“… Đi ăn lẩu thôi.”
Họ đang định đi về phía quán lẩu, một chiếc xe con nhỏ xinh chạy ngang qua bỗng thu hút sự chú ý của Mộc Mộc. Cô kinh ngạc nhìn qua cửa kính xe vài giây, bỗng nhiên chạy đuổi theo, bất chấp mọi nguy hiểm đập tay tới tấp lên thùng xe.
Trác Siêu Việt đuổi theo ôm gọn cô lại, “Này, em có muốn chết thì cũng nên đi ra phía trước xe chứ.”
Cô gắng hết sức đẩy anh ra, tiếp tục đuổi theo chiếc xe đó. Chiếc xe dừng lại ở bên đường, một người đàn ông trẻ tuổi nho nhã bước xuống, nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng, kinh ngạc.
“Mộc Mộc?!”
Đã bảy năm không gặp, anh cao hơn, cũng gầy đi, khuôn mặt bầu bĩnh trước kia giờ trở nên góc cạnh hơn, nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay, cậu bé người lớn thường thích ngồi bên cạnh đàn piano trêu trọc khiến cô mất tập trung: Tô Nghiêu.
Cô chạy vài bước lại gần, nhào vào lòng anh, kêu lên một cách vô thanh: “Anh họ…”
Tô Nghiêu là con trai duy nhất của bác cô, là niềm tự hào lớn nhất. bảy năm trước, bác cô đã vay mượn tiền cho anh đi du học ở nước ngoài, sau đó, cô chưa một lần gặp lại anh. Cô cứ nghĩ anh vẫn đang ở nước ngoài chưa về.
Tô Nghiêu giữ cho cô đứng vững, ngắm nghía cô một lượt từ đầu tới chân: “Mộc Mộc, em ra tù từ khi nào vậy?”
Trác Siêu Việt đứng nguyên tại chô, cau mày nhìn cảnh tượng có phần khó hiểu này.
“Em ra tù được nửa năm rồi…” Cô mở miệng, phát hiện ra những lời mình nói anh không hiểu được, vội vàng cúi đầu tìm điện thoại di động.
Lúc này, lại có thêm hai người bước xuống xe, chính là bác trai và bác gái của cô.
Đã nhiều năm không gặp, tóc của bác trai đã bạc trắng, cũng đã gầy yếu hơn, sắc mặt vàng vọt. bác gái cũng già hơn nhiều, đuôi mắt đầy những nếp nhăn.
“Bác…” Cô cất tiếng gọi vô thanh, khóe mắt cay xè, cô còn nhớ, có một năm, bố đưa cô đến nhà bác chúc Tết, bác trai bác gái vui mừng hớn hở, bận rộn luôn tay, còn làm riêng cho cô món sườn kho mà cô thích ăn nhất, bác trai còn liên tục gắp thức ăn vào bát cô, luôn miệng nói: “Con gái thì phải ăn nhiều cho người tròn trịa thì mới đáng yêu.”
Chỉ bốn năm thôi, vậy mà tất cả lại xa xôi giống như từ kiếp trước.
Gió bỗng nổi lên, cát bụi bay vào mắt cô, đau rát khó chịu. cô chưa kịp dụi mắt, bác trai đã lao tới, đẩy phắt cô ra, quay lại nói với con trai: ‘Đi, chúng ta không quen biết loài súc sinh không có lương tâm này…”
“Bố!” Tô Nghiêu đứng yên không động đậy: “Mộc Mộc, em ấy… em ấy đã phải ngồi tù rồi, bố hãy tha thứ cho em ấy đi.”
Người đi đường cứ ngỡ có chuyện ẩu đả, xúm lại xem trò vui.
“Tha thứ?! Chú Hai con nuôi dưỡng nó suốt mười bảy năm, yêu thương như con đẻ, cuối cùng lại chết trong tay nó. Nó đã hết hạn bốn năm tù rồi ư?” Bác hét lạc cả giọng, túm lấy áo con trai, gắng hết sức lôi anh vào trong xe. “Bối nói cho con biết, cho dù nó có chết phơi xác ở đầu đường xó chợ, cũng chưa đền hết tội, con không được phép nhớ tời nó nữa.”
“Hôm nay sao lại xui xẻo thế, vừa ra cửa đã gặp sát tinh!” Bác gái của cô cũng tỏ rõ thái độ khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt, trúng vào ống quần của Mộc Mộc. “Được rồi, được rồi, lên xe thôi, chúng ta có quyền coi như nó đã chết rồi.”
Tô Nghiêu khó xử nhìn khuôn mặt đang sa sầm lại của bố, thở dài một tiếng, mở cửa xe, bước vào trong.
Mộc Mộc không đuổi theo nữa, lặng lẽ rút khăn giấy từ trong túi ra, khom lưng ngồi xuống đất, lau vết nước bọt trên ống quần, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có người nói: “Thật không thể nhận ra được, con bé này dịu dàng yếu ớt, thế mà lại ác như vậy!”
Có người phụ nữ nói: “Biết người biết mặt, không biết lòng.”
“Xí!”
“Cút!” Giọng nói lạnh lùng của Trác Siêu Việt đã chặn đứng sự chỉ chỏ của mọi người. Những người đứng xem ở đó đều bàng hoàng trước vẻ lạnh lùng của anh, che miệng thì thầm rồi tự tản đi.
“Những điều ông ấy nói có đúng không?” Trác Siêu Việt hỏi cô.
Mộc Mộc sớm đã quen với việc bị người ta hỏi như vậy, không phản đối cũng không giải thích, chỉ cúi đầu, gắng hết sức lau vết nước bọt. nước bọt đã lau sạch rồi, vêt bẩn đáng buồn nôn đó vẫn lưu lại trên quần cô, dù lau thế nào cũng không sạch được, cũng giống như vết nhơ trong cuộc đời cô.
“Bố nuôi của em đã nuôi dưỡng em suốt mười bảy năm?” Trác Siêu Việt lại hỏi cô.
Cô gật đầu, nghĩ rằng anh cũng sẽ coi thường cô giống như tất cả mọi người, mắng cô vô tình vô nghĩa, nhưng anh không làm vậy. Anh ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, “Khi em gặp anh, ông ấy đã chết rồi?”
Mộc Mộc không hiểu tại sao anh lại hỏi câu đó, nghi hoặc ngẩng mặt lên, chỉ thấy ánh mắt anh sắc nhọn đến mức đáng sợ, cô bất giác rùng mình.
Sắc mặt Trác Siêu Việt bỗng tối sầm lại, đột nhiên kéo mạnh cánh tay cô, lôi cô đứng dậy.
“Mộc Mộc, em hãy giải thích rõ cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô muốn giãy giụa thoát ra, nhưng càng giãy giụa, bàn tay anh càng siết chặt, dường như muốn bóp nát xương cốt cô. “Anh bảo em giải thích cái gì?”
“Em không giết bố em, đúng không?”
Chỉ một câu nói cũng khiến cả người Mộc Mộc trở nên cứng đờ như bị điểm huyệt.
Từ ngày bước vào đồn công anh tự thú, cô đã biết sau này sẽ phải chịu đựng những ánh mắt như thế nào. Do có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, đối diện với lời chỉ trích và chất vấn của người khác, cô đều tự nguyện lặng lẽ chấp nhận.
Hôm nay, Trác Siêu Việt bỗng nhiên nói câu này, giọng điệu lại kiên quyết như thế, anh dường như đã mở cửa van đập nước, khiến nỗi ấm ức mà cô dồn nén bấy lâu nay đều trào hết ra ngoài, không thể che giấu được nữa.
Nước mắt tuôn giống như mưa, nhưng Mộc Mộc vẫn cắn chặt răng, dù chết cũng không chịu khuất phục: “Là do em giết!”
Trác Siêu Việt túm chặt đôi vai cô, khiến cô không thể né tránh ánh mắt sắc nhọn có thể nhìn thấu tâm can người khác của anh. “Em hãy cho anh biết lý do để em phải giết ông ấy.”
Mộc Mộc đang định mở miệng, giọng nói trầm ẫm của Trác Siêu Việt đã ngắt lời cô : “Đừng nói với anh rằng ông ấy đã cưỡng hiếp em!”
Cô không thể nói thêm được một lời nào nữa.
Đúng vậy! Người trên cả thế giới này đều có thể tin rằng bố nuôi đã cưỡng hiếp cô, ngay cả mẹ nuôi cũng không nghi ngờ gì, thậm chí có một thời gian, bản thân Mộc Mộc cũng từng nghi ngờ, ngày hôm đó, bố nuôi cởi quần áo của cô rốt cuộc là vì lý do gì? Bởi vì quần áo của cô bị ướt mưa? Hay là… Nếu mẹ nuôi của cô không bắt gặp, ông ấy liệu có làm điều gì thất đức không?...
Nhưng, Trác Siêu Việt tuyệt đối có lý do để không tin.
Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của Mộc Mộc, vệt máu đó trên chiếc giường massage không phải là giả, vẻ ngượng ngập non nớt và sự đón nhận một cách vô cùng xấu hổ của cô cũng không thể là giả được.
“Anh còn nhớ em đã từng nói, em muốn thi vào Học viện Âm nhạc, bố em đã đi khắp nơi, tìm cho em một cô giáo dạy đàn cực kỳ giỏi…” Trác Siêu Việt thuật lại không sai một chữ. “Anh tuyệt đối không tin, em có thể giết người bố đã yêu thương em như con đẻ.”
Trước lời chất vấn của anh, Mộc Mộc thực sự không có cách nào phủ nhận, cũng không có cách nào biện giải. “Anh đừng hỏi nữa, em xin anh đừng hỏi nữa.”
Thực ra, Mộc Mộc không phải là người biết nói dối, năm xưa, ngày cô ra đầu thú, khi công an thẩm vấn, cô sợ đến nỗi môi run lẩy bẩy, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. May mà cô không thể nói được, tất cả đều do Kiều Nghi Kiệt đứng ra nói giúp, anh đã tường thuật “tội danh” của cô một cách rành mạch, tường tận, câu nào cũng đủ lý lẽ, căn cứ, mọi việc đều rất rõ ràng.
Vì vậy công an đã tin, quan tòa cũng tin, tất cả mọi người đều tin.
“Được, anh không hỏi nữa.” Trác Siêu Việt quả thật không truy hỏi nữa, ôm lấy đôi vai run rẩy của cô, vỗ về an ủi: “Anh đưa em về nhà nhé, về nhà nghỉ ngơi một chút.”
“Anh thật sự không hỏi nữa chứ?” Cô vẫn chưa tin hẳn, có chút lo sợ rằng anh sữ đưa cô đến chỗ không có người, khóa cửa lại, ép cung cô- việc này cô đã trải qua rồi.
Trác Siêu Việt nhận ra vẻ hốt hoảng trên khuôn mặt cô, mỉm cười lắc đầu, “Em không muốn nói, anh tuyệt đối không hỏi, khi nào em muốn nói, anh sẽ hỏi.”
Một chiếc taxi đi tới, anh giơ tay vẫy, ôm lấy Mộc Mộc rồi cả hai cùng ngồi vào băng ghế sau.
“Cách Thế Quan Lan.”
Tài xế sau khi nghe rõ địa chỉ cần tới, khẽ điều chỉnh chiếc gương chiếu hậu, len lén quan sát Trác Siêu Việt và Mộc Mộc rồi mới quay đầu xe, lái về hướng Cách Thế Quan Lan.
Vừa về đến nahf, Mộc Mộc liền nói đã mệt rồi, tự nhốt mình trong phòng ngủ, khóa cửa lại.
Trác Siêu Việt cũng xuống tầng, nới một cúc áo sơ mi, châm một điếu thuốc, vóc dáng cao lớn đứng bên khung cửa sổ rộng sát nền nhà, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Cơn gió nhẹ thổi tung làn khói thuốc, khiến tâm tư của anh trở nên rối loạn.
Anh rít một hơi thuốc thật sâu, ép bản thân mình phải bình tĩnh để suy nghĩ về một mối nghi hoặc vẫn chưa giải thích được.
Tai sao cô ấy phải giết bố nuôi, hoặc có thể nói, tại sao cô ấy phải nhận mình là kẻ giết người? Tại sao cô ấy lại tìm tới anh? Chỉ vì năm vạn đồng? Cô ấy nói là vì muốn cứu mẹ, cứu như thế nào? Tại sao rõ ràng là cô ấy đã cầm được tiền, còn kiên quyết muốn cùng anh qua đêm tại khách sạn? lẽ nào vì muốn thanh toán sòng phẳng, không ai còn nợ ai?
Anh từng đoán rằng có thể cô bị ép làm người tình ột gã đàn ông nào đó, không muốn để hắn chà đạp lên tấm thân trong trắng của cô nên mới tìm đến anh.
Sáu đó, Trác Siêu Nhiên nói với anh: “Năm mười bảy tuổi, cô ấy bị bố nuôi cưỡng hiếp, vì chịu một cú sốc quá mạnh, tinh thần hoảng loạn, đã lỡ tay giết chết ông ta. Quan tòa xét thấy cô ấy cũng là người bị hại, lại đang ở độ tuổi vị thành niên, nên đã giảm nhẹ án phạt…”
Anh liền cho rằng vì bố đẻ của Mộc Mộc bất ngờ qua đời, có người đã lấy danh nghĩa bố nuôi để nuôi dưỡng cô, đồng thời bạo hành cô… Anh cũng nghĩ rằng, với tính cách bướng bỉnh của cô, sau khi phải chịu nỗi nhục nhã không thể chịu đựng được, rất có thể cô đã liều mạng trả thù.
Giờ đây, xem ra anh đã đoán sai hết rồi.
Tô Mộc Mộc, đằng sau đôi mắt muốn nói nhưng không thể thốt lên lời của cô ấy, rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật? phía sai đêm hoan lạc chịu khuất phục đó là mục đích gì mà không thể nói cho người khác biết?
Anh liên kết tất cả những chuyện đã biết lại với nhau, dường như đã nghĩ ra một chút gì đó…
Tiếng đàn marimba vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Trác Siêu Việt. Anh buồn bực giở điện thoại ra, vốn định tắt đi, vừa nhìn thấy màn hình hiện lên tên của chiến hữu cũ hiện đang là phó cục trưởng ở một phân cục công an, lập tức bắt máy luôn.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói vô cùng thoải mái, thân thiện: “Việc cậu bảo tớ điều tra, tớ đã làm xong rồi.”
“Ừm, nói đi.”
“Chủ thuê bao tên là Kiều Nghi Kiệt, năm nay hai mươi chín tuổi, luật sư của văn phòng luật sư Tề Thị, một nơi cũng được coi là có chút danh tiếng trong thành phố S. Địa điểm làm việc của anh ta ở số 155, đường Đào Viên, khi kinh tế mới, địa chỉ nơi ở là căn hộ số 1, tầng 17, tòa nhà số 5, lô A1, tiểu khu Vịnh nước cạn, điện thoại công ty và điện thoại nhà ở tớ cũng điều tra giúp cậu rồi, cậu có cần không?”
“Không cần.” Đối với anh, có địa chỉ là đủ rồi. “Còn việc tớ bảo cậu thăm dò thì sao?”
“Thăm dò rồi. Tớ đã giúp cậu hỏi cả trưởng đại diện văn phòng của họ, theo lời ông ấy nói, cuộc sống riêng tư của Kiều Nghi Kiệt rất đứng đắn, chưa có bạn gái, cũng chưa nghe nói có quan hệ thân thiết với cô gái nào. Ồ, đúng rồi, nghe nói anh ta có ngoại hình đẹp, khí chất tốt, cách cư xử cũng không tồi, là đối tượng độc thân sáng giá của bọn họ, có không ít người ngưỡng mộ…”
Trác Siêu Việt ôm trán, anh vốn đã rất đau đầu, nghe thấy vậy còn đau đầu hơn. “Còn gì nữa?”
“Tạm thời mới nghe ngóng được như vậy. Ổ? Cậu đang yên đang lành lịa đi thăm dò về đời sống riêng tư của một người đàn ông làm gì vậy? Không phải là anh ta cướp bạn gái của cậu chứ?” Bệnh nghề nghiệp của anh chàng phó cục trưởng lại nổi lên, bắt đầu suy diễn: “Không thể thế được, người phụ nữ của Trác nhị thiếu gia, ai có thể cướp được chứ! Lẽ nào, anh ta muốn cậu?!... Ớ, chắc không phải, cậu muốn anh ta?”
Nếu Trác Siêu Việt có tâm trạng tốt, anh nhất định sẽ tán gẫu với chiến hữu cũ này, song hôm nay anh quả thực không có tâm trạng, lạnh lùng nói một câu: “Đừng dài dòng nữa, tớ còn có việc, lúc khác nói chuyện sau!”
Nói xong, anh ngắt điện thoại luôn, đi vào trong thư phòng, tiện tay lấy một chiếc chìa khóa từ trong đống chìa khóa xe ô tô khác nhau, ra khỏi nhà.