Edit: Doll
Tháng 8 năm ấy kì thi đại học kết thúc, dưới sự nhiệt tình mời mọc của Hạ Lãng Nguyệt, Chúc Thanh Phong tới thành phố Ninh trước thời gian dự kiến.
Vốn dĩ Hạ Lãng Nguyệt lên một đống kế hoạch đi ngắm cảnh du ngoạn, nhưng cuối cùng chẳng thực hiện được cái nào cả.
Chúc Thanh Phong bị bệnh.
Cụ thể là do chưa quen với khí hậu nơi này.
Chúc Thanh Phong mới tới thành phố Ninh không lâu trên cánh tay và eo sườn đã bắt đầu nổi lên những mảng ban hồng, sau đó bắt đầu miệng nôn trôn tháo, làm Hạ Lãng Nguyệt gấp gáp tới độ ném tất cả mọi chuyện ra sau đầu đưa Chúc Thanh Phong đi khám gấp.
Trong quá trình thăm khám và truyền nước khó khăn lắm anh mới lấy lại được bình tĩnh, lại tiêm chích liên tục ba ngày, mấy mảng ban hồng trên người Chúc Thanh Phong mới biến mất một ít.
Tuy rằng tình trạng miệng nôn trôn tháo cũng không còn, nhưng cả người cậu vẫn uể oải không lên nổi tinh thần, cũng không có tâm trạng ăn uống gì và căn bản không nuốt trôi bất cứ thứ gì.
Đêm ngày thứ ba lúc Hạ Lãng Nguyệt đi tiểu đêm không yên tâm, rón ra rón rén mở phòng cho khách Chúc Thanh Phong đang ở, lại phát hiện gương mặt bạn nhỏ đỏ bừng bắt đầu sốt cao hôn mê.
Hơn nửa đêm rồi tới cái áo ngủ Hạ Lãng nguyệt cũng không kịp thay, chỉ dùng một tấm thạp bọc lấy người đã sốt cao tới ngất xỉu ra khỏi cửa, cả đường phi xe như đua lại lần nữa đưa Chúc Thanh Phong tới bệnh viện.
Nhưng lần này lại không được may mắn như vậy.
Bác sĩ mới thí nhiệm Penicillin trên da lại phát hiện Chúc Thanh Phong bị dị ứng thuốc, chỉ có thể đổi loại thuốc không có hiệu quả tốt như vậy.
Kết quả là sốt cao mấy ngày liền chỉ dao động ở nhiệt độ 38 đến 40, sau đó lại còn phát triển thành viêm phổi ngay ở bệnh viện.
Sốt cao không lùi, đã vậy bệnh dạ dày cũng bắt đầu quấy rối.
Đa số các loại thuốc hạ sốt đều có kích thích rất lớn đối với dạ dày, mà thuốc không quá kích thích dạ dày thì Chúc Thanh Phong bị dị ứng hoặc là không có hiệu quả tốt.
Hạ Lãng Nguyệt nhìn bạn nhỏ bị sốt cao tới mất cả ý thức mà hay tay vẫn gắt gao ấn vào dạ dày gấp tới độ xoay quanh, nhưng mà trừ bỏ tìm những chuyên gia tốt nhất tới hội chẩn cho Chúc Thanh Phong, Hạ Lãng Nguyệt chẳng thể làm gì khác cả.
Bệnh tình của Chúc Thanh Phong lại một lần lâm vào cục diện bế tắc.
Cuối cùng bác sĩ quyết định tạm thời tập chung vào việc khống chế nhiệt độ cơ thể để điều trị viêm phổi trước, đúng bệnh dùng đúng thuốc như thế Chúc Thanh Phong dần dần hạ sốt.
Nhưng mà bệnh dạ dày lại bị thuốc kích thích tới tái phát, mặc dù bác sĩ cũng đã cẩn thận mà bỏ thêm thuốc bảo vệ niêm mạc dạ dày trong lúc điều trị viêm phổi nhưng vẫn không chịu nổi kích thích do thuốc hạ sốt và vì vốn dĩ cậu cũng có bệnh dạ dày nữa.
Thẳng tới khi Chúc Thanh Phong bắt đầu đợt huấn luyện quân sự, cậu cũng vẫn chưa thể khôi phục lại hoàn toàn.
Hạ Lãng Nguyệt lại tự mình đi xin giấy chứng nhận nằm viện rồi tới trường học xin nghỉ thay Chúc Thanh Phong.
Sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc được một tuần, cuối cùng Chúc Thanh Phong cũng có thể xuất viện, tới trường đại học báo danh.
Hơn một tháng này, chỉ có một mình Hạ Lãng Nguyệt chăm sóc Chúc Thanh Phong, chạy lên chạy xuống ở bệnh viện.
Đối với người nhà của Chúc Thanh Phong, trong quá khứ Chúc Thanh Phong nói chuyện phiếm với anh cũng không để lộ ra quá nhiều, nhưng trải qua những chuyện này, đáy lòng Hạ Lãng Nguyệt cũng đã có một chút suy đoán.
Mà điều này cũng làm Hạ Lãng Nguyệt càng thêm đau lòng cho Chúc Thanh Phong.
Bởi vì thật sự vô cùng lo lắng cho thân thể Chúc Thanh Phong, Hạ Lãng Nguyệt từng đề nghị Chúc Thanh Phong xin không ở kí túc xá mà tới nhà anh ở, nhưng bị Chúc Thanh Phong dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối.
Hạ Lãng Nguyệt đành phải tự bỏ tiền thuê phòng ở gần đại học, sau đó trực tiếp đưa chìa khóa cho Chúc Thanh Phong.
Trong thời gian nằm viện Hạ Lãng Nguyệt nhìn ra được thật ra Chúc Thanh Phong không hề thích người ta nhìn thấy cậu ốm yếu, xuy cho cùng vẫn là do lòng tự trọng của bạn nhỏ quá cao không muốn người ta đồng tình với mình.
Vậy nên Hạ Lãng Nguyệt mới cung cấp một cái chỗ ở như vậy để những khi thân thể Chúc Thanh Phong không khỏe thì có chỗ để tránh.
Vốn dĩ Hạ Lãng Nguyệt còn nghĩ bạn nhỏ sẽ từ chối lòng tốt của anh, không nghĩ tới sau một lúc lâu im lặng, Chúc Thanh Phong nhận chìa khóa nhét vào trong túi.
Chúc Thanh Phong nguyện ý nhận làm Hạ Lãng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Trường đại học cũng không canh cổng nghiêm ngặt lắm, lo lắng bạn nhỏ mới khỏi bệnh dạ dày không bao lâu, Hạ Lãng Nguyệt tự giác bao ba bữa cơm của Chúc Thanh Phong.
Đương nhiên Chúc Thanh Phong sẽ không cứ thế mà tiếp nhận, cuối cùng Hạ Lãng Nguyệt đưa những đơn phiên dịch của mình cho cậu, để Chúc Thanh Phong không có ràng buộc nữa, xem như chi phí nằm viện và các loại trợ giúp của Hạ Lãng Nguyệt từ nay về sau.
Sợ luôn mang đến các loại hộp cơm tinh xảo sang quý sẽ khiến cho Chúc Thanh Phong có áp lực tâm lý quá lớn, Hạ Lãng Nguyệt liền về nhà quấn lấy mẹ mình đòi học nấu ăn.
Ngoài ý muốn là Hạ Lãng Nguyệt cũng có chút thiên phú về phương diện bếp núc này, mới lần đầu tiên làm mà hương vị món ăn cũng tạm được, cùng lắm cũng chỉ kém một chút.
Hao phí không ít nguyên liệu và thời gian, mới qua có nửa tháng mà tay nghề của Hạ Lãng Nguyệt đã có tiến bộ lớn.
Hạ Lãng Nguyệt lại lên mạng nghiên cứu không ít thực đơn dưỡng dạ dày, vì Chúc Thanh Phong mà chế biến ra thực đơn ba bữa vừa dưỡng dạ dày lại chiều được tính kén ăn của cậu, đảm bảo suốt một tháng liền không trùng lặp món nào.
Nhờ sự quan tâm ân cần chẳng ngại nắng mua của Hạ Lãng Nguyệt, một nửa là vì bản thân Chúc Thanh Phong có thành tích tốt lại có tướng mạo đẹp, một nửa đó là từ phòng kí túc xá bắt đầu truyền tai nhau ra ngoài rằng Chúc Thanh Phong có một người anh trai đệ khống, cơ hồ toàn bộ mọi người đều biết đến Chúc Thanh Phong.
Nhưng thật ra Chúc Thanh Phong vẫn làm theo ý mình trước sau như một, không để ý tới những ánh mắt tò mò xuất hiện khắp nơi trong sân trường chút nào.
Ở nhà mình, Hạ Lãng Nguyệt vẫn luôn là đứa con út là đứa em trai luôn luôn cần mọt người đi sau thu dọn cục diện rối rắm, mà ở trước mặt Chúc Thanh Phong Hạ Lãng Nguyệt nhập vai người anh trai đáng tin cậy đến nghiện, thế cho nên lại càng thêm yêu thương quan tâm và sủng nịnh Chúc Thanh Phong hơn.
Thỉnh thoảng trên đường đi đưa cơm cho Chúc Thanh Phong cũng có nữ sinh đưa thư tình cho anh, Hạ Lãng Nguyệt không thèm nhìn đã từ chối thẳng thừng, lúc này Hạ Lãng Nguyệt lại có chút giống như Chúc Thanh Phong cao lãnh quái gở, hoàn toàn không thấy hình tượng người anh hiền lành một lòng chỉ vì em trai ở trước mặt Chúc Thanh Phong.
Hạ Phồn Tinh ngẫu nhiên biết được em trai mình không đi chơi với đám hồ bằng cẩu hữu nữa là bởi vì mỗi ngày phải nấu cơm đưa cơm cho một bạn nhỏ nào đó, mỉm cười nói sợ rằng là bắt đầu quen một người bạn trai.
Người nói vô tình người nghe cố ý.
Hạ Lãng Nguyệt vẫn luôn không tim không phổi chỉ biết đối tốt với bạn nhỏ bỗng nhiên hơi nôn nao, không thể nào chứ?
Từ nhỏ Chúc Thanh Phong đã biết thân thể của mình không tốt, nhưng lại không nghĩ tới có thể tệ đến mức này.
Chẳng qua là thay đổi cái thành phố mà thôi, thế nhưng lại đổ bệnh.
Cũng may còn có một người ngốc nghếch không chê phiền mà chăm sóc cậu, nếu không lẻ loi một mình lại bị bệnh ở nơi tha hương, có bệnh tới chết chỉ sợ cũng chẳng ai nhận xác.
Chúc Thanh Phong thấy Hạ Lãng Nguyệt bận lên bận xuống vì chính mình, không hề có một câu oán hận cậu cảm thấy càng thêm kiên định với ý định lúc trước.
Hạ Lãng Nguyệt vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, là do anh khiến Chúc Thanh Phong nếm thử mùi ngon ngọt lần đầu tiên trong cuộc đời.
Ở khi mà Hạ Lãng Nguyệt nghĩ rằng do bản thân mình bám riết không tha, dùng tình cảm hòa tan băng cứng lại không biết rằng là do Chúc Thanh Phong kéo anh hãm sâu vào từng chút một.
Ở câu chuyện tình yêu này, ai nói là Chúc Thanh Phong chỉ biết đòi lấy còn Hạ Lãng Nguyệt vẫn luôn trả giá chứ? Chẳng qua là do Chúc Thanh Phong cần một người luôn luôn trả giá vì cậu, mà Hạ Lãng Nguyệt thì cam tâm tình nguyện cho Chúc Thanh Phong đòi lấy.
Với người này thì như mật đường, với người kia lại là thạch tín.
Là Hạ Lãng Nguyệt vui vẻ chịu đựng nên chẳng ai có tư cách chỉ trích Chúc Thanh Phong tham lam vô độ cả.
Người trên thế gian cầu bình đẳng, thế nhưng trong tình yêu trước nay không hề tồn tại hai chữ bình đẳng.
Nhưng nghe qua bài hát kia ----
"Người động tình trước tiên, lột đi lưỡi dao sắc bén, trở thành thần.".