Trần Tiểu Viện nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh: "Vết thương tốt hơn nhiều rồi, trong người anh có khỏe hơn chút nào không?"
Khóe miệng của người đàn ông mặc áo vest trắng có một vết bầm nhạt, trên xương gò má cũng có nhưng không rõ ràng lắm. Anh cau mày, nhìn cô ta một cách không kiên nhẫn: "Làm gì vậy?"
"Tặng hoa cho anh nè " Trần Tiểu Viện huơ bó hoa trong tay: "Tại vì hôm nay là thất tịch mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng tặng cho tôi, mang đi đi." Giọng điệu của anh lạnh như băng, quay lưng lại và không nhìn cô ta.
"Lấy lại cái gì, em tặng cho anh mà." Trần Tiểu Viện vẫn giơ tay: "Hẹn hò với em đi."
Trong lòng anh luống cuống, quên mất khách của mình đang bị gạt sang bên cạnh mà vẫn tiếp tục lau xe: "Không hẹn hò, cô đi đi."
"Ở đây có nhiều người như vậy, anh không cho em chút thể diện nào luôn sao?" Trần Tiểu Viện hơi xoay người: "Dù gì em cũng là con gái, cũng đã chủ động như vậy rồi."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng không nói gì.
Trần Tiểu Viện rút tay về, mũi chân phải gõ nhịp nhàng: "Mạch điện ở chỗ em ở có vấn đề rồi, anh qua xem giúp em với."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có trả tiền, quan tâm đến chuyện làm ăn của anh đi." Trần Tiểu Viện lại khẽ nói: "Anh nói đi chứ.”
"Tìm người khác đi."
"Em tìm anh." Trần Tiểu Viện đi đến bên cạnh xe máy, cơ thể dính lên trên tay lái giống như bạch tuộc, mông vểnh lên cao, cong lưng, nhìn anh cười tủm tỉm: "Em chỉ tìm anh thôi."
". . ."
"Không phải anh yêu tiền nhất sao? Có tiền mà không kiếm à?"
". . ."
"Em chỉ tin kỹ thuật của anh, đi với em đi."
Lão Vương nhân lúc đang ngồi xáo bài thì buông câu đùa: "Con gái, kỹ thuật của chú rất tốt, chú còn lấy rẻ nữa, tìm chú nè."
Một đám người cười ha ha.
Lâm Đông yên lặng đứng ở bên cạnh.
Bọn họ cười cái gì vậy?
"Lão Vương, người ta tìm chú, nhưng mà chú có đi nổi không? Lên rồi lại về không được thì…”
"Dao còn chưa cùn đâu! Cậu thì biết cái gì!"
Lâm Đông không nghe được ẩn ý trong lời nói của bọn họ, chỉ thấy Trần Tiểu Viện xua tay, nháy mắt ra hiệu đuổi đám người: "Thôi đi, mấy người nói bậy cái gì đó! Đúng là đáng ghét."
"Ôi, mấy ông già như chúng ta không còn dùng được đâu, không bằng người ta được, tuổi trẻ mà!" Ông cụ híp mắt, nếp nhăn ở khóe miệng sâu như dao khắc, vừa nói miệng vừa nhả khói, giọng khàn khàn giống như bị nghẹn đờm, cảm thán: "Tuổi trẻ tốt thật, làm gì cũng được!”
"Tiểu Tần à, người ta cố ý tới tìm cậu mà, cậu phải đi đi." Lão Lý nói.
Trần Tiểu Viện nói theo: "Đúng đó Thụ, đi với em đi. Hôm nay là ngày vui, anh cũng nên thả lỏng một chút. Trước đó đã làm việc mệt như vậy rồi, vất vả lắm mới không cần làm mà anh cũng không biết nghỉ ngơi hai ngày, giữa trưa nóng thế này còn chạy tới đây phơi nắng, nhìn xem, cả người anh toàn là mồ hôi này, đến đây, để em lau cho anh."
"Không liên quan tới cô." Người đàn ông mặc áo may ô trắng di chuyển đến đuôi xe, tiếp tục lau xe, lặp lại câu nói đã nói nhiều lần: "Cô đi đi, tôi đang bận."
Trần Tiểu Viện di chuyển theo anh: "Thôi đi, anh bận cái gì? Đâu có làm ăn đâu."
Ong ong ong giống như ruồi bọ. . .
Đuổi thế nào cũng không đi.
"Bận hít gió sao?" Trần Tiểu Viện hừ một tiếng: "Đoán chừng hôm nay cũng đi về tay không mà, em mời anh ăn cơm, đi thôi. Thụ à, trời nóng như vậy, ở đây rất ít người qua lại, chưa kể người ta bận đi hẹn hò rồi, đừng đợi ở chỗ này làm gì, anh nhìn xem, trên đường cũng không được bao nhiêu người qua lại, đi với em qua bên phố Trường Tấn chơi đi mà."
"Đang nói chuyện với anh đó." Trần Tiểu Viện không tha, vẫn nói: "Nói chuyện đi."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng thật sự không còn kiên nhẫn nữa: "Cô đi lẹ đi, thích đi chơi thì đi chơi đi, đừng ở đây cản tay cản chân nữa, đã nói không đi là không đi, cô có dây dưa đến tối thì tôi cũng không đi."
Lão Vương lại nói chen vào: "Đối với con gái là phải dỗ dành, cậu hung dữ như vậy làm gì chứ."
"Đúng là không phong độ mà." Trần Tiểu Viện bĩu môi.
"Cô có đi hay không!" Người đàn ông mặc áo may ô trắng ném khăn lau vào thùng, nước bẩn bắn lên trên người cô ta.
"A! Anh làm gì vậy hả!" Trần Tiểu Viện lui ra phía sau từng bước, buồn bực phủi nước trên người đi: " Quần áo mới của em!"
Anh cúi người, bắt đầu giặt khăn lau.
"Bận bận bận, anh thì bận cái gì, anh như vậy thì về sau ai còn tìm anh nữa!"
"Tôi." Lâm Đông yên lặng đứng ở bên cạnh xem kịch, hồi lâu sau nói ra một từ như vậy.
Mọi người nghe thấy tiếng nói thì nhìn sang.
Động tác trong tay người đàn ông mặc áo may ô trắng cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô, từ từ đứng thẳng dậy.
Một con chim bay qua.
"Quạc…"
"Tôi tìm anh ấy trước." Lâm Đông thản nhiên nói, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Khăn lau trong tay của người đàn ông mặc áo may ô trắng vẫn chưa được vắt khô nên nước nhỏ giọt liên tục.
Trần Tiểu Viện đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi, đột nhiên không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa: "Cô là ai?"
Lâm Đông không trả lời cô ta, cô bước hai bước nhỏ về phía trước, đứng trước mặt người đàn ông mặc áo may ô trắng, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, giọng nói bình thản giống như dòng suối mát trong thung lũng, chảy xuôi một cách yên tĩnh: "Anh ở đây chờ tôi, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tìm anh."
Mắt của cô thật sự rất đẹp.
"Không làm à?"
"Có chứ." Người đàn ông mặc áo may ô trắng lấy lại tinh thần, vội vàng đồng ý: "Ok."
Lâm Đông không nói nhiều lời, lập tức rời đi.
"Chờ một chút." Anh quay người, rút một tờ danh thiếp trong túi ra đưa cho cô: "Trên đây có số điện thoại của tôi."
Lâm Đông nhận lấy, cũng không thèm nhìn một cái, hạ tay xuống: "Ừ."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng thuận miệng hỏi: "Ống nước của cô bị hỏng như thế nào?"
"Không biết."
"Bị hỏng ở mức độ nào?"
"Không biết."
"Vậy để tôi đi qua xem trước."
"Ừ."
Trần Tiểu Viện nhìn hai người một hồi, trong lòng hơi hoảng, giọng cũng yếu ớt, nhìn chằm chằm Lâm Đông và hỏi lần nữa: "Cô là ai?"
Ánh mắt Lâm Đông lướt qua cô ta, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Cô vẫn không trả lời Trần Tiểu Viện, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Người đàn ông mặc áo may ô trắng đột nhiên buồn cười, dáng vẻ không coi ai ra gì này thật sự rất khiêu khích.
"Cô ta là ai vậy?" Trần Tiểu Viện kích động kéo cánh tay của anh: "Em hỏi anh, cô ta là ai?"
Anh hất tay cô ta ra: "Khách hàng!"
Trần Tiểu Viện đột nhiên phồng miệng, nghẹn lời, không nói câu nào.
"Cô không có chuyện gì nghiêm túc để làm à, ngày nào cũng đi theo sau tôi làm gì vậy?" Người đàn ông mặc áo may ô trắng tiếp tục lau xe.
"Em thích anh."
"Cô hãy quên đi, đã nói với cô rằng tôi không có hứng thú với cô rồi mà."
"Cho nên em phải theo đuổi anh."
Ngu ngốc, không hề khéo léo, anh không muốn nói chuyện với Trần Tiểu Viện nữa. Chiếc xe được lau tới sáng bóc, xong rồi nên anh tính đi đổ nước trong xô, Trần Tiểu Viện cứ lẽo đẽo đi theo phía sau anh.
"Cô vẫn không chịu thôi à?" Anh đi thẳng đến miệng cống: "Cô nói cô là con gái, vậy có biết rụt rè một chút không hả?"
"Em mà rụt rè thì anh có thể đi theo em được không?"
"Không thể."
Trần Tiểu Viện cản đường anh: "Vì sao?"
Người đàn ông mặc áo may ô trắng đẩy cô ấy sang bên cạnh: "Không thích, đừng lãng phí thời gian ở chỗ của tôi, mau đi đi."
"Anh!" Trần Tiểu Viện vứt hết toàn bộ hoa trong tay, quay đầu rời đi.
Lão Vương thấy vẻ mặt ngạc nhiên và dáng vẻ tức giận của cô ta, cười ngây ngô đứng lên: "Con gái, dưa hái xanh không ngọt đâu."
Trần Tiểu Viện buồn bực nói: "Tôi có chỗ nào không được chứ? Sao lại không theo đuổi được anh ấy!”
Lão Vương: "Chuyện tình cảm đừng nên cưỡng cầu."
Cô ta thở dài: "À đúng rồi, cô gái lúc nãy thật sự là khách hàng sao?"
Lão Vương: "Không thế thì là giả chắc.”
"Không lẽ cũng coi trọng anh ấy à?"
Lão Chu mỉm cười: "Cô nghĩ rằng ai cũng giống cô sao."
Lão Lý cười nói: "Con gái, treo cổ trên một cái cây làm gì, đàn ông tốt còn rất nhiều."
Trần Tiểu Viện không nói nữa, đi đến bên cạnh chiếc xe máy sạch sẽ bóng loáng, lấy chìa khóa xe: "Nói với anh ấy rằng tôi đi rồi."
Đợi đến khi người đàn ông mặc áo may ô trắng tái quay lại bên cạnh xe, chợt nghe Lão Vương nói: "Hình như con bé kia lấy chìa khóa xe của cậu đi rồi."
. . .
Nhà Trần Tiểu Viện không xa lắm, ở ngay khu dân cư gần đây, lúc trước anh có sửa tủ lạnh và máy nước nóng cho cô ta, cũng coi như là quen thuộc. Anh chạy thẳng một mạch tới đây, vừa tới cửa thì đã thở hổn hển, mồ hôi đầy người, chiếc áo may ô trên người ướt sũng.
Trần Tiểu Viện đoán trước được nên ở bên trong mở cửa ra, cười cực kì vui vẻ: "Anh tới rồi."
"Chìa khóa đâu."
"Nhìn cả người anh toàn là mồ hôi này, vào trong nghỉ ngơi chút đi." Cô ta hé cửa ra một chút, chừa đường cho anh đi vào.
"Chìa khóa!"
"Ở trong phòng, tự anh tới lấy đi."
" . . ."
Trần Tiểu Viện đột nhiên tiến lên từng bước, nắm lấy áo may ô của anh rồi nhìn vào bên trong, nhìn thấy cơ ngực cơ bụng, không sót bất cứ gì.
Anh kéo tay cô ta: "Cô có bệnh à!"
"Em xem coi vết thương của anh đã đỡ hay chưa." Trần Tiểu Viện cắn môi dưới giống như đang khiêu khích, trong mắt xuất hiện ý cười sâu xa: "Được rồi, rất rắn chắc."
". . ."
"Anh sợ cái gì? Một cô gái như em còn có thể ăn anh được sao."
"Đừng nói nhảm nữa, đưa chìa khóa đây, tôi còn có việc."
"Anh đừng đi, vào nhà em ngồi đi." Cô ta quơ quơ bắp chân: "Em làm đồ ăn ngon cho anh."
"Trần Tiểu Viện, cô có biết ý tứ không vậy? Tôi không có hứng thú với kiểu như cô."
"Vậy anh hứng thú với kiểu người thế nào?"
Anh xoa mặt một cách bất đắc dĩ, tự hỏi sao mình lại gặp phải một bà cố nội như vậy, cao giọng nói: "Đưa chìa khóa cho tôi!"
"Anh nói cho em nghe một chút thôi, để em biết em thiếu sót chỗ nào."
"Chìa khóa!"
"Giống như cô gái lúc nãy sao?"
"Đưa đây."
"Anh thích cô ta à?" Trần Tiểu Viện nhíu mày: "Có phải không?"
"Tôi bảo cô đưa đây!"
"Anh nói xem có phải không?"
"Phải phải phải." Anh thật sự hết cách: "Vừa trắng vừa mềm vừa trẻ, ngoại hình lại còn xinh thế nữa!”
Đây là nói ở trong lòng.
Trần Tiểu Viện tức giận đến mức nói lắp : "Anh... Cô ta... Cô ta thì có cái gì đâu cơ chứ… Dậy thì còn chẳng bằng ai, ngay cả ngực cũng xẹp lép! Anh đúng là đồ không có mắt!”
"Ông đây thấy vậy là tốt rồi."
...
Lấy được chìa khóa rồi.
Chạy qua chạy lại như vậy cũng gần nửa tiếng. Khi anh quay về thì đám người kia vẫn còn đang đánh bài.
Lão Vương trêu chọc: "Ui, nhanh như vậy à."
Lão Lý nói: "Được không nhóc con?"
Anh mặc kệ bọn họ: "Vừa rồi cô gái kia có đến tìm tôi không?"
Lão Lý: "Không thấy."
Vậy là tốt rồi, không trễ giờ.
Anh lau mồ hôi, ngồi xuống bậc thang ven đường, lại nghe lão Vương nói: "Con bé cũng không dễ dàng gì, cậu cũng biết rõ là điều kiện của người ta rất tốt, cậu cũng không thiệt thòi gì, không tận dụng lợi thế để theo đuổi thì có phải là ngu ngốc hay không."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng cười một tiếng: "Không có hứng thú."
Lão Lý đột nhiên hỏi: "Tiểu Tần năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Hai mươi ba."
"Tuổi này của cậu cũng không nhỏ nữa rồi. Không tìm cô gái nào đó đi, suốt ngày người này không được, người kia không hài lòng, cậu hứng thú với kiểu tiên nữ nào vậy."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng không trả lời, lại lau mồ hôi, mặt anh hướng về phía quán đồ ngọt.
Ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Lâm Đông.
Anh nhìn thấy cô gái ở bên cửa sổ phía xa xa đang không ngừng nhai ngấu nghiến. Anh cong khóe môi, lơ đãng mỉm cười, sao có thể ăn ngon như vậy chứ.
Anh quan sát một lúc, cảm thấy tạm thời cô sẽ không rời đi nên đứng dậy đi lấy một cuốn sổ phác thảo và cây bút chì trong túi ra, rồi quay lại ngồi trên bậc thang ở ven đường.
"Ui, lại vẽ nhà à." Lão Vương thò đầu hỏi.
"Dù sao cũng đang chờ, vẽ hai nét thôi." Anh lau mũi, nhìn cảnh con phố đối diện rồi bắt đầu di chuyển bút, thủ pháp khá thành thạo.
Lão Lí lau bảng hiệu, xem xét liếc mắt nhìn anh một cái: "Tôi đã nói là vẽ tranh không có ích gì, cũng không thể dùng làm cơm."
Người đàn ông mặc áo may ô trắng cười khẽ, tập trung vào bức tranh.
. . .
Lâm Đông gọi hai phần bánh ngọt, vừa ăn vừa chờ.
Nửa tiếng trôi qua, cô đã ăn xong, tới giờ rồi nhưng lão Hà vẫn chưa đến.
Cô tựa đầu vào ghế xem đèn lồng treo trên trần nhà, nhìn lâu thì cảm thấy nhàm chán, thế là bèn đứng dậy đi qua kệ sách lấy một cuốn sách rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Tiểu Trương đi đến thu dọn chén đĩa: "Xin chào, xin phép làm phiền cô một chút. Tôi có thể dọn được không?"
"Được."
Tiểu Trương thu dọn xong, nói: "Cần gì thì cứ gọi tôi nhé."
"Được."
"Xin đợi một chút."
Tiểu Trương quay đầu lại.
"Ngày nào phố Trường Tấn cũng kẹt xe như vậy sao?"
"À… Bình thường cũng có kẹt xe, nhưng mà hôm nay là lễ thất tịch nên khả năng còn tắc hơn hẳn, lại còn là vào cuối tuần nữa."
"Ừ, cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Thu dọn chén dĩa xong thì cái bàn lại trống trơn.
Lâm Đông rời mắt, bỗng chú ý tới danh thiếp của thợ sửa ống nước nằm bên cạnh tay.
Cô tiện tay niết nó, nhìn thoáng qua dòng chữ màu đen trên đó rồi đọc thành tiếng:
"Tần Thụ."
. . .