Gió mùa đông


Trải qua bao trắc trở, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi này.
Lúc đến Yến Thành thì đã hơn năm giờ chiều.

Xuống xe lửa, hai người họ chuẩn bị bắt xe rời khỏi ga tàu hỏa.

Đến khi gọi được xe, Lâm Đông hỏi Tần Thụ Dương: “Chân thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện khám không?”
“Không cần, tôi không yếu ớt tới vậy đâu.”
“Thế chỗ khác không sao chứ?” Cô liếc mắt một cái về chỗ đó.
“...” Nhìn chỗ nào đấy! Tần Thụ Dương hơi nghiêng người tránh né: “Không sao.”
Lâm Đông ngồi lên xe: “Nếu anh có di chứng gì thì cứ gọi điện thoại tìm tôi.”
“...” Cô đang ám chỉ anh tàn phế đúng không?
Xe đã tới đón, Lâm Đông nói: “Lên xe đi, tôi đưa anh về trước.”
Tần Thụ Dương đóng cửa xe: “Không cần, tôi tự về được, cũng không xa lắm.”
“Tôi muốn đi Tây Nhàn, tiện đường.”
“...”
Đến đầu phố Tây Nhàn, cả hai xuống xe.
“Tôi sẽ chuyển ít tiền đến tài khoản của anh.”
Anh im lặng vài giây: “Không cần.” Đoạn, tiếp tục nói: “Đi đến chỗ nào cũng bị lừa, coi như em gặp may, tôi không lừa em.”
Lâm Đông không để ý tới lời anh nói, báo cho anh: “Buổi tối anh nhớ kiểm tra tài khoản.”
“Đừng chuyển cho tôi.”
“Không.”
“Lần trước, tiền mà em chuyển vào trong thẻ của tôi còn chưa tiêu hết, số tiền đó là đủ rồi.”
“Tạm biệt.” Cô bỏ đi.
“...” Tần Thụ Dương quay đầu nhìn bóng dáng cô, cô còn không thèm quay đầu lại.
Ít nhất đôi bên cũng quen biết nhau, thật là vô tình.
Anh trở về nhà một mình, dọc đường đi không biết tại sao lại thấy rầu rĩ.

Trở lại phòng, ngồi ở trên giường, trong lòng anh trống vắng.
Anh nằm xuống, ba lô ở sau lưng lót dưới người.
Xong rồi, chưa trả lại ba lô cho cô.
Anh nhanh chóng móc di động ra, tìm số điện thoại của cô.

Vừa muốn gọi điện lại nghe thấy lão tứ đang gọi ngoài cửa: “Chị dâu!”
Trong lòng anh rất kích động, gần như là bật dậy chạy ra ngoài.

Sau đấy, anh trông thấy Lâm Đông đứng ở cổng lớn, anh bình tĩnh đi qua đó: “Em quên lấy ba lô.”
“Tôi tới để lấy ba lô đây.”
“Sao em tìm được chỗ này?”
“Tôi thấy anh vào cái ngõ nhỏ này, tìm người hỏi thử, người ta đã nói cho tôi biết.”
“Em chờ một lát, để tôi đưa cho em.”
“Ừm.”
Tần Thụ Dương vào nhà lấy ba lô đưa cho cô.
Cô đeo xong thì nói: “Vậy tôi đi đây.”
“Tạm biệt.”
Lão tứ vội vàng nói: “Từ từ, ở đây chơi một lúc đi chị.”
Lâm Đông nhìn về phía cậu ấy: “Chơi cái gì?”
“Có rất nhiều thứ hay ho đấy nhé, chỗ bọn em náo nhiệt lắm.”
Cô ngoảnh lại nhìn Tần Thụ Dương: “Được không?”
“...!Tùy em.”
Lâm Đông và hai người bọn họ bước vào khoảng sân nhỏ, lão tứ gọi với vào trong nhà: “Ra tiếp khách!”
Cường Tử thò cái đầu ra: “Ôi, ai thế này? Người đẹp ở đâu ra vậy?”
Lâm Đông được đón vào cửa: “Tôi là bạn của Tần Thụ.”
Tần Thụ Dương thuận miệng hỏi: “Hồ Tử đâu?”
“Đi với vợ anh ấy rồi, đêm nay không về đâu.”
Tần Thụ Dương nói với Lâm Đông: “Chờ một lát, tôi đi thay bộ quần áo rồi ra ngay.”
“Ừ.” Lâm Đông nhìn thấy đống bài bừa bộn trên bàn: “Các cậu đánh bài à?”
Cường Tử nói: “Đúng vậy, chị biết không?”
“Không biết.”
“Đơn giản lắm, vừa dạy là biết ngay thôi, chị muốn chơi không?”
Lão tứ hùa theo: “Chơi đi chị, vui lắm đấy.”
Lâm Đông ngồi xuống.
“Dạy chị loại đơn giản nhé, chơi đấu địa chủ đi.”
“Nhưng mà ngay cả bài mà tôi cũng chưa biết cách nhận dạng.”
“Biết đếm là được!”

Tần Thụ Dương gấp chiếc áo khoác kỳ quặc mà Lâm Đông mua, bỏ vào trong ngăn tủ, nghe thấy lão tứ ở bên ngoài đang dạy Lâm Đông làm quen với bài, anh tìm bộ quần áo ra thay.

Nhìn thấy Lâm Đông đang bốc bài một cách không thuần thục, anh đi đến bên cạnh cô: “Tự dưng học đánh bài làm gì?”
Lâm Đông ngẩng mặt nhìn anh: “Vì sao không thể học?”
“Lãng phí thời gian, cũng không thú vị.”
Cường Tử cười: “Lão nhị ngồi bên cạnh giúp người ta đi.”
Lão tứ nói: “Thôi đi, anh ấy không đánh bài.”
Tay Lâm Đông nhỏ, cô chậm rãi xếp bài.

Lão tứ và Cường Tử ở bên cạnh đợi cô một hồi lâu.

Cô ngẩng mặt lại nhìn Tần Thụ Dương: “Anh không giúp tôi à?”
“...” Tần Thụ Dương nhận bài từ trong tay cô, xử lý xong lại giao cho cô.
Cường Tử thở dài: “Nhìn xem, lời chúng ta nói đều không có trọng lượng, lão nhị chỉ nghe người ta thôi.”
“Cút, đánh bài của chú đi, bớt nói lời vô nghĩa.


“Vâng thưa anh Thụ!”
Không bao lâu sau, Cường Tử nói: “Lão nhị đi mua đồ ăn đi.”
Lão tứ chêm vào: “Đúng thế, con gái người ta ở đây, mình phải làm một bữa tiệc lớn.”
Cường Tử cười tủm tỉm nhìn Lâm Đông, nói với cô: “Tay nghề nấu nướng của lão nhị đỉnh của chóp đấy!”
Tần Thụ Dương hỏi cô: “Tối nay em ở lại đây ăn không?”
“Anh nấu à?”
“Ừ.”
“Thế tôi ở lại đây ăn, tôi có thể trả tiền cơm.”
Lão tứ và Cường Tử đồng thời cười phá lên.
Tần Thụ Dương không muốn để ý đến bọn họ: “Không cần tiền, mời em một bữa không phá sản được.

Vậy em cứ ở đây chơi cùng bọn họ đi, tôi đi mua chút đồ ăn.”
“Úi chà chà…”
“Úi chà chà…”
Hai người ồn ào, Tần Thụ Dương đá lão tứ một cái: “Thử úi chà chà nữa xem!”

Chỉ chốc lát, Tần Thụ Dương đã xách về mấy túi đồ ăn từ chợ bán thức ăn.

Lão tứ đi lên đón lấy đồ trong tay anh rồi theo vào phòng bếp, lục lọi đồ anh mua: “Ghê ta, sao lại nỡ chi mạnh tay như vậy?”
“Không phải cho chú ăn đâu.”
“Em biết ngay mà, mấy đứa bọn em được hưởng phúc của chị dâu rồi.”
Tần Thụ Dương đang muốn giơ tay đánh anh ấy, lão tứ nhanh chân trốn đi: “Còn nói linh tinh nữa thì bịt miệng chú lại đấy.”
“He he, mấy ngày nay có tiến triển mang tính đột phá nào không ạ?”
“Cút đi, đã nói mấy lần là giữa bọn anh không phải quan hệ đó rồi mà.”
Lão tứ mỉm cười: “Anh ơi, anh tính làm món gì với cá thế? Làm cá cay đi, loại cay đến bốc khói luôn ấy, món sở trường của anh còn gì.”
“Dạ dày cô ấy không tốt, không ăn được đồ quá cay.”
“Thế mua mấy chai rượu đi.”
“Con gái uống rượu gì chứ?”
“Thế làm mấy xiên thịt nướng vậy.”
“Chú đi hỏi xem cô ấy có ăn hay không.”
“...”
“Đánh bài của các chú đi, chú chạy tới chỗ anh làm gì? Lâm Đông đâu?”
“Vợ anh đang uống nước, em ra ngoài xem anh thế nào.”
“Cút đi, vướng chân vướng tay.”
“Vâng, cơ mà em phải dặn dò anh một câu.

Nhân cơ hội này, quyến rũ được người ta thì cứ làm đi, đêm nay hãy xử luôn chị ấy.”
Tần Thụ Dương cầm lấy dao phay.
“Em lui em lui ngay đây.” Lão tứ trốn đi.
Tần Thụ Dương hâm nóng cốc sữa bưng cho Lâm Đông, thấy cô bị dán giấy trắng đầy mặt, bất đắc dĩ nhìn mình nói: “Tôi cứ thua mãi.” Cô cúi đầu, thở dài một hơi: “Tôi không muốn làm địa chủ, nhưng mỗi lần tôi đều rút phải lá đó.”
Tần Thụ Dương đá cái ghế dựa của Cường Tử, ra lệnh cho bọn họ: “Ván sau để cô ấy thắng.”
“Lão nhị lên tiếng rồi, nhường một chút đi.”
Tần Thụ Dương kéo dải giấy trắng trên trán cô xuống ném vào thùng rác, nói với hai chàng trai: “Đừng có dán bừa.”
“Vâng…”

Tần Thụ Dương làm xong vài món ăn, bưng mâm vào: “Đừng chơi nữa, ăn cơm thôi.”
Không ai để ý đến anh.
Anh đá chân bàn: “Đứng lên hết đi!”
“Không chơi nữa, ăn xong lại chơi.” Lão tứ vừa định ném bài.
“Đợi đã!” Lâm Đông tập trung tinh thần xử lý bài trong tay: “Đánh xong một ván này đã!”
Tần Thụ Dương hết cách, rầu rĩ đáp: “Ừ“.
Lão Tứ cười nắc nẻ: “A ha ha ha ha anh bị vợ quản nghiêm kìa!”
Anh nhấc chân đá lão tứ một cái.
Thu dọn bài trên bàn xong, bốn người họ ngồi ăn cơm, Cường Tử hỏi: “Hai anh chị…”
Chưa đợi anh ấy nói cho hết lời, Tần Thụ Dương đã mắng: “Bớt nói lung tung đi!”
“Vâng vâng vâng.” Cường Tử gắp đồ ăn cho Lâm Đông: “Thế chị ơi, chị thấy em có cơ hội không?”
Tần Thụ Dương nhíu mày nhìn anh ấy chằm chằm.
Cường Tử thu đũa lại: “Anh xem, ghen rồi đúng không?”
Tần Thụ Dương gõ vào bát của anh ấy: “Chú còn ăn nữa không?”
“Có ạ.”
Khi Tần Thụ Dương đi múc canh, Cường Tử hỏi Lâm Đông: “Chị có ý với lão nhị của bọn em ạ?”
“Có ý gì?”
“Ờm...!Chị muốn yêu đương với anh ấy không?”
“Yêu đương gì cơ?”
Cường Tử vô cùng sốt ruột: “Ôi trời, nghĩa là chị có muốn ngủ chung với anh ấy không?”
Lâm Đông sửng sốt.
Hai người chờ mong nhìn biểu cảm của cô.
Lâm Đông thản nhiên nói: “Không muốn.”
Hai người mất mát rụt cổ về.
“Vì sao hai cậu lại gọi anh ấy là lão nhị?”
Lão Tứ vừa nghe lời này của cô thì đột nhiên cười đến mức nghiêng ngả: “Ha ha ha ha ha! Ha ha ha…”
“Cậu ấy cười cái gì thế?” Lâm Đông hỏi Cường Tử.
Lão Tứ vừa cười vừa nói: “Bởi vì thằng em của anh ấy siêu to khổng lồ.”
Tần Thụ Dương bưng bát canh quay lại.
Lão tứ mím chặt miệng, nhịn cười.
“Nào tránh ra một chút, cẩn thận kẻo bị bỏng.” Anh ngồi trở lại vị trí, múc chén canh cho Lâm Đông.
Lâm Đông nghiêm túc hỏi Tần Thụ Dương: “Anh có em trai à?”
“Hả?” Anh không rõ nguyên do: “Không có.”
“Ha ha ha ha ha!” Lão tứ cười như điên.
Cường Tử cũng không nhịn được cười: “Ha ha ha…”
Vẻ mặt Tần Thụ Dương thộn ra: “Hai đứa chúng nó cười cái gì thế?”
Lâm Đông cũng nghi hoặc nhìn bọn họ: “Không biết.”
Ăn được một lúc thì có một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đi vào, giọng vừa cao vừa chói: “Ôi, người đẹp này là ai thế?”
“Bạn em.” Tần Thụ Dương nói.
“Chị Hương Hương tới rồi, lại đây ăn cơm đi, lão nhị hiếm khi làm nhiều đồ ăn như vậy.” Cường Tử nói.
Chị Hương Hương cười, ngồi vào bên cạnh Lâm Đông: “Có chuyện tốt gì thế? Mặt trời mọc từ đằng Tây à, lão nhị hiếm khi chịu ra tay như thế này đấy.”
Lâm Đông buông đũa: “Tôi ăn no rồi, đi trước đây, mọi người cứ từ từ ăn.” Nói xong cô đi ngay.
Lão tứ gọi: “Ơ, chị có ăn được bao nhiêu đâu?”
Tần Thụ Dương đi ra ngoài theo.
Chị Hương Hương ngẩn người: “Cô ta có ý gì vậy? Tôi vừa tới là đi ngay?”
Tần Thụ Dương đuổi theo cô: “Làm sao vậy?”
Lâm Đông xoa mũi: “Mùi nước hoa trên người cô gái kia quá nồng, tôi bị khó chịu.”
“Thế dẫn em đi ra ngoài ăn thêm chút gì nữa nhé?”
“Không cần, tôi cũng không đói lắm, anh trở về đi.

Tối nay làm phiền anh rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi.”
“Thế em có muốn tôi đưa em về không?”
“Không cần.” Cô lập tức bỏ đi.
Tần Thụ Dương trở lại trong phòng, mọi người nhìn chằm chằm vào anh: “Chị ấy làm sao vậy?”
“Không thấy thoải mái, trở về nghỉ ngơi rồi.”
Hương Hương oán giận: “Thật hay giả thế, tôi thấy không giống có chuyện gì cả.

Người bạn này của anh kiểu gì thế, có chút lễ phép nào không vậy?”
Tần Thụ Dương không nói gì, bưng chén lên ngồi vào nơi khác tiếp tục ăn cơm.
“Tôi vừa tới là bỏ đi, cô ta như vậy bảo người khác nghĩ như thế nào?”
Tần Thụ Dương cầm chén đứng lên: “Lý Hương Hương, cô có thể bớt xịt nước hoa lại được không?”
Hương Hương sửng sốt.
Cường Tử và lão tứ vừa ăn cơm vừa cười thầm.
“Anh có ý gì? Chê tôi xịt nước hoa nồng à?” Cô ấy đứng lên: “Chê loại nước hoa mà tôi dùng không ra gì đúng không?”
Tần Thụ Dương và miếng cơm: “Chỉ bảo cô xịt ít đi một chút thôi.”
“Bởi vì cái này mà đi á?” Hương Hương cười nhạo: “Cô ta có tiền, cô ta cao quý, thế thì đừng tới đây ăn cơm cùng mấy người nghèo nàn như chúng ta.” Hương Hương thở phì phò lắc mông bỏ đi: “Đen đủi.”
Tần Thụ Dương ngồi xuống gắp đồ ăn: “Nồng chết đi được.”
Lão tứ dùng khuỷu tay huých Tần Thụ Dương: “Anh à, cũng chỉ có anh dám nói chị ấy như vậy thôi.”
Cường Tử cười: “Cách hơn tám trăm dặm đã biết là chị Hương Hương tới, mùi hương nồng thật!”

Lâm Đông trở lại khách sạn, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà.

Mới vừa nhắm mắt lại, di động đã vang lên, cô nhận điện thoại: “Lão Hà ạ?”
“Tiểu Đông, cháu đang làm gì thế?”
“Nằm ngây ra thôi.”
“Hai ngày nữa cậu sẽ bay qua đó.”
“Cậu không cần tới.”
“Sao thế?”
“Cháu đã lấy được bức vẽ rồi.”
“Lấy được rồi? Tìm được tay họ Phương rồi à?”
“Bằng không thì sao?”
“Lấy được từ khi nào thế?”
“Hai ngày trước.”
“Nhanh vậy cơ à, không ngờ đấy Tiểu Đông, cậu phải khen cháu rồi.”
Lâm Đông không muốn nói chuyện.
Hà Tín Quân cười khẽ: “Vậy cháu về đi.” Bỗng, anh ta lại đổi ý: “Hay là cậu đi đón cháu nhé, cháu bay một mình thì cậu không yên tâm.”
“Không cần đâu ạ.”
“Cậu sẽ mau chóng tới nơi.”
“Không cần cậu tới đâu.”
Anh ta nghe giọng điệu kiên quyết của Lâm Đông, bèn thỏa hiệp nói: “Cũng được, sau đó hãy gọi điện thoại cho chị cả, còn cả mẹ cháu nữa.”
“Vâng.”
“Đừng chậm trễ quá lâu, mau chóng khởi hành, bảo lão Châu đưa cháu đi.”
“Cháu biết rồi.”
“Vậy cháu đi ngủ sớm đi.”
“Vâng.”
“Tạm biệt.”
Lâm Đông cúp điện thoại, nằm một lúc rồi mới đứng lên đi đến cửa sổ.
Cô nhìn ra thế giới bên ngoài, sẽ sớm phải rời khỏi vùng đất này, lại phải trở về cuộc sống như trước đây.
Cô vô lực dựa vào cửa sổ, thở dài một hơi.

Mười giờ rưỡi, Lâm Đông ra khỏi khách sạn, mua mấy xiên lẩu Oden ở ven đường, đi dạo con đường xa lạ một mình, thưởng thức cảnh đường phố trong thành thị.
Lẩu Oden trong tay đã nguội, cô ăn một miếng thì không còn muốn ăn nữa nên ném đi.
Đối diện cô có một đôi yêu nhau đang đi, ánh mắt Lâm Đông nhìn bọn họ.

Cô gái chú ý tới ánh mắt cô, cười dịu dàng với cô rồi lướt qua.
Lâm Đông tiếp tục đi về phía trước, trên đường không có mấy người.

Cô tìm một cửa hàng đang mở cửa, đi vào mua cái bánh nướng mang ra ngoài.
Cô không muốn trở về khách sạn, tản bộ dọc theo lề đường, ngồi lên cái đài trong vườn hoa ăn bánh nướng.

Đột nhiên phía sau có âm thanh vang lên: “Meo…”
Lâm Đông quay đầu lại, nhìn thấy một con mèo mướp trốn ở trong vườn hoa, lộ ra nửa khuôn mặt.
“Meo…”
“Mày không thể ăn cái này.”
“Meo…”
Lâm Đông rút gà xé sợi trong từ bánh nướng ra, đặt tới trước mặt nó, con mèo mướp lùi về phía sau hai bước rồi lại cảnh giác tiến lên, ngậm gà xé sợi trốn vào bụi cỏ, ăn xong rồi lại thò đầu ra: “Meo...”
Cô lại rút mấy sợi ra, mèo mướp ăn rất nhanh, lại kêu nũng nịu.
“Không cho mày nữa.”
“Meo… meo…”
Lâm Đông mềm lòng: “Lần cuối cùng nhé.”
Lá gan của con mèo mướp đã lớn hơn rất nhiều, chui cả người ra, sau khi ăn xong lại ngẩng mặt nhìn cô chờ mong.
Lâm Đông nhét bánh nướng vào trong miệng mình, xoè tay với nó: “Hết rồi, ăn hết rồi.”
“Meo…”
“Hết rồi, tao ăn hết rồi.” Lâm Đông chọc vào đầu nó: “Mày là mèo hoang à?”
“Meo…”
“Mày thật hạnh phúc.”
“Meo…”
“Ít nhất là được tự do.”
Con mèo con cúi đầu liếm móng vuốt.
“Tao không muốn trở về chút nào cả.” Lâm Đông nhìn đường phố vắng tanh: “Mệt quá, phiền phức ghê.” Cô đứng lên: “Tao đi đây.”
“Meo…”
“Tao đi thật đây.”
“Meo…”
Cô xoay người bỏ đi, trở về khách sạn.
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui