Điện thoại cô không thể vào QQ, mặc dù đối với người khác đây chỉ là một chuyện rất đơn giản.Tiền Khương nhắn tin cho cô bằng ứng dụng tin nhắn mặc định của điện thoại.Sau một hồi xoắn xuýt phí tin nhắn, cô kiềm chế tâm trạng phấp phới của mình, hỏi lại một câu vô nghĩa: “Cậu có muốn đi không?”Lúc tan làm đóng cửa tiệm, chiếc điện thoại cục gạch màu đen trong túi xách rung lên, Tiền Khương trả lời: “Đi đi, chắc là vui lắm đó.”Ngón tay cô dừng lại ở nửa dưới của phím chức năng mềm mềm, xóa xóa bấm bấm, cuối cùng cô nhắn: “Được, vậy đi chơi một chút.”*Tiệc sinh nhật bù của Giang Tố tổ chức vào thứ năm, nghe bảo sinh nhật của anh vào ngày 16 tháng 6, mà ngày đó anh không ở đây nên mới kéo dài đến hôm nay.Sau khi kết thúc công việc, chuyện cô làm đầu tiên là đổi điện thoại.Xiaomi 4, giá 1999 tệ, không quá đắt nhưng đối với cô thì thật sự không rẻ chút nào.Đây là mong muốn từ trước đến nay nên cô đưa ra quyết định rất nhanh, vội vàng cầm theo xấp tiền, một mình đi ra siêu thị điện thoại mua một cái mang về, sau đó trốn trong phòng mình mở hộp ra.Điện thoại mới rất đẹp, mặc dù với nhiều người thì trông nó rất đỗi bình thường.
Cô mua một chiếc điện thoại màu trắng, khung viền kim loại, khi ánh sáng chiếu vào rất bắt mắt.Cô thích đến độ không nỡ buông tay, cứ ngắm nghía nó mãi.
Ông chủ còn tặng cô một chiếc ốp lưng trong suốt, cô ngồi quỳ trên giường, cẩn thận nghiên cứu từng chức năng của điện thoại, sau đó thiết lập mật khẩu.Màn hình cảm ứng, viền trên có nút mở nguồn, trái tim cô cứ đập nhanh liên hồi.Ngày thứ năm, cô đã bắt đầu chuẩn bị từ giữa trưa, vắt hết óc để suy nghĩ nên mặc bộ nào trong tủ quần áo.Bộ mới nhất trước mặt là cô đặt mua trên mạng bằng tài khoản của Lý Yến Văn.
Đó là một chiếc váy vải cotton có xẻ tà, trên váy in họa tiết bình sữa bò.Ngẫm nghĩ một phen, cô quyết định mặc chiếc váy này, thậm chí còn cố gắng ăn diện một chút — nhưng cô thật sự không biết phải phối đồ thế nào.
Cô chọn một đôi giày mới, thay đổi dây cột tóc.Bốc Duệ Thành tổ chức cho Giang Tố một bữa tiệc sinh nhật kiểu mở, thoải mái ra vào.
Cô và Tiền Khương gặp nhau dưới nhà, sau đó cùng bắt xe đến địa điểm.Khoảnh khắc bước xuống xe, tầm mắt cô khựng lại.Trong khu vườn trước cửa biệt thự vô cùng náo nhiệt, nữ sinh đứng đông đúc, có lẽ chỉ có thể dùng câu cảnh đẹp ý vui để hình dung khung cảnh lúc này.
Mái tóc đen mềm mại của các cô gái ấy buông xõa, những bộ váy bắt kịp xu hướng được thiết kế vô cùng tinh xảo, thậm chí còn có người mang giày cao gót.
Cô chưa từng nghĩ rằng, tuổi 17 hóa ra có thể giống như vậy.Lần đầu tiên cô biết quy luật tự nhiên nhất đó là có thể nhìn ra giá cả của quần áo trên người.
Những bộ đồ xinh đẹp kia thoạt nhìn đã biết giá trị cao, khi đứng trước các cô bạn ấy, rất khó để tránh khỏi cảm giác tự ti, mặc cảm.Con người khó mà miêu tả được những món đồ vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, và có những suy nghĩ vượt quá tầm hiểu biết cũng khó khăn không kém.Cô không biết bây giờ lại có nhiều quần áo thời trang xinh đẹp và thịnh hành dành cho các cô gái tuổi teen như vậy, không dùng các từ ngữ như trẻ trung hay trưởng thành để hình dung mà chỉ đơn thuần là đẹp.Suốt khoảng thời gian sau đó, cô trở nên im lặng một cách dị thường.Giữa muôn hoa đua nở, chợt có khoảnh khắc, thậm chí cô đã muốn rụt cổ thu mình lại, không để bất cứ ai trông thấy mình.Cô ngồi uống nước ở băng ghế trong cùng, nghe những người thỉnh thoảng đi ngang qua nói chuyện.
Có người hỏi về Giang Tố, Bốc Duệ Thành bảo anh ở trong phòng, không biết đang viết viết cái gì, tóm lại là lười ra ngoài này, lát nữa cậu ấy sẽ đích thân vào bắt người ra.Đợi thêm 20 phút nữa, Giang Tố vẫn không đi xuống.Cảm giác mất mát thi nhau ùa về, cô lại cười nhạo sự ngây thơ của bản thân.
Dĩ nhiên cô chưa bao giờ ôm mong đợi rằng có thể sánh vai cùng anh hay thế nào cả, chỉ là hôm qua cô bỗng nghĩ rằng có phải sẽ có một cơ hội nào đó để được nhìn thấy anh không.Hôm nay, giờ phút này, giữa những đóa hoa dù đang nở rộ mà anh vẫn mặc kệ, cô đã có câu trả lời.Thậm chí cô còn không thể tự tin đứng thẳng lưng trước mặt anh.Cơ hội như thế, tại sao có thể có, làm sao có thể có..