Khu bán đồ ăn vặt vào sáng sớm trống trải và yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bóng phát ra ở sân bóng.
Cô bỗng nhận ra câu hỏi của mình không đầu không đuôi gì cả, ai mà hiểu được.
Đang lúc phiền muộn thì hình như Bốc Duệ Thành lại hiểu.“À.” Cậu đáp: “Tớ cũng không rõ lắm.”Cuộc trò chuyện ngày hôm ấy dừng lại tại đó.Lúc đi rót nước trong thời gian nghỉ trưa, cô đang đứng cạnh máy rót nước thì nghe thấy Bốc Duệ Thành đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.Gần như chỉ cần một tiếng thở là cô đã nhận ra người ở bên kia là ai.
Tay cô khựng lại, một giọt nước nóng bắn tay đầu ngón tay.Cơn nóng khiến cô rùng người một cái.Bốc Duệ Thành đưa tay lên che miệng: “Nói thật đi, cậu có về trường nữa không? Cô ấy —”Nhịp thở cô dừng hẳn, nghe cậu ấy nói tiếp: “… Các cô ấy đều hỏi tớ cậu có về nữa không.”Rồi mới hít thở lại bình thường.Tất cả mọi người đều hỏi nên Bốc Duệ Thành mới có thể hiểu câu hỏi không đầu không đuôi kia của cô, làm sao họ biết cô được chứ, làm sao mà biết cô cho được.Trong cuộc nói chuyện của họ, cô chỉ là một cách gọi khác trong phông nền mà thôi.Xung quanh ồn ào quá nên cô có cố gắng thế nào cũng không nghe rõ bên kia nói gì, chỉ có Bốc Duệ Thành chợt hào hứng nói lớn, sau đó cố đè nén giọng hỏi lại: “Ngày mai về? Thật hả?!”— Ngày mai?Đi học lại hay… Đến để thu dọn đồ đạc?Bốc Duệ Thành: “Đậu xanh, không kẹt người đó chứ? Người anh em à, bây giờ cậu hot lắm, quà đựng trong hộc bàn sắp tràn ra ngoài rồi, khi nào đi học lại ký tên cho tớ nhé.”Cuối cùng xung quanh trở nên yên tĩnh.Hồi lâu sau, cô nghe được giọng nói hoàn chỉnh của anh, tiếng cười lười biếng của thiếu niên vang lên, sau đó nói: “Bớt đi.”Rõ ràng anh vui tươi tràn đầy năng lượng, như một ngọn gió đang lên, nhưng cảm xúc ấy lại không lây sang cô, hốc mắt cô nóng lên, suýt thì rơi lệ.Cô đã từng dùng hết sự cố gắng muốn trèo lên cao, hóa ra tất cả đều phí công.Sáng ngày hôm sau, cô ngủ quên.Cô chưa bao giờ ra ngoài vội vàng như vậy, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Cô chạy như bay đến trường, vào lớp thấy anh không ở đây, cô lại mang cặp chạy ra bên ngoài.Một sớm ngày thu, sương mù dày đặc, gió se se lạnh.Cô đứng dưới tàng cây giả vờ ăn sáng, nhìn mọi người dần vây quanh cổng trường đông đúc.
Có lẽ tin đồn này được lan truyền, người đi đường và các nhà báo chen chúc trước cổng trường rộng lớn, điểm chung duy nhất là ai cũng giơ ống kính.Cuối con đường Diêu Tinh, một chiếc xe màu trắng dần lái đến.Cô tốn hết tâm tư suy nghĩ vẫn không biết đây là hãng xe gì, cũng không biết kiểu dáng xe, chỉ biết trước khi xuống xe, có lẽ anh cũng không ngờ sẽ có nhiều người đến đây như vậy nên hơi khựng lại.
Chẳng mấy chốc, người đi cùng anh xuống xe, làm nhân viên bảo vệ tạm thời cho anh.“Tôi đã bảo phải đưa vệ sĩ đi mà!” Cô nghe một cuộc nói chuyện mơ hồ truyền đến, người kia bảo: “Cậu còn bảo không có ai đâu, đùa gì thế, nam chính của đạo diễn Tạ Siêu, ai mà không muốn chụp?”Anh nói nhỏ: “Bớt nói một tí.”Lát sau, cô mờ mịt thấy những người đó hô hào nhau tiến tới, không hề quan tâm việc họ sẽ chen chúc xô đẩy anh, những ống kính kia đưa đến rất gần như thể muốn leo thẳng lên mặt anh.Cô cau mày.Có người đến gần anh, không biết là bị người khác đẩy hay là cố ý, ngay sau đó, vệ sinh mặc áo đen lập tức đẩy nữ sinh kia ra, nhưng chưa kịp dùng sức thì cô lại thấy Giang Tố đưa tay níu cổ tay vệ sĩ, nhíu mày trầm giọng nói: “Đừng đẩy.”— Thời gian chớp mắt lùi lại.Cô nhớ đến một lần nọ ở cửa tiệm băng đĩa, cô suýt ngã đụng phải ly nước của anh, mà phản ứng đầu tiên của anh là đỡ lấy cô, sau đó mới nhặt ly nước bị rơi lên.
Cô đỏ mặt nói cảm ơn, anh cong ngón tay nói không sao, hời hợt và lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu.Cứ một mực như vậy.Anh tốt với người khác không phải vì đối phương tốt bao nhiêu, mà vì chính bản thân anh rất tốt.Ngay cả việc lịch sự anh cũng phân chia giới hạn rõ ràng, chưa từng cho người ta có suy nghĩ chủ quan và giả thiết anh sẽ thích họ.
Mỗi nơi anh đi ngang qua sẽ tỏa sáng, sau đó soi rọi cho tất cả mọi người.Đám đông vây xung quanh anh, bảo vệ ở cổng gạt một nhóm người ra nhưng các học sinh vẫn đi theo, vững vàng theo sát.Còn cô chỉ đứng ở dưới tàng cây, ngắm anh một hồi lâu.
Từ đầu đến cuối anh không nhìn thấy phía sau lưng, cô chỉ nhìn anh đi xa.Anh quay lại lớp Hỏa tiễn, không hề chuyển đi.Có lẽ bộ phim đang vào giai đoạn sản xuất, mấy tuần trước thỉnh thoảng anh lại biến mất, nghe Bốc Duệ Thành oang oang nói với người khác là đi quay bù, từ nay về sau sẽ không nghỉ học nữa.
Cô còn nghe nói nghỉ học ba tháng nhưng thành tích của anh chỉ tuột mấy hạng, nhanh chóng vượt lên lại.Đây là khoảng thời gian lớp 11 của cô, anh giống như truyền thuyết, cũng là thần thoại.
Tay anh vẫn xuất hiện bên bệ cửa sổ ấy, vẫn là chiếc bánh mì bị ném lên thật cao, những lúc suy nghĩ ngón tay sẽ gõ lên gạch sứ trên bệ cửa sổ, mọi thứ vẫn như bình thường —Nhưng cô biết, tất cả đã khác biệt..