Phút chốc, cô vội lắc lắc đầu, thuyết phục bản thân chuyện xem bói này không phải cái nào cũng chính xác cả, đúng không?Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lòng chẳng đặng, sợ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, vì vậy cô đã mua một chiếc bùa bình an, đi thẳng về nơi cao nhất để treo lên.Cô lấy cho mình một cái, sau đó xin thêm một cái cho Giang Tố.
Khi cụp mắt nhìn, cô không khỏi mỉm cười, có lẽ ngay cả chính anh cũng chưa từng cần cái này.Hai chiếc bùa viết tên hai người được buộc lại và treo trên cùng một nhánh cây, đung đưa qua lại theo gió.
Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm, nghĩ thầm, có lẽ đây là lần tên của hai người đứng gần nhau nhất.*Kỳ nghỉ đông của trường trung học trực thuộc rất ngắn, chỉ có một tuần rưỡi mà thôi.Cô dùng hết tiền làm thêm có được để mua một đôi giày thể thao màu xanh đen.Hơn 700 tệ, gần bằng nửa chiếc điện thoại rồi, cô xót ví một phen.Đôi giày đắt tiền này không khác gì những đôi giày vải giá 100, 200 tệ của cô, đi trên đường vẫn như thế, cũng chẳng phải giày thủy tinh của cô bé lọ lem.
Cô vẫn cúi đầu, vẫn bình thường, mỗi ngày mang cặp sách nặng nề đi vào cổng trường và mơ một số giấc mộng hoang đường.Tài khoản chính thức của đoàn phim “Thiếu niên Du” bắt đầu nhận các bản vẽ, cô cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết có lẽ dùng để tuyên truyền phim chăng.
Ban đầu cô không nghĩ mình sẽ tham gia, đôi khi nhàm chán quá, cô lại vẽ vẽ ra giấy một chút, không hài lòng lại bôi đi, vẽ sai lại đổi tờ giấy khác.Giang Tố ngày càng nổi tiếng hơn.Sau nhiều lần bị chụp lén, hiệu trưởng đã ban lệnh cấm vì anh, mỗi khi hết tiết sẽ có giáo viên đi kiểm tra ở hành lang, những học sinh lớp khác cũng không còn dám chạy đến làm phiền nữa, nhưng anh gặp biến cũng không sợ hãi, dường như anh vẫn luôn như vậy.
Những lúc nhiều người vây đến, anh sẽ không đóng cửa sổ lại, vẫn sẽ tung bánh mì trong hộc bàn khi đang suy nghĩ ở tiết tự học, anh không sợ hãi khi bị nhận ra nữa, nhưng cũng không xuống sân lần nào nữa.Trên người anh toát lên cảm giác kín kẽ và cô độc.Nhưng mọi người rất thích anh, Bốc Duệ Thành và các bạn học đã quy ước với nhau, cũng không ai chụp lén anh rồi lan truyền lung tung khắp nơi, chỉ là những nơi anh đi ngang qua luôn thu hút rất nhiều ánh mắt.Thỉnh thoảng cô sẽ có chút chểnh mảng, nhưng thấy anh tiến về phía trước nhanh như thế, cô cũng không dám chợp mắt ngủ quá mười phút, lập tức lên dây cót tinh thần.
Cứ thế, cô đã thi vào lớp 11-2, hành lang ở đây vừa dài vừa rộng rãi, cô lại đến gần anh hơn năm mét.Nhưng cô biết rõ hai người càng ngày càng xa nhau.Bức tranh cô vẽ cho Giang Tố tốn rất nhiều thời gian, chỉ mỗi bản nháp thôi đã vẽ tới vẽ lui hơn hai tháng trời, thành thử bỏ lỡ kỳ dự thi.
Nhưng cô không hướng đến điều này, không tự đa tình, chỉ chậm rãi vẽ, đây là cách giải tỏa áp lực duy nhất trong thời gian học tập nặng nề.Vẽ xong bản thảo, cô lại thấy nhạt quá, bèn nghiên cứu cách tô màu.
Sau một hồi lâu suy xét, cô quyết định mua một ít màu sơn dầu.Ngày ấy trong giờ nghỉ trưa, cô đã hoàn thành xong tất cả bài tập được giao trong buổi sáng, lặng lẽ mở nắp tuýp thuốc màu, muốn thử xem nên tô màu thế nào.Đúng thời điểm ấy, chủ nhiệm lớp mở cửa đi vào.Tim cô đập nhanh như trống, suýt thì ngừng đập.
Cô biết những hoạt động ngoài lề thế này có ý nghĩa thế nào trong mắt các giáo viên, khi bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, bầu trời của cô như sụp đổ.Hứa Viện hỏi cô: “Bức tranh dưới vở kia là do em vẽ sao?”Cô biết rất rõ hậu quả là gì, lòng bàn tay rỉ mồ hôi lạnh, nhưng không thể thốt ra lời nói dối, một hồi lâu sau cô đành nhỏ giọng thừa nhận: “… Vâng.”“Đã từng học vẽ chưa?”Cô lắc đầu: “Chưa ạ.”Tiếng gió thổi qua lúc này dường như trở nên thật chói tai, Hứa Viên im lặng vài giây mới nói tiếp: “Vậy em có muốn học vẽ không?”Hả?Cô kinh ngạc ngước mắt.Đầu mùa xuân, nhà trường đã trồng hoa đào.
Giờ phút này sau lưng Hứa Viện có một nụ hoa màu hồng nhạt ló ra, đung đưa không ngừng.Hứa Viện: “Học kỳ tới trường chúng ta muốn mở một lớp mỹ thuật, tạm thời chỉ thử nghiệm nên không cần đóng học phí.
Nếu có thể phát triển năng khiếu này, em có thể vào được một trường đại học tốt hơn, em có muốn thử không?”Trong khoảnh khắc ấy, cô có rất nhiều suy tư.Vẽ tranh, hình như cô cũng thích.Không khô khan như học tập.Giang Thành nhiều học sinh như vậy, chỉ một điểm thôi đã bỏ xa rất nhiều người rồi.
Thành tích hiện tại của cô vẫn đang lên lên xuống xuống thất thường, lên lớp 12 không biết sẽ thế nào nhưng nếu phát triển tốt một năng khiếu khác, có phải… Sẽ ưu tú hơn không?Cô muốn trở nên ưu tú hơn.Sau một hồi im lặng, cô dè dặt hỏi: “Cô ơi, nếu vào lớp mỹ thuật thì bọn em sẽ học ở đâu ạ?”“Lớp mỹ thuật khá phức tạp, thường phải học vẽ tranh nên cần hai phòng học.
Ở tòa này không có chỗ nên sẽ chuyển sang hai phòng học ở tòa đối diện.
Đây là nhóm học sinh đầu tiên, nhà trường chắc chắn sẽ nghiêm túc thực hiện.”Lòng cô nặng trĩu.Nếu học mỹ thuật thì sẽ không gặp được anh.Cô nhìn mũi giày chằm chằm một lúc lâu, không biết nên trả lời thế nào, Hứa Viện vỗ vai cô một cái: “Em cứ suy nghĩ đi, về nhà thương lượng với ba mẹ xem sao, bữa sau cho cô câu trả lời là được.”….