Gió Mùa Hạ Năm Ấy FULL


Cách ngày thi đại học 100 ngày, trong lễ tuyên thệ 100 ngày, cô sợ Giang Tố sẽ đến nên một ngày trước đó đã đến tiệm tóc chỉnh sửa lại tóc mái của mình, tiếc rằng hôm ấy trường học vẫn bình yên như thường.

Cô thường cảm thấy anh giống như một sân chơi tốt nhất trong cuộc đời của mình, tiếc thay sân chơi ấy có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, cô chỉ có thể trông mong anh sẽ mở cửa sân chơi ấy vào những lần ít ỏi mà cô đi ngang qua.Mặc dù ngày ấy, những nữ sinh khác cũng sẽ kéo nhau ùa đến.Vào ngày có kết quả thi năng khiếu sau đó, cô mới biết hôm tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày, anh đã về trường.Lúc tám giờ tối, chỉ cần cô chờ thêm khoảng 20 phút nữa mà thôi.Tiếc rằng khi cô quay đầu, sân chơi ấy đã đóng cửa mất rồi.Cô cúi đầu nhìn phiếu điểm, nhờ cô liều mạng chạy như bay nên kết quả thi năng khiếu của cô rất tốt.Bất kể là kỳ thi đại học chung hay kỳ thi cấp trường, chỉ cần điểm môn văn hóa đủ tiêu chuẩn, cô có thể vào ngôi trường mình mong muốn.Lý Yến Văn hỏi cô muốn đi đâu, ở lại Giang Thành hay đến thành phố khác.

Cô đáp không biết, sẽ suy nghĩ thêm.Từ đó trở về sau chính là thời gian học kiến thức văn hóa vừa phức tạp vừa khô khan.Cô yếu môn tiếng Anh nhưng Giang Tố lại rất giỏi tiếng Anh, vì vậy cô lại liều mạng học thêm tiếng Anh, thời gian ngủ một ngày chỉ còn lại bốn tiếng rưỡi nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi, tình yêu luôn tiếp thêm sức lực cho con người ta.Một tuần trước kỳ thi đại học, nhà trường tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp cho các bạn học sinh.Có tin đồn rằng Bốc Duệ Thành đã hỏi Giang Tố, anh bảo hôm đó đông người, sẽ không về trường.Thời gian chụp ảnh tốt nghiệp là vào buổi chiều, buổi sáng vẫn học trên lớp như bình thường.

Cô buồn rầu nằm nhoài lên bàn, chợt nghe có người nói lớn, vừa chạy vừa kêu hình như Giang Tố đến.Cô lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, đề thi trên mặt bàn bị gió thổi rơi xuống đất.Nhưng cô không màng đến nó.Lúc chạy ngang qua sân thể dục, lần đầu tiên cô cảm nhận được gió thổi qua tóc mang theo sự ẩm ướt và can đảm của hơi thở thanh xuân, tựa như vào giờ phút này, cô là nhân vật chính trong câu chuyện của bản thân.Trong lồng ngực như có một chú thỏ không thể cho ai biết, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn văng ra.Không được gặp quá lâu, thật sự quá lâu rồi.Ở cầu thang lúc này cực kỳ náo nhiệt, có giáo viên đến giải tán một nhóm học sinh tới đây xem Giang Tố, may mà cô chạy nhanh, một mạch đến thẳng cầu thang.

Đến khi khu vực ấy dần yên tĩnh lại, cô mới lấy hết can đảm bước xuống.Từ trước đến nay cô luôn theo quy tắc, căng thẳng đến độ tay lạnh như băng, cô nín thở đi xuống tầng nơi anh đang đứng và chợt thấy thứ gì đó lóe lên.

Nỗi sợ bất thình lình khiến linh hồn cô suýt thì xuất ra, hai giây sau cô mới bình tĩnh lại, đó chỉ là một chú chim sẻ nhỏ.Cô thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn vì giáo viên không ở đây.Trên hành lang bằng phẳng và dài rộng, có một cánh tay đột ngột vươn ra từ một ô cửa sổ, khớp xương rõ nét, da trắng lạnh, trong tay anh cầm một chai Bắc Băng Dương đã uống phân nửa, thư thả lắc nhẹ.Trái tim cô hóa thành dòng nước mắt run rẩy theo chai nước ngọt kia.Cô chậm rãi đi đến, cố gắng phân biệt cuộc trò chuyện và giọng nói của anh, người xung quanh bảo anh ngày càng nổi tiếng, chúc mừng đồng thời trêu chọc anh.

Anh nói thời gian tuyên truyền phim rất hỗn loạn, sợ về trường học sẽ làm phiền mọi người, cũng ảnh hưởng quy tắc trường, sau đó lại có người làm ầm lên nói không hổ là siêu sao có khác, anh lại cất giọng điệu lười biếng cười bảo họ bớt đi.Bớt đi, là câu cửa miệng của anh, cô nghĩ, một thiếu niên vừa ngông cuồng cũng vừa khiêm tốn, cái nào cũng xuất hiện nơi anh một cách vừa vặn, không thể nào không thích cho được.

Gặp được một người như vậy làm sao có thể gặp được một người khác nữa cơ chứ.Bốn tiếng sau, lễ chụp ảnh tốt nghiệp diễn ra tại sân thể dục, cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt Giang Tố.Anh vẫn không thay đổi, hoặc có lẽ sau nửa năm không gặp, giờ đây anh lại càng đẹp trai hơn, tóc trước trán được cắt tỉa gọn gàng, chỉ hơi che đi đôi mắt.

Trên người anh là bộ đồng phục trắng mùa hè, anh không thích phơi nắng nên đang tựa vào gốc cây chính sửa lại vạt áo.

Chân anh hơi cong lại, rõ ràng ở nơi ấy, có anh đứng đó, bỗng chốc lại trở thành tiêu điểm.Đột nhiên Bốc Duệ Thành đi ra từ bên cạnh, phun những dải ruy băng đầy màu sắc khắp cả người anh.

Anh cầm lấy mũ của một bạn học khác ném qua, Bốc Duệ Thành kêu to như một con khỉ rồi bị chính bạn gái mình ấn ngã xuống đất.

Giang Tố cầm bình xịt phun lên đầy đầu cậu, trông như một cây thông giáng sinh.Những người xung quanh cười ầm lên, Giang Tố cũng cong môi.Giọng cười của Bốc Duệ Thành cũng lớn không kém, có lẽ vì thật sự vui.

Sau đó Giang Tố nhận được một cuộc gọi, cô không biết trong điện thoại nói gì, chỉ thấy anh gật đầu.Lát sau có giáo viên gọi cô đi nói chuyện, khi quay trở ra cô phát hiện nhiều nữ sinh đang ùa lên tầng bốn.Trực giác mách bảo cô có chuyện gì đó, bèn đi theo mọi người, lúc này mới biết họ đang nhét quà và thư vào hộc bàn của Giang Tố.Các cô ấy bảo anh nhận được cuộc gọi, chụp ảnh tốt nghiệp xong sẽ phải đi ngay.Lần đầu tiên Thẩm Thính Hạ bật thốt lên: “Bao lâu nữa?”May mà tất cả mọi người đều thích anh nên cũng không ai quay đầu nhìn cô, có người trong số đó biết nên trả lời: “Chưa tới mười phút nữa, lớp họ đã chụp ảnh xong rồi.”Mười phút, cô có thể tặng gì cho anh đây?Hoặc là, anh cần cô tặng gì cho anh?Hình như anh chẳng cần cái gì cả.Bức tranh kia cô vẽ trong khoảng một năm, đến bây giờ vẫn chưa sửa xong.Hôm qua vừa mới chuẩn bị hoàn tất phần tô màu, chỉ còn thiếu khung tranh bên ngoài và ghép chúng lại nữa, chỉ cần thêm một ngày nữa thôi là có thể tặng anh rồi.Cô đứng tại chỗ, suy sụp nghĩ thầm, thế thôi không tặng gì vậy, dù sao anh cũng không biết cô là ai.

Anh sẽ không cần, cũng không trông đợi bất cứ món quà nào của cô cả.Hộc bàn của Giang Tố đã bị chất đầy, đủ các loại hộp quà tràn lên tới mặt bàn, ghế ngồi và dưới đất khu vực xung quanh, nhìn thoáng qua là có thể thấy.

Anh sẽ không cần cô, bất kỳ tình cảnh, bất kỳ lúc nào.Thậm chí cô đã đưa ra quyết định nhưng khoảnh khắc thấy anh chụp ảnh tốt nghiệp xong và bước xuống bậc thang, ánh sáng rọi qua ngón tay anh, anh bỗng ngửa đầu nhìn về nơi xa hơn.Cô như phát điên chạy về phòng học, thầm nghĩ nếu lần này bỏ lỡ thì thôi vậy.

Cô run tay xé một tờ giấy ghi chú rồi vớ lấy cây bút gần mình nhất, viết câu nói chợt lóe lên trong đầu mình.Lúc chuẩn bị ký tên, cô khựng lại.Thôi đi.Cô nghĩ.Không cần ký tên, dù sao anh cũng sẽ không biết tên cô.Cuối cùng cô đuổi theo kịp, lúc này Giang Tố ôm một thùng đầy quà đi ra từ phòng học, vô số người vây xung quanh anh, cô khó khăn lắm mới vươn được tay ra và dán tờ giấy ghi chú ấy lên mặt chiếc hộp.Có người muốn xin chữ ký của anh nhưng nhân viên từ chối, thế mà anh vẫn đưa tay nhận lấy, vì thế khiến tình hình càng khó kiểm soát hơn, người ùa đến càng lúc càng nhiều.

Cô xoắn xuýt một hồi, khi đi ngang qua chiếc máy nước uống có mặt thép không gỉ phản chiếu hình ảnh, cô thấy được bản thân trong đó.Đồng phục trên người cô hơi xốc xếch, cổ áo còn dính màu, tóc mái do mình tự cắt mấy ngày trước nên có chút khuyết điểm nhỏ, tóc thắt bím lỏng lẻo đung đưa sau gáy, hai má vừa nóng bừng vừa đỏ ơi là đỏ do cái nắng gay gắt của Giang Thành.Nếu anh không đến vào một ngày cô bình thường nhất thế này, hoặc nếu anh thay đổi thời gian, đến vào một thời khắc cô mặc bộ đồng phục trắng sáng không dính màu, ở ống tay áo là hình ảnh sóng biển cho chính tay cô vẽ, tóc mái được cửa sửa ở tiệm, tóc thắt bím cũng gọn gàng — Thì tốt biết mấy.Đáng tiếc anh lại không đến vào ngày ấy.Đáng tiếc anh đã đến, không phải vào thời điểm mà cô tốt nhất.Cô không tiến lên xin chữ ký vì ngay cả cô cũng không thích bản thân mình như vậy.Cô cụp mắt, đứng tại chỗ nhìn anh ký tên xong rồi ngồi lên xe, chiếc xe lao đi trong khói bụi mịt mù, phía đuôi là một dãy số tăng dần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cô biết về sau, khoảng cách ấy sẽ càng lúc càng dài, không thể nào đuổi kịp được nữa.Cô cụp mắt, xoay người lại, nhớ đến cuốn đề vừa dày vừa nặng của anh ở tiệm băng đĩa, nhớ đến việc anh đọc thêm nhiều sách tham khảo về diễn xuất, nhớ đến đường cong eo mềm mại của anh, nhớ đến thành tích học tập vẫn tốt như trước mà anh duy trì kể từ khi tham gia đóng phim đến nay, nhớ đến quầng thâm nhàn nhạt mà trước đây chưa từng xuất hiện dưới mắt anh.Anh chưa từng nhắc đến, nhưng cô biết.Giang Tố, hẳn là anh đã chịu đựng rất nhiều đêm, hẳn là anh đã giải rất nhiều đề.

Trong giới giải trí luôn có sự tốt đẹp và ác ý cùng hướng về phía cậu, cậu luôn dùng năng lực xuất sắc của mình để cân bằng chúng, mặc dù có khổ cực nhưng mỗi một việc đều được cậu thực hiện một cách tốt nhất.Cậu cũng sẽ luôn là niềm kiêu hãnh của bất cứ người nào thích cậu.Mà tớ, cũng sẽ từ một bạn học bình thường cậu chưa từng gặp, dần dần biến mất trong biển người, trở thành một số những quần chúng reo hò vui mừng vì cậu.Cứ đi về phía trước đi, đừng quay lại nữa.*Ngày thi đại học, tiết trời vẫn oi ả vô cùng.Cô may mắn được sắp xếp điểm thi tại trường, môn tiếng Anh trước đây cô luôn gặp khó khăn vậy mà lần này lại làm xong trước mười phút, ve sầu trên cây hương chương ngoài cửa sổ kêu râm ran không hề dừng lại một giây nào.Cô nghĩ, bây giờ Giang Tố cũng đang làm bài sao?Môn thi cuối cùng kết thúc, sau khi thu bài, nơi sân thể dục phát ra một tiếng hét vừa lớn vừa dài, cuối cùng cũng tự do rồi.Lòng cô nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng mất mát vì đã không còn quan hệ gì với anh nữa.Có lẽ yêu thầm chính là một mệnh đề không có lời giải như thế.Ngày hôm sau, mọi người tự tổ chức một buổi về trường, nghe nói bàn ghế ở các phòng học sẽ được thay đổi toàn diện, những bộ bàn ghế cũ của họ sẽ bị đem đi cất ở kho chứa đồ lặt vặt.

Trong nhóm bạn có người vừa khóc vừa cười, bảo chuyện tốt thế này sẽ không bao giờ đến lượt họ, vừa tốt nghiệp là trường học sửa sang lại, thay đổi bàn ghế mới.Nhưng vì thế mà họ không chút kiêng kỵ, viết vẽ lung tung lên bàn học thuộc về riêng mình.

Có nữ sinh viết đầy tên người mình thích và mong ước tương lai lên bàn, cô viết tên Giang Tố lên góc phải rồi lại lau sạch đi.Tất cả mọi người đều thích siêu sao Giang Tố một cách công khai, nên không ai trốn tránh, đều nhiệt tình và thẳng thắn.Nhưng Giang Tố mà cô thích là cậu thiếu niên năm 17 tuổi ấy, chỉ ném một chiếc áo đồng phục qua cũng đủ để cứu cô khỏi bóng ma trước mặt, vì vậy cô trân quý tình cảm ấy, không dám để lộ ra.Cuối cùng cô phác thảo lên mặt bàn, vẽ thành một bức tranh từ cái tên anh, dùng dao khắc xuống rồi lại bôi đi bản nháp bằng bút chì.Ngoại trừ ánh sáng và màu mực, không ai biết bí mật nóng bỏng nhất trong thanh xuân của cô.*Ngày 15 tháng 6, tất cả các tài khoản giải trí đều đồng loạt khởi động, chuẩn bị cho tiệc sinh nhật ngày mai của Giang Tố.Đây là ngày 18 tuổi cuối cùng của anh.Cô lo lắng bất an cả ngày, nhớ đến núi Hạc Khê, lại nhớ đến cùng ngày sinh nhật năm 18 tuổi của anh, cô đã quan tâm đến độ hoảng loạn thế nào.

Cô tham gia thêm các nhóm ở trường, không bỏ sót bất kỳ tin tức nào về anh mới chắc chắn ngày hôm ấy, anh đua xe go-kart tốc độ cao xong đã về nhà an toàn.Cho đến ngày thứ ba thấy anh, cô mới yên tâm hẳn.Cô khuyên bản thân không nên tin những chuyện này nhưng lòng bàn tay cứ rỉ mồ hôi lạnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi, khi lim dim tỉnh giấc, cô nhận được cuộc gọi của Tiền Khương.“Cậu xem hotsearch chưa?”“Xe của fan cuồng bám đuôi, tài xế chở Giang Tố muốn cắt đuôi nên bất cẩn khiến chiếc xe lật nhào!”__Lời tác giả:Từ khi sinh ra câu chuyện này đã lên kế hoạch các chi tiết hết rồi, có ý nghĩa với câu chuyện đó, đừng hoảng nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui