Quá trình trưởng thành của cô rất vất vả, nhiều lần cảm thấy suy sụp tinh thần, có lúc muốn khóc nhưng khóc không được, có nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc đời nhưng trưởng thành là một cơn đau, sau nỗi đau ấy mới có phát triển và lớn lên.
Đôi khi cô cảm thấy mình làm chưa đủ tốt nhưng quay đầu nhìn lại mới phát hiện.Hóa ra mình đã đi xa đến như vậy rồi.Giang Tố vẫn là vì sao xa không thể với tới, cô sẽ không hy vọng và mong ước xa vời nữa, chỉ ngắm nhìn thưởng thức từ xa xa.
Như Trần Dịch Tấn đã hát, ai có thể dùng tình yêu để có cả núi Phú Sĩ.Chỉ là thỉnh thoảng nằm mơ thấy mình quay trở lại năm 17 tuổi kia, toàn bộ sự cố gắng gian nan ngày qua ngày trôi theo dòng nước, cô lại biến thành Thẩm Thính Hạ nhạt nhòa, vô vị mà ngay cả bản thân mình cũng chẳng thích, cánh tay vươn ra cầu cứu chìm trong biển người mênh mông, cô có kêu gào ra sao, Giang Tố cũng không quay đầu lại.Khi tỉnh giấc, mồ hôi đã thấm đẫm chiếc chăn mỏng trên người.Cô biết có một số chấp niệm sẽ chỉ là chấp niệm, rất nhiều tiếc nuối cũng chỉ có thể là tiếc nuối, ngoại trừ những điều ấy ra thì không còn cách nào khác, nhớ mãi không quên chưa chắc được hồi đáp.
Sẽ có rất nhiều người đi ngang qua thanh xuân của bạn nhưng cũng chỉ là đi ngang qua thôi, không có kết quả gì khác.Yêu thầm trở thành sự thật mới là kỳ tích, nhưng trên thế giới này còn rất nhiều ngòi bút chợt ngừng lại, uổng công vô ích.Mặc dù trong tâm nguyện đã biết rõ là không thể ấy có biết bao mảnh vụn nhưng vẫn có một người hy vọng xa vời anh có thể thấy mình, dù chỉ một giây, dù chỉ một lần.Nhưng cô không nghĩ sẽ gặp lại nhau vào hôm nay.**“Rầm —”Giờ phút này, xe taxi chạy xuyên qua đường hầm.Đây là Giang Thành năm 2022.Tiết trời vẫn nóng bức, trạm khí tượng đã chuyển lên núi, dự báo thời tiết hiển thị sẽ không vượt quá 40 độ, dù rằng cơ thể con người cảm giác nhiệt độ hiện tại đã sớm vượt quá con số mà đài khí tượng đưa ra rồi, chỉ cần dừng lại một giây đầu giờ chiều cũng như bị bốc hơi vậy.Dải đèn đường ở hai bên đường biểu thị cho sự nhộn nhịp của phố phường vào giờ phút này, những ánh đèn neon của thành phố về đêm lơ lửng trên cao, dòng xe di chuyển như dệt cửi.Cô bị buộc phải thoát khỏi dòng ký ức, quay về nơi này.Cô biết giờ phút này mình đã được như ước nguyện, Giang Tố đến tham gia hoạt động khai trương của Hoan Mậu, vì sức ảnh hưởng quá lớn nên đành phải rời đi sớm rồi quá giang cùng chiếc xe với cô, thậm chí là ngồi ngay bên cạnh cô.Nhưng, móng tay cô ghim sâu vào da thịt, cô chua xót nghĩ thầm, sao lại là như ước nguyện, sao có thể gọi đây là đạt được ước muốn chứ.Cô xinh đẹp cả một ngày, tại sao lại gặp anh vào giờ phút này.Đến sân bay, tiếng mở khóa cửa vang lên ken két hệt như cuộc chia tay không có bất kỳ sự báo trước nào thuở thiếu thời, Giang Tố đẩy cửa xuống xe.Anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như vẫn như xưa, vẫn là hương thơm và bờ vai thẳng quen thuộc, và vẫn như ngày ấy, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.Các nhân viên sân bay chờ sẵn ở đây lập tức giơ dù che cho anh, anh thoải mái cầm lấy cây dù, che cho cả mình và người trợ lý hơi thấp hơn bên cạnh, không hề tỏ vẻ một siêu sao kiêu ngạo.
Sau đó anh sải chân dài tiến vào trong sân bay.Ở đây tạm thời không thể dừng xe, tài xế đạp chân ga lái về phía trước.
Trong tầm nhìn của cô, bóng lưng Giang Tố nhòa đi, trở thành một chấm nhỏ.Cứ luôn như vậy, chỉ một mình cô lưu luyến.“Cô gái, cô đang nhìn gì vậy?” Tài xế ngồi phía trước nhìn gương, cười cười kêu cô: “Có đổi địa điểm không? Để tôi đưa cô về.”Cô mím môi, lúc này mới nhận ra mình hơi thất lễ.“Không có gì, làm phiền chú ạ.”“Cô có biết người vừa nãy không? Tôi thấy giống Giang Tố lắm, cô thấy có đúng không?” Tài xế có vẻ rất hào hứng, như thể mở máy hát: “Là cái cậu đóng phim “thiếu niên Du” với “Mảnh kính thời không” …”“Tôi biết.” Đoạn, cô lại bổ sung theo thói quen: “Có lẽ không ai là không biết anh ấy.”“Hừm, chắc là hôm nay xe cậu ấy không đến được, công ty gọi cho bên bãi xe bảo tôi đi đón.
Vận may tốt quá, hai người đều dễ nói chuyện cả.
Tôi thấy cô gọi điện thoại nói cái gì mà vẽ vẽ, ngoại hình vừa đẹp vừa nhiều tài lẻ, chúc cô sau này thuận lợi nhé.”“Được rồi, đã đến nơi, có thể xuống xe rồi.”Cô mở cửa xe, xoay người lại —Cách đó không xa chính là cửa số một mà Giang Tố mới đi vào.__Lời tác giả:Từ 2014 đến 2022 là tám năm nhưng giữa nam chính và nữ chính là bảy năm.
Tiểu Thính học lớp mười ở Tô Thành hơn nửa năm 2014, câu truyện vẫn chưa đến nửa năm sau của 2022.
Tôi đã tính qua tuyến thời gian rồi nên nói trước với mọi người là không phải lỗi đâu.Đối với nữ chính, tháp Hạc Khê không chỉ đơn thuần là quá trình trả giá, cũng gián tiếp giúp cô ấy đến gần một phiên bản mà mình muốn trở thành, không thể chỉ bàn về việc bỏ ra mà không nhìn kết quả thu hoạch được..