Gió Mùa Hạ Năm Ấy FULL


Sau khi vẽ xong, cô điều chỉnh lại các chi tiết nhỏ nhiều lần, phần này là khó nhất trong bản vẽ, sau khi hoàn thành rất có cảm giác đạt được thành tựu, lần đầu tiên cô thấy hài lòng đến mức phải lấy điện thoại ra chụp một tấm.Giang Tố đi ra ngoài hóng mát.Sau khi đẩy cửa bước ra, đạo diễn chính vội vàng đi đến kiểm tra, vừa vén vạt áo của anh lên nhìn thử thì lập tức hét lớn đầy kinh ngạc: “Wow!”— Chỉ một tiếng, những người khác trong đoàn phim cũng ùa nhau kéo đến.“Trời ơi, sát với tình tiết quá đi mất.”“Ban nãy tôi còn nghĩ vẽ suốt ba tiếng chắc là vẽ vàng rồi, không ngờ đúng là vẽ vàng.

Mọi người nhìn chỗ này nè, lấp lánh quá…”“Lần trước tôi có xem cô ấy pha màu một lần, hình như cô ấy có tự mua thêm không ít màu, giấy vàng giấy bạc với cả bột màu gì gì đó nữa, rất dụng tâm luôn.”“Chăm chỉ thật đó, mấy diễn viên phụ hôm qua vốn dĩ ống kính chỉ lia qua một lượt thôi mà cô ấy vẫn vẽ sắc nét như diễn viên chính, bận rộn suốt cả đêm, giỏi lắm.”“Ngoại hình thế nào, muốn gặp thử quá.”“Cũng ổn phết, xinh lắm, như tiên nữ ấy.”…Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi, thật ra đầu óc anh không tỉnh táo lại.

Bấy giờ nhìn bức ảnh chụp lưng mình do người đại diện đưa, bản thân anh cũng kìm lòng chẳng đặng mà thẫn thờ.Anh có tham gia thiết kế hoa văn ban đầu và đóng góp ý tưởng.Nhưng hoa văn cô vẽ đã được điều chỉnh dựa theo phần lưng và các hướng cơ bắp của anh, làm cho phần hoa văn tô tem phù hợp với anh ở mức độ hoàn hảo nhất, dường như không phải vẽ lên mà là mọc ra từ da thịt anh vậy.

Dù hình dạng hoa văn rất phức tạp nhưng cô đã xử lý phần chính và phần phụ vô cùng rõ ràng, không hề rối mắt chút nào.

Phượng hoàng như xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng và nhảy lên, dù vẽ lên xương thì sự mềm mại của các nét vẽ cũng không hề giảm bớt chút nào.Người đại diện đứng bên cạnh cũng xem lại một lần nữa, cuối cùng cất giọng cảm thán.“Bức tranh này đỉnh thật đấy.”*Ngày hôm sau, Giang Tố vẫn đến phim trường sớm, họa sĩ nam bị hoãn chuyến bay hôm qua cuối cùng đã đến, vẽ hoa văn cho phân cảnh cần quay hôm nay lên cánh tay anh.Vẽ xong xuôi, họa sĩ kia ngồi một bên chơi điện thoại, Giang Tố đứng dậy đi ra ngoài, ánh nắng giữa trưa gay gắt và chói lóa, anh giơ cánh tay lên che chắn.Đạo diễn lại đi đến kiểm tra.Im lặng một hồi, Giang Tố mới nói: “Không đẹp như cô ấy vẽ.”So sánh với bản thảo thiết kế ban đầu, có vài chi tiết nhỏ còn bị bỏ sót chứ đừng nói đến mức độ ăn nhập của hoa văn với da thịt và xương cốt, nhìn từ xa trông tạm ổn nhưng nhìn gần thì không ngắm nổi.Đạo diễn nghĩ ngợi một phen mới hiểu được “cô ấy” trong lời anh là ai, ông cười cười: “Lúc trước tôi nghĩ họa sĩ nào mà không phải là họa sĩ, nhà sản xuất phim của chúng ta cần gì phải cực khổ tìm người cơ chứ.”“Nhưng bây giờ xem kĩ mới hiểu, cùng là họa sĩ nhưng vẫn có sự chênh lệch.”Nhà sản xuất ở một bên nghe họ nói chuyện, khi này mới tự hào tiến tới: “Tất nhiên rồi, nếu không hai người nghĩ tại sao ban đầu tôi phải chọn mấy họa sĩ trong danh sách liệt kê ít ỏi đó hả? Thật ra ban đầu tôi đã mời Thính Hạ rồi nhưng bà chủ của cô ấy bảo cô ấy đang bận dự án khác, vẫn chưa nói cho cô ấy biết nên từ chối khéo tôi.

Tôi đành đổi người, mời bà chủ, ai ngờ sau đó bà chủ lại có việc nên tôi lại mời Thính Hạ một lần nữa, cô ấy không biết chuyện này.”Đạo diễn cười hỏi: “Có chuyện này luôn sao?”Nhà sản xuất phim: “Vẽ tranh với diễn xuất giống hệt như mà, các tình tiết nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng mỗi diễn viên sẽ xử lý và đem đến một cảm xúc hoàn toàn khác biệt, có diễn viên khiến chúng ta ngạc nhiên, mừng rỡ.

Thật sự là sự chăm chỉ và kiến thức cơ bản là thứ có thể nhìn ra được, không lừa được người xem đâu.”…“Thế nào.” Đạo diễn nhìn Giang Tố: “Hay là bôi đi, để cô Thẩm vẽ lại cho cậu nhé?”Anh cụp mắt, nghĩ ngợi một hồi.“Ngày mai đi.”*Đêm ấy, Thẩm Thính Hạ nhận được thông báo ngày mai cô sẽ phụ trách chủ yếu phần hoa văn của Giang Tố, bên cạnh đó còn nói rõ nguyên nhân.Điều đó dẫn đến việc ngày hôm sau cô cũng đến phim trường từ sớm, thấy anh diễn tập trước cho cảnh quay, cô thầm nghĩ hôm nay phải vẽ thế nào cho sát với tình tiết phim nhất.

Dù sao người ta cũng đã khẳng định năng lực của cô, cô không nên phụ lòng đoàn phim.Chờ Giang Tố diễn tập vài lần, sau đó cô và anh quay về phòng nghỉ, trong tay cô xách theo hộp màu đã pha xong xuôi từ tối hôm qua.Giang Tố nghiêng đầu nhìn thoáng qua.Họa sĩ ngày hôm qua khi bắt đầu công việc mới pha màu, thành thử mất hết một phần ba thời gian để pha màu.

Còn cô đã pha màu sẵn từ trước, thoạt nhìn có vẻ tốn nhiều thời gian hơn ngày hôm qua.

Ai chuyên nghiệp hơn, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui