Gió Mùa Hạ Năm Ấy FULL


Sẩm tối, Giang Tố lên xe bảo mẫu.

Anh liếc mắt nhìn lịch trình gần đây của đoàn làm phim, một lúc lâu sau mới nói: “Gần đây xong việc rất sớm.

”“Đúng vậy, mấy cảnh quay hai ngày nay cậu không cần vẽ hoa văn nên tiết kiệm được nhiều thời gian, dĩ nhiên phải xong việc sớm rồi.

” Quản Hành nhìn vẻ mặt anh, cũng không biết đây là vui vẻ hay là buồn bã suy sụp, bèn trêu hỏi ngược lại: “Sao thế, cậu không thích à?”Anh không đáp lời.

Đúng lúc này bên ngoài có âm thanh, anh tưởng mình nghe nhầm nhưng lắng tai nghe một hồi mới nhận ra hình như ngoài cửa sổ có người thật.

Anh giơ tay vén rèm lá ra một góc nhỏ.

Ở vườn hoa cách đó không xa, cô đang ngồi xổm, nhìn dáng vẻ như đang cho mèo ăn, rồi bất thình lình trong bụi cỏ sột soạt có một chú mèo lông màu tối nhảy ra, hình như là đi ngang qua.

Cô bị dọa hết hồn: “Hả? Cảnh sát trưởng mèo đen?”…Anh nhìn một hồi, bỗng nhớ đến hình tượng nhân vật trong bộ phim hoạt hình đã từng xem lúc trước rồi so sánh với chú mèo có bộ lông đen bóng, trước ngực là một nhúm lông trắng kia, sau đó cười khẽ.

Kể ra cũng giống thật.

Anh cứ nhìn như vậy một lúc, ban đầu chỉ cảm thấy chúng giống nhau, cũng không biết mèo đâu ra mà nhiều vậy, nhưng sau đó anh đã ghi nhớ tên của chúng theo cách gọi của cô.

Con có bộ lông vàng toàn thân chỉ gọi là Tiểu quất, con có bộ móng trắng gọi là Tay trắng, con có bộ lông trắng đen xen kẽ cô gọi là mèo Bò sữa, còn có một con lông ba màu là Tam hoa, một con khác cũng giống hệt như thế nhưng lông trên đầu màu vàng, cô gọi nó là Tóc mái.

Có lẽ ấn tượng ban đầu là chủ đạo, nhúm lông măng vàng vàng kia càng nhìn càng thấy giống tóc mái.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ quá lâu, khiến người đại diện hơi khó hiểu.

Quản Hành: “Đi chưa đây?”Không nhận được câu trả lời, Quản Hành bèn nhích đến gần, hỏi: “Nhìn gì đó? Tuyệt vời lắm hả?”Giang Tố hoàn hồn lại: “Không phải tuyệt vời —”Nói đến đây anh dừng lại, nghĩ ngợi hình dung từ, một lúc lâu sau mới tiếp câu: “Mà rất đáng yêu.

”Quản Hành ngửa ra sau, nhìn anh với vẻ khó tin.

Anh buông rèm lá xuống, chuyển tầm mắt qua thì thấy biểu cảm của Quản Hành, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”Quản Hành: “Cậu chưa từng nghe câu nói kia à? Đáng yêu là cấp bậc cao nhất của khen ngợi đấy.

”Quản Hành ló đầu tới, cũng hóng hớt muốn xem: “Để tôi xem thử là cảnh tượng gì có cấp bậc này nào?”Có xứng với lời khen đáng yêu của Giang Tố không đây.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui