Kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một khoảng trống trãi, không hề có bóng người.
Chỉ có vài chú mèo nhỏ đang cong đuôi ăn hạt ở vườn hoa cạnh đó.
Quản Hành nhìn Giang Tố: “Ý cậu bảo… Là mấy con mèo này đáng yêu à?”Xe bảo mẫu khởi động, vững vàng chạy về phía trước, di chuyển đến địa điểm còn lại của phần quay.
Giang Tố cầm kịch bản lên, thấy cảnh quay được đánh dấu cho ngày mai có vẽ hoa văn, anh cong môi, nói.
“Ai biết.
”*Sẩm tối ngày hôm sau, xe di chuyển từ khách sạn ở trung tâm thành phố đến địa điểm quay một lần nữa.
Cảnh quay của anh bắt đầu từ buổi tối.
Từ sau khi lên xe, Quản Hành luôn ngồi một bên làm việc, hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa xong, Giang Tố ngẩng đầu hỏi: “Đang làm gì vậy?”“Chọn diễn viên cho một người bạn cũng làm người đại diện của tôi.
” Quản Hành nói: “Mà nói thật, con gái ngày nay xinh thật đấy.
”Anh thờ ơ: “Vậy à.
”“Chứ sao nữa, tôi biết cậu cũng mệt mỏi vì ngày nào cũng gặp nhiều diễn viên nữ nhưng không thể không nói, hơn 95% các diễn viên nữ trong giới chúng ta đều rất đẹp.
Mà trong giới này đẹp cũng không phải thứ gì quá quý hiếm, trừ những người ngoại hình nổi bật, vừa gặp đã không thể quên được thôi.
”Không biết phải trả lời làm sao, im lặng một hồi, Giang Tố bình thản nói: “… Cũng như nhau.
”“Cái gì mà cũng như nhau? Mỹ nữ mà cũng như nhau à? Cậu đang nói gì —” Quản Hành đang định phản bác nhưng nghĩ ngợi một phen lại nói: “Nhưng mà cũng đúng, trong mắt cậu chắc là giống nhau hết, thợ trang điểm chỉ có mấy kiểu đó, phong cách ăn mặc cũng quanh đi quẩn lại.
Một trai thẳng như cậu nhìn thoáng qua chỉ thấy đẹp nghìn bài một điệu là đúng rồi.
”Quản Hành nói: “Nhưng đẹp nghìn bài một điệu cũng là đẹp, cậu không thích mấy kiểu đó à?”“Tôi không thích.
”Anh trả lời dứt khoát như vậy khiến Quản Hành cứng họng.
Quản Hành không phục: “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”Quả thật anh có suy tư.
Vì vấn đề này từ lúc ra mắt đến nay, nếu không bị hỏi mười ngàn lần thì cũng bị hỏi qua tám ngàn lần rồi.
Không phải là anh không trả lời được nhưng đẹp là một cảm giác của con người, rất khó để anh có thể cụ thể hóa gu thẩm mỹ của mình, như thể bắt anh hình dung một thần tiên chưa từng thấy trước đó vậy.
Vì vậy một lúc lâu sau, anh thẳng thắn nói: “Không trả lời được.
”Quản Hành: “…”Lúc xe bảo mẫu đến địa điểm quay, ngoài trời đang độ hoàng hôn.
Bầu trời nhuốm đẫm sắc vàng cam, những đám mây trùng điệp thay nhau nổi lên, lúc sáng lúc tối.
Anh mở cửa cửa, không biết thời tiết hôm nay thế nào, khô khốc mà lại có gió mạnh phả thẳng vào mặt.
Anh mới đi xuống nửa cầu thang thì nghe có người nói lớn: “Thẩm Thính Hạ!”Vì vậy giây phút ấy, anh đã dừng bước và ngước mắt lên.
Cô đang đứng trên một vùng cỏ dại mênh mông, ánh nắng chiều cách đó không xa dường như thiêu đốt cả bãi cỏ, cô đứng trong ánh lửa sục sôi, bất kể là hoàn cảnh thế nào, cô vẫn có thể vượt qua hết thảy, dù giấy pha màu trong tay bị gió thổi bay, dù tóc có dính thuốc màu, đuôi tóc nhem nhuốc màu xanh hồng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô quay đầu lại sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc, khoảnh khắc quay đầu ấy dường như đem đến cảm giác sinh mệnh rực cháy.
Khiến anh liên tưởng đến một số hoa cỏ và cây cối, bất kể là hoàn cảnh ra sao, chúng vẫn sinh trưởng một cách kiên cường.
Cô đem đến cho người đối diện cảm giác như vậy, bất kể là hoàn cảnh thế nào hoặc xuất thân ra sao, bất kể bảo cô vẽ lên da hay vẽ lên thân cây, cô vẫn sẽ ngẩng cao đầu từ nơi gian khổ nhất.
Bất kể là phế tích hay hài cốt cũng có thể trở thành chất dinh dưỡng cho sự sinh trưởng của cô.
Cũng vào thời khắc này, anh bỗng có câu trả lời.
Quản Hành đứng sau lưng anh hỏi: “Sao lại không đi nữa?”“Sức sống.
” Anh nói.
Một câu nói không đầu không đuôi, Quản Hành sửng sốt.
“Gì cơ?”Anh quay đầu, đưa ra câu trả lời cụ thể hóa cho câu hỏi kia.
“Tôi thích, vẻ đẹp giàu sức sống.
”*.