Đa Đa là một cái vòi nước di động ()!!!!
3 giờ chiều, địa điểm: Đạm Thủy.
Mùa hè, gió biển ***g lộng, trong nước ngọt cũng ẩn ẩn hương vị mặn mòi của biển cả.
Đa Đa cắn cắn ống hút, một ngụm lại một ngụm hút nước giải khát có ga vị cam, mắt to hết nhìn đông tới nhìn tây, một tay nắm ống tay áo của Ngụy Bách Tường, sợ bị đám đông tách ra.
“Anh em muốn ăn tạc hoa chi hoàn [1] (thịt xiên?).” Đa Đa cả người bình tĩnh đứng ở phía trước hoa chi hoàn, nhầm, là phía trước hàng rong bán tạc hoa chi hoàn, ngẩng đầu nói với Ngụy Bách Tường.
“Ông chủ, hai xiên.” Ngụy Bách Tường nhận hoa chi hoàn từ trong tay ông chủ, thanh toán tiền, đưa cho Đa Đa.
Không biết có phải hay không bởi vì đang nghỉ hè, cho nên cho dù không phải là ngày nghỉ, người ở quán giải khát vẫn là nhiều như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác rằng mọi người khắp Đài Bắc đều tập trung đến đây.
Ngụy Bách Tường sợ lạc mất Đa Đa, cho nên một tay đem ôm nó vào trong ngực, gắt gao ôm lấy bả vai Đa Đa, so với chính mình còn thấp thật nhiều, bờ vai nho nhỏ gầy teo.
Đi được một lát có chút mệt mỏi, hai người mua “đồ ăn vặt A Cấp [2]”, ngồi ở cầu thang trước cảng hóng gió biển ăn đồ ăn vặt.
Bờ vai cùng bờ vai tựa vào cùng nhau, rõ ràng bên cạnh không có người khác, nhưng không có ý muốn rời nhau ra, cũng không cảm thấy chật chội.
“Hóa ra đây là A cấp a ” Đa Đa cắn một miếng, bên trong lớp tàu hủ ky [3] là sao đông phấn [4], tương ớt không cay lắm mà lại hơi ngòn ngọt, cùng một chút đông phấn xen lẫn nhau, tàu hủ ky thực giòn, đông phấn lại mềm, nhìn thì có vẻ không hòa hợp, nhưng là kết hợp cùng nhau liền cố tình thiên kinh địa nghĩa[5] ăn ngon.
“Sao vậy? Em chưa từng ăn à?”
“Không có, em chỉ có nghịch qua ” Đa Đa nói, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ý tứ là “em chơi a cấp cũng rất lợi hại đó”.
“Em á, chỉ biết đánh điện tử thôi.” nhẹ nhàng gõ đầu Đa Đa, Ngụy Bách Tường nhắc đi nhắc lại, nhưng cũng không thật có ý trách cứ.
“Bởi vì em không có chuyện gì khác làm a đúng rồi, em còn đọc truyện tranh cùng phim hoạt hình a! Làm sao phải nói thành như vậy.” Hơn nữa đánh điện tử cũng không phải ai cũng làm tốt được đâu? Chơi là một chuyện, muốn chơi được thiên hạ vô địch như nó, sẽ không phải là ai cũng có thể a!
“Ừ, em chẳng lẽ không có nghỉ ngơi sao? Nhốt mình trong nhà suốt, hẳn là rất nhàm chán đi?” tuy rằng cậu cũng không phải là hoàn toàn không đọc manhuo không đánh điện tử, nhưng cũng không trầm mê.
Ai lại không có trải qua thời kì đọc truyện chơi game? Chính là trưởng thành, sẽ tự nhiên tìm được việc khác tiêu tốn thời gian, hoặc là nói, thời gian tự nhiên sẽ bị những chuyện này chiếm cứ.
“Bởi vì ngày xưa ở cùng bà nội thì bà bận cùng mấy những ông bà khác chơi mạt chược. Hiện tại sống cùng ba mẹ, bọn họ mỗi ngày đều bận đi làm, làm sao có thời giờ đưa em cùng em gái ra ngoài chơi?”. Khi Đa Đa nói những lời này, kỳ thật không có cảm xúc gì, bởi vì đã muốn là thói quen rồi, cho nên liền nhận định là chuyện bình thường. Cúi đầu, tiếp tục chiến đấu cùng Bảo Lệ long trong bát A cấp!
Nhưng là nghe vào tai Ngụy Bách Tường, trong lòng lại cảm thấy có một chút buồn bã.
“Vậy sau này nếu em ngoan, đem bài thi bài tập làm xong, tôi liền đưa em đi ra ngoài hóng gió.”
Vừa nói xong, liền thấy Đa Đa ánh mắt mở thật lớn, hơi giật mình nhìn cậu, rồi mới một hơi A cấp trong miệng nuốt xuống.
“Ya em thích anh nhất!” buông bát, Đa Đa dang tay ôm lấy Ngụy Bách Tường, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên gương mặt cậu.
“ Đa Đa… trên miệng em có tương ớt ngọt, dính vào tôi rồi.” Hắc tuyến xuất hiện, Ngụy Bách Tường đem khăn giấy ra lau mặt sạch sẽ, thuận tiện giúp Đa Đa chà xát khóe miệng dính tương ớt, không khỏi nở nụ cười.
Ngoài xa, tàu đang đưa khách về cảng. Trong gió biển, những cơn sóng như mang theo tiếng cười thật vui vẻ, từng cơn lại từng cơn nối tiếp nhau vỗ vào bờ.
Có hay không cái gì sự tình, là thật chán ghét lại cũng thật thích, rất sợ hãi nhưng cũng chờ mong không?
Nếu là trước kia, Đa Đa nhất định sẽ dựng thẳng ngón tay giữa lên mà khinh thường nói: “Thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, làm gì có cái gì mà vừa thích lại vừa ghét, X!”
Bất quá gần đây Đa Đa đã muốn không nói tục nữa, đương nhiên cũng sẽ thời điểm không khống chế được bất cẩn thốt ra, nhưng là nếu so sánh với trước đây, nó hiện tại đơn giản chính là cục cưng ngoan ngoãn 4/3, rất ít nói tục rồi.
Cha mẹ phi thường vừa lòng đối với sự thay đổi của Đa Đa là, mà công thần lớn nhất, chính là gia sư tới dạy kèm Đa Đa tại nhà.
Đa Đa vẫn là chán ghét cầm sách giáo khoa học thuộc lòng này nọ, nhưng là nó thích lúc anh Bách Tường dạy nó, có một loại biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Nó nghĩ, sau này nó cũng muốn giống anh, có một khuôn mặt thật soái, thật tuấn tú.
Khụ! Đây giống như không phải là nguyện vọng gì lớn lao, cũng không phải cái ý tưởng mà một tiểu hài tử có tiền đồ nên có, tuy rằng không có tính kiến thiết, bất quá ít nhất không phải một cái chủ ý phá hư.
Đa Đa vẫn là thực sợ hãi học thêm ở nhà, sợ hãi anh cho nó kiểm tra, nhưng là nó lại thực chờ mong thời điểm đi học, có thể nhìn thấy anh, chờ mong thời điểm kiểm tra có tiến bộ, anh vỗ vỗ đầu của nó, mỉm cười khen ngợi nó.
Nhắc đến chuyện làm nó sợ hãi, không thể không nói đến sự kiện anh Bách Tường bùng nổ một cách đáng sợ.
Tuy rằng Đa Đa cũng rất muốn muốn cố gắng, nhưng là tính lười vĩnh viễn tồn tại, huống chi nhân tính bản tiện [6], đến nay nó đã muốn có làm cho anh Bách Tường tức giận năm lần ghi lại.
Lần cuối cùng kia, cũng chính là lần Ngụy Bách Tường tức giận đến nghiêm trọng nhất, Đa Đa đến bây giờ nghĩ đến đều còn có thể hốc mắt phiếm hồng.
Tuy rằng mỗi một lần đều là nó không đúng, lần kia cũng là……, nó bởi vì Đại Thủ Cải tìm nó đi chơi bóng, cho nên đã về nhà muộn thời gian học thêm, hơn nữa không nhất chính là, nó quên mất viết bài giảng nghĩa anh Bách Tường giao, cũng không có ôn tập bài cần học thuộc lòng.
Đa Đa nhìn khuôn mặt giống hàn băng của Ngụy Bách Tường, tuy rằng anh thoạt nhìn vẫn là rất tuấn tú, bất quá đường nét trên mặt lại như là dao khắc, lãnh khốc đến cực điểm.
Đa Đa không dám nói lời nào, cúi đầu, lại nhịn không được vụng trộm dùng khóe mắt liếc trộm biểu tình của Ngụy Bách Tường.
Thật đáng sợ……, nó lại vội vàng cúi đầu.
Binh!
Một tiếng thât to, âm thanh sách giáo khoa nện trên mặt bàn.
Đa Đa ngẩng đầu, thấy ánh mắt phẫn nộ mà đỏ lên của Ngụy Bách Tường, sợ tới mức thẳng run.
“Không muốn đọc có phải hay không?”
“Không……” Đa Đa ngay cả nói đều nói không rõ, lắc đầu quầy quậy, nước mắt đều sắp rơi xuống, cắn môi cố nhịn, bởi vì là chính mình không đúng, không thể khóc.
“Không muốn đọc thì em nói a!”
“Không phải……” Đa Đa sống chết lắc đầu, nước mắt đã muốn rơi xuống, không thể khống chế.
“Nói với mẹ em rằng em không muốn học, tôi sau này không dạy nữa. Em vô tâm muốn học, tôi dạy cũng không có ý nghĩa.” Ngụy Bách Tường lạnh như băng nói xong đứng dậy muốn đi, cậu đã tức giận đến mức không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Đây đã không phải lần đầu tiên Đa Đa ham chơi không ôn tập, cậu không phải không cho nó cơ hội, hơn nữa lần này chẳng những bài tập không viết, công khóa không đọc, ngay cả thời gian đi học đều chơi đến quên.
Xem ra Đa Đa nếu không muốn học bài, cậu thật sự dạy không được, nếu như vậy cũng không cần lãng phí thời gian, khiến cho mẹ Đa Đa giúp nó tìm gia sư mới đi.
“Anh… Thực xin lỗi! Em sau này không dám ……” Một tay nhanh bắt lấy ống tay áo Ngụy Bách Tường, Đa Đa năn nỉ.
Nó thật sự thực sợ hãi hiện tại anh đang phát giận, nhưng là nó càng không hi vọng anh thật sự rời khỏi, không bao giờ đến dạy nó nữa.
“Đã muốn không có sau này, buông tay.”
Ánh mắt Ngụy Bách Tường từ trên cao nhìn xuống, như trước là lạnh như băng, giận đến cực hạn, ngược lại là càng thâm trầm mà nội liễm, ánh mắt kia sắc bén mà hung ác, đáng sợ tới mức Đa Đa lập tức buông lỏng tay ra.
Nhưng là Ngụy Bách Tường vừa mới đi được hai bước, đã bị người theo phía sau ôm cổ, không thể động đậy.
“Anh… Ô…… Không cần đi! Em thật sự sẽ không còn như vậy nữa Anh… Anh…..” Đa Đa khóc rất lợi hại, hai tay của nó sống chết ôm lấy thắt lưng của Ngụy Bách Tường, cái trán dán trên lưng cậu, không ngừng thút thít nghẹn ngào.
Ngụy Bách Tường cảm giác được lưng áo sơmi, có một chút ẩm ướt, là nước mắt của Đa Đa, run lên run lên khi Đa Đa hấp cái mũi, tần suất chấn động đó cũng rơi vào trên người cậu.
Không biết vì cái gì, trong lòng có một loại cảm giác khác thường, Ngụy Bách Tường không chút nghĩ ngợi bỏ ra sự kiềm chế của Đa Đa, bước nhanh ra cửa.
Trước khi đi, lại không đành lòng quay đầu lại, thấy Đa Đa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Xoay người, nâng người dậy ngồi trở lại trên sô pha.
Trong đầu có một loại cảm giác rất không bình thường không ngừng khuếch tán. Ngụy Bách Tường lấy ra khăn giấy, lung tung lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt Đa Đa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống trứng chim của Đa Đa khóc thành trứng gà đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung, một bên khóc, một nắm vạt áo cậu không buông, vừa nức nở vừa kêu “anh”, muốn cậu đừng đi.
“Em nói chuyện với mẹ em cho rõ ràng đi, dù sao học bài vẫn là chuyện của chính em.” Cậu thấm thía nói, quyết tâm, không muốn quản tiểu hài tử khiến người ta vừa giận vừa thương này nữa, đi ra khỏi cửa lớn.
Khi mẹ Đa Đa về nhà, thiếu chút nữa nghĩ là mình đi nhầm địa phương.
Không phải trong phòng bài trí không đúng chỗ nào, mà là tiểu nam sinh ngồi khóc trong phòng kia một chút cũng không giống con cô, lúc nào thì Đa Đa rơi nước mắt?
Cô không biết con mình cũng sẽ xuất hiện loại cảm xúc này, loại phản ứng này.
“Đa Đa, xảy ra chuyện gì?” nữ cường nhân[7] buông cặp xuống, đến ngồi bên cạnh con trai, quan tâm hỏi.
“Anh Bách Tường… Anh ấy không cần… Không cần con! Oa a –” nói xong, lại là một trận nổ mạnh tiếng khóc rống thất thanh.
“Không cần con?” Có ý gì a? Nói giống như bị từ bỏ vậy. Mẹ Đa Đa nghĩ một chút, lập tức liền hiểu được, đại khái là Đa Đa lại không làm bài hoặc là không ngoan, chọc giận gia sư đi.
“Đa Đa không khóc, mẹ mời gia sư mới cho con được không?” người mẹ không thường ở cùng con mình, phương pháp duy nhất trấn an con chính là lợi dụ (lấy lợi ích để dụ dỗ), muốn cái gì cấp cái đó, cũng giống việc buôn bán, trao đổi điều kiện.
“Mẹ dám đổi anh Bách Tường con liền liều mạng với mẹ! Ô a–” đầu tiên là hung ác rống to giống như một chú sư tử nhỏ, rồi mới lại lập tức bắt đầu cuồng khóc, giống như tiểu hài tử bị cướp mất kẹo vậy.
Mẹ Đa Đa nghe xong đầu tiên phẫn nộ với thái độ ngỗ nghịch của đứa con, lập tức lại bởi vì con khóc thê thảm như thế, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, còn có một chút khó chịu cùng ghen tị chính mình không nhận ra.
So với người mẹ này, con cô giống như là thích thầy giáo cô mời đến hơn a. Này quả thực… có điểm không có thiên lý a.
“Vậy con muốn mẹ làm thế nào?” nữ cường nhân lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng nghiên cứu ra phép tắc làm ăn, không cần đoán tâm lý khách hàng, phải trực tiếp hỏi nó cần gì.
“Ô ô… Mẹ nghĩ cách làm cho anh Bách Tường trở về giúp con học đi! Bằng không… Mẹ tăng lương cho anh ấy đi ” Đa Đa khóc lớn, một bên thực cố gắng nghĩ làm sao có thể làm cho anh Bách Tường hồi tâm chuyển ý.
Đúng rồi, giúp anh Bách Tường tăng lương đi! Như vậy anh ấy hẳn là sẽ thật cao hứng a. Ô…… Không cần không để ý tới nó mà
“Tăng lương?” Tiền lương cô trả đã cao gấp đôi so với người khác a, bởi vì cô cũng biết con mình có bao nhiêu khó bảo, dạy thử tuần đầu thuận lợi, sau 2 tuần, cô cảm thấy rất hiệu quả, lại trả thầy Ngụy thêm 200 đồng, cứ như vậy lại tăng…… giống như có một chút không ổn a.
Mẹ Đa Đa, toát ra mồ hôi lạnh…… Sớm biết rằng, hai trăm đồng trước kia không cần thêm.
“Dùng phương pháp khác… không được sao? Đổi thầy giáo cũng không tồi a.” Miễn cưỡng nở ra nụ cười lấy lòng con Khi khách hàng đưa ra điều kiện quá cao mà dự toán lại có hạn, không thể đạt thành giao dịch, phải tìm kiếm cách giải quyết khác, nên đề nghị khách hàng mua sản phẩm khác chất lượng cũng không tồi.
“Không muốn không muốn! Ô a con mặc kệ! Con chỉ cần anh Bách Tường! Mẹ tăng lương cho anh ấy đi! Tăng lương tăng lương tăng lương!” tiểu hài tử ngang bướng, cự tuyệt thỏa hiệp.
“Câm miệng cho mẹ –” vị mẫu thân chịu không nổi tranh cãi ầm ĩ cuối cùng rống to, nữ cường nhân đành phải sử dụng sử phương pháp đàm phán cường ngạnh trên thương trường: “Nghe đây, bây giờ mẹ gọi điện nói chuyện với thầy Ngụy, nhưng là muốn hay không là chuyện của cậu ấy, mẹ cũng không có biện pháp. Cậu ta nếu kiên trì không dạy, con cũng không được làm ầm ỹ lên với mẹ, nghe thấy không? Bằng không – mẹ ngay cả điện thoại cũng không gọi nữa.”
“Ô… Mẹ mẹ nhất định phải thuyết phục được anh ấy!” nếu anh Bách Tường thật sự không để ý tới nó nữa, kia sao vậy có thể? Đa Đa thật sự thực lo lắng a
“Biết rồi, mẹ sẽ hảo hảo nói với cậu ấy.” Trong mắt cuối cùng có người mẹ này tồn tại, đứa nhỏ này rốt cuộc là sao vậy a? Đứa nhỏ quá nghe người lời khác cũng không tốt, kết quả liền biến thành bỏ bê chính mình …
Mẹ của Đa Đa, nữ cường nhân rong ruổi thương trường, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, vì con tranh thủ…… tranh thuyết phục “gia sư”.
Thật kỳ quái, cô sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên phát hiện gia sư lại quan trọng như vậy, tiểu hài tử thật khó dạy, tuy rằng là chính mình sinh, cũng không biết nó suy nghĩ cái gì.
Chỉ có hai người trong phòng khách, Ngụy Bách Tường ngồi ở trên sô pha đối diện Đa Đa, tập trung tinh thần lật xem bài tập cậu giao cho Đa Đa làm, biểu tình… càng lúc càng kỳ quái.
Đa Đa nhìn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang dào dạt đắc ý chờ được khen, nhất thời khủng hoảng lên.
“Anh xảy ra chuyện gì? Em đều làm hết rồi a……” nó rõ ràng đều làm hết không phải sao? Vì cái gì biểu tình của anh lại kỳ lạ như thế như thế đâu? Hơn nữa…… Nó còn nhờ em gái tính lại phép tính mà, hẳn là sẽ không sai nhiều đi?
Ô…… Kính nhờ không cần lại phát giận không để ý tới nó mà! Lần này nó thật sự rất cố gắng a
“Đúng là làm hết rồi……” Ngụy Bách Tường buông bài tập xuống, trầm ngâm.
“Nhưng là tôi không nhớ rõ tôi đã dạy em chỗ này a, tiến độ của em giống như vượt mức đi?”
Cái gì!!!
Đa Đa nghe xong, mắt trừng lớn gấp ba. Không xong! Bởi vì nó quên tiến độ dạy đến đâu mà lại sợ anh thấy nó không làm bài sẽ giận liền không ngừng đọc sách, rồi mới cật lực cật lực viết……
Cư nhiên…… Không cẩn thận vượt tiến độ! Ô…… Vì cái gì sẽ như vậy? Anh không cần sinh khí a không phải nó cố ý đâu!
Vừa nghĩ đến Ngụy Bách Tường có khả năng phát giận chạy lấy người, Đa Đa lập tức nước mắt lưng tròng, cúi đầu nức nở đứng lên.
“Đa Đa, sao em lại khóc? Ai không khóc không khóc.” xem Đa Đa nước mắt vẫn rơi xuống, Ngụy Bách Tường lập tức bỏ giấy lên mặt bàn, đi đến trước mặt Đa Đa ngồi xổm xuống, giúp nó lau nước mắt.
“Ô oa…… Người ta không cẩn thận viết quá rồi! Anh không cần sinh khí, em lần sau không dám nữa ” Đa Đa vẫn đang chìm đắm trong vọng tưởng bị hại, vẫn gào khóc.
“Tôi… Tôi chưa nói tôi tức giận a.” Ngồi bên cạnh Đa Đa, Ngụy Bách Tường ôm lấy Đa Đa trấn an nó, một bên lau sạch nước mắt của Đa Đa, cậu không thể nhịn cười.
Đa Đa đại khái là bị cậu hung dữ làm sợ hãi, mới có thể khẩn trương hề hề như thế.
“Nhưng mà nhìn anh giống như sắp tức giận vậy…..” thực hung mà!
“Tôi không có… Tôi thật sự không có giận em, đừng khóc được không?” Ngụy Bách Tường đem Đa Đa ôm vào trong lòng, một bên vỗ nhẹ lưng nó, ôn nhu khuyên giải an ủi.
Nhưng là Đa Đa vẫn là không ngừng hấp không khí, khóc thật sự lợi hại, còn không ngừng nấc lên.
“ Em… em không dừng… Ô ách… không dừng được……” Đa Đa kỳ thật cũng không muốn khóc, nhưng là không biết vì cái gì, mắt liền giống như cái vòi nước hỏng, làm sao cũng không ngừng được.
“Anh… em… em khóc thật là khó chịu quá… Ách… Ô ô……” Đa Đa liên tục khóc nghẹn ngào, cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị nhéo lại, ngực vô cùng đau đớn, nhưng là nước mắt chính là dừng không được.
“Không được khóc!” hai tay giữ lấy bả vai nho nhỏ của Đa Đa, Ngụy Bách Tường trầm mặt, lớn tiếng quát.
“Ô –!” Đa Đa lại một lần nữa bị kinh hách, nhất thời gian đã quên khóc, ánh mắt trừng rất lớn, nước mắt trong suốt dính trên lông mi còn không kịp rơi xuống.
“Đa Đa là nam sinh, không thể thích như vậy khóc a ” Ngụy Bách Tường hai tay phủ lên bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đa, dùng ngón tay cái nhẹ gạt nước mắt trên mí mắt Đa Đa, âm thanh thật ôn nhu.
Tiểu hài tử đơn thuần chưa thể nghiệm cái gọi là nhân tình ấm lạnh thay đổi trong nháy mắt, đã bị người vừa hung dữ vừa dỗ dành bắt cóc tâm tình của mình.
“Em không có thích khóc là anh đem em dọa khóc.” thích khóc điểm này nó là sao cũng không thừa nhận, nó mới không phải cái loại tiểu hài tử tùy tiện rơi nước mắt.
Ngụ ý — đều là anh hại em.
“Tôi mới không có dọa em, là em tự dọa chính mình. Sau này không được khóc, biết không?” Nhìn Đa Đa đỏ bừng mặt, vừa tức lại quẫn phủ nhận, Ngụy Bách Tường không biết sao vậy, thản nhiên nở nụ cười.
“Vậy anh sau này không thể hung dữ với em, cũng không thể nói muốn rời khỏi em!” Tiểu hài tử một chút cũng không ngốc, rất nhanh đưa ra yêu cầu, mắt to chớp lên lệ quang nghênh đón ánh mắt của cậu.
“Vậy phải xem em có ngoan không đã.” Ngụy Bách Tường mỉm cười gợi lên khóe miệng.
Quả nhiên, Đa Đa lập tức mở miệng, cậu sẽ không hài lòng với đáp án ba phải.
“Em sẽ ngoan mà!” nghĩ nghĩ, Đa Đa vẫn là đầu hàng, biển miệng hứa hẹn, nhưng là cảm thấy chính mình giống như chịu thiệt thòi thật lớn, theo ngay từ đầu khi hai bên giao chiến, nó liền một mực thối lui, thối lui đến cực hạn.
“Ân, vậy hôm nay chúng ta kiểm tra bài tập xong, tôi lại đưa em đi ra ngoài chơi.” Vừa nói xong, Ngụy Bách Tường liền thấy Đa Đa cười đến sáng lạn, thật sự là tiểu hài tử dễ thỏa mãn.
Chú thích:
Nói thật là mình rất ít hiểu biết về ẩm thực Trung Quốc, mấy món trong này chả biết chú thích thế nào cả, có gì thiếu sót thì bổ sung cho mình nhé.
1. Tạc hoa chi hoàn 2. A Cấp hình như là một nhãn hiệu đồ ăn vặt:
Món mà Đa Đa ăn: bên ngoài là tàu hủ ky, bên trong là sao đông phấn. (biết là cái gì chết liền >”