Hai ngày sau, toàn bộ thành phố Thượng Hải trời quang mây tạnh.
Trận mưa này đến khiến người ta không kịp đề phòng, đi cũng bất ngờ vội vã.
Nguyễn La ngủ trưa dậy có hơi khát nước, đứng ở trên lầu gọi không có ai nên tự mình xuống lầu rót nước.
Cô rót ly nước ở trên bàn cơm cho đỡ khát, nghe thấy âm thanh ở trong phòng bếp bèn đi qua.
Đến trước cửa ngửi thấy mùi thơm của khoai lang, dì Mai và mấy người làm đang xúm lại.
“Mọi người đang ăn gì vậy?”
Nghe thấy giọng của Nguyễn La, trong nháy mắt phòng bếp yên tĩnh lại, dì Mai xoay người, “Tiểu thư, cô dậy lúc nào vậy?”
“Vừa mới dậy, tôi khát nước, ở trên lầu gọi không thấy ai.”
Mọi người đều sợ Nguyễn La bỗng nhiên nổi giận, nhưng không biết cô ngủ ngon nên tâm trạng tự nhiên cũng tốt.
“Tiểu Văn mang đến, chúng tôi bèn bắc nước luộc khoai lang.
Không ngờ cô dậy sớm…”
Cô đi thẳng vào, nhìn cái nồi vừa mới mở nắp, mùi thơm phức mũi, xem ra luộc rất nhiều.
Nguyễn La biết bọn họ đều sợ cô, chỉ có dì Mai là tốt hơn một chút, nhưng cô mới vừa tỉnh ngủ đã ngửi thấy mùi thơm nên có hơi động lòng.
“Có thể cho tôi hai củ không?”
“Hả? Có thể, có thể.”
“Cảm ơn.” Cô cũng đủ lễ phép.
Nhóm người làm ở lại phòng bếp đều thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn La bưng cái đĩa có hai củ khoai lang dài màu tím trực tiếp đi vào thư phòng của Chu Chi Nam.
Hôm nay anh muốn cho bản thân mình nghỉ cuối tuần nên không đến thương hội, nhưng vẫn ngồi nửa ngày trong thư phòng.
“Khoai lang?”
Anh nhận ra.
“Ông chủ Chu còn biết khoai lang nữa sao?”
Nguyễn La ngồi lên đùi anh, Chu Chi Nam ôm cô, “Em đừng có giở tính tình quái gở với tôi, cho dù chưa ăn thì cũng đã thấy trong sách.”
Khoai lang được rửa sạch sẽ, luộc chín nên lớp vỏ mỏng và mềm, Chu Chi Nam chịu nóng bẻ một miếng đút đến bên miệng Nguyễn La.
Nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh, “Anh tự ăn đi.”
Anh cũng không tức giận, ném vào miệng mình, sau khi nếm thử thì nói ra cảm nhận, “Cũng không tệ, mùi vị vừa vặn.”
Nhưng thấy Nguyễn La đang tỉ mỉ xé lớp vỏ kia, Chu Chi Nam bật cười vì “diễn xuất thục nữ” xưa nay chưa từng thấy của cô.
“La Nhi của tôi hôm nay trưởng thành rồi, diễn xuất cũng thay đổi luôn.
Tôi thấy khoai lang rửa sạch luộc chín muốn nhừ, nên không lột vỏ.”
Không phải.
Nguyễn La lắc đầu, cuối cùng cũng xé sạch lớp vỏ củ khoai lang, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
“Chu Chi Nam, nếu anh đã từng ăn một củ khoai lang bị dính bùn thì bây giờ nhất định sẽ lột vỏ.”
Không nhớ rõ là năm nào, cũng là vào mùa đông như bây giờ.
Mùa đông đương nhiên khó khăn hơn các mùa khác, huống chi mùa đông ở Bắc Bình từng cơn gió mạnh ập vào người, lạnh đến thấu xương.
Lúc tuyết tan còn gian nan hơn tuyết rơi, một mùa đông không biết phải nứt da bao nhiêu.
Năm đó cô hơn mười tuổi, đang là tuổi cơ thể phát triển, nhưng trong nhà sắp sinh em trai, đồ ăn đều dành cho phụ nữ có thai.
Với Nguyễn La mà nói, đói không chết là được, ăn ít mấy miếng cũng không sao.
Cô dẫn đám bạn trong xóm nghèo đi ăn trộm khoai lang ở góc nhà kho trong sân của một gia đình, bị cái gậy đuổi theo ở đằng sau đánh cho không biết bao nhiêu cây, trên người bầm tím thế nào cũng không bận tâm.
Cô đói.
Mấy đứa trẻ nhặt cành cây nhóm lửa, lăn lăn khoai lang trong đống tuyết xem như đã rửa rồi ném vào lửa nướng.
Vỏ khoai lang mỏng, đống lửa lại không khống chế được độ lửa, chỉ có thể nướng một lúc lại gẩy ra.
Thấy trong ruột còn cứng hay không rồi nhét vào miệng ăn.
Lúc đó trong lòng Nguyễn La nghĩ, bùn đất thật khó ăn, miệng cô đều là vị bùn, sáp mà đắng.
Nhưng có thể nếm được mùi thơm khoai lang chín giữa vỏ và ruột, cô lại nghĩ, khoai lang ăn rất ngon!
Mãi đến khi trải qua mùa đông đầu tiên ở Thượng Hải cô mới biết, mùa đông của kẻ có tiền sẽ cảm thấy nóng.
Còn nữa, mùa đông của Thượng Hải sẽ không có tuyết rơi.
Chu Chi Nam ôm chặt người đang thất thần ở trong lòng, anh không có tâm tư nào ăn khoai lang, ăn thử một miếng là được rồi.
Xoa xoa sau vai cô, “La Nhi đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến những ngày cực khổ trước kia.
Lúc này Bắc Bình nhất định có bông tuyết lớn bằng bàn tay bay đầy trời, một mùa đông không biết bao người chết.
Em trai tôi bây giờ chắc cũng đã biết đi rồi, không biết nó có chết không.”
Giọng điệu cô bình thường, Chu Chi Nam nghe chỉ cảm thấy kỳ ảo.
Nhưng anh đau lòng cho Nguyễn La, cũng chỉ có một mình Nguyễn La mà thôi.
Nếu bây giờ đám người Nguyễn Phương Hữu ở trước mặt anh, anh sẽ chán ghét đến mức muốn giết người.
“Còn có bông tuyết lớn bằng lòng bàn tay?” Chu Chi Nam trêu ghẹo, định thay đổi bầu không khí.
Lúc anh ở Anh cũng sẽ thấy tuyết rơi, nhưng đều là bông tuyết nhỏ rì rào rơi xuống.
“Có thể là lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ cảm thấy bông tuyết quá lớn, đập vào khiến tôi cũng đau.”
Anh ôm chặt người trong lòng hơn, khoai lang đã trở nên nguội lạnh, anh đã quen với cái lạnh, trong thư phòng không có lò sưởi âm tường để sưởi ấm.
Cái đĩa bị đẩy sang một bên, Chu Chi Nam muốn bế cô về phòng ngủ, hoặc là phòng khách, có lò sưởi âm tường thì càng tốt.
Thậm chí anh nghĩ, hay là trong thư phòng cũng lắp một cái, cô thích nhất ôm cuốn sách thế tục nằm xem say mê trên sofa trong thư phòng của anh.
Tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ của hai người.
Vì Nguyễn La vẫn đang ở trong lòng anh, hai người ôm sát nên cô nghe rõ giọng nói bình tĩnh của Lục Hán Thanh ở đầu dây bên kia.
“Trịnh Dĩ Sắt cắt cổ tay tự sát rồi.”
“Anh, em thoải mái.”
Chu Chi Nam chỉ bình thản trách anh ta một câu “vô sỉ” rồi cúp máy.
Nguyễn La nhịn không được run lên một cái, Chu Chi Nam đoán trước cô nghe thấy, cũng nhìn ra gần đây cô có hơi thay đổi.
“Em sợ tôi?”
Ánh mắt Nguyễn La loé lên, tầm mắt dao động, “Không…”
Anh bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô đối diện với anh, “Nói thật.”
Nguyễn La cắn chặt môi dưới không lên tiếng, đáp án rõ ràng.
Trong phòng yên tĩnh như thể cái kim rớt xuống cũng nghe thấy, nhưng không có kim, là Chu Chi Nam khẽ thở dài.
“Trên đời này, người không nên sợ tôi nhất là em.”
Giọng điệu anh tràn ngập thất vọng, đáng tiếc, chua xót, khe khẽ, giống như người làm sai nói sai là Nguyễn La, còn anh mới là người bị tổn thương.
Cô khó nói nỗi lòng, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Tôi chỉ muốn biết, sinh viên ném đồ vào anh lần trước bây giờ thế nào rồi.”
Chu Chi Nam giơ tay vuốt ve sau đầu cô, giống như khẽ xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô, giọng nói thản nhiên.
“Tôi làm sao có thể động vào một sinh viên, cậu ta vi phạm an ninh trật tự nên bị phòng tuần bộ giam giữ là phải.
Tôi nghĩ chỗ đó cơm ăn không ngon, còn cố ý dặn chuẩn bị bữa cơm khác xứng với cậu ta.
Lấy ơn báo oán không gì hơn cái này, La Nhi.”
Nguyễn La cảm động, cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ Chu Chi Nam như vậy.
Chu Chi Nam không nói gì nữa, vẫn đối xử với cô trước sau như một.
Cô cũng biết mình không khiến anh ham muốn lắm, vả lại anh cũng không quái gở, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái.
“Vậy, vậy tại sao anh lại ép bà Lục, Lục Hán Thanh cũng là…”
Cô vừa dứt lời đã bị Chu Chi Nam bế lên quay về phòng ngủ, hai người chen chúc ở trên sofa nhỏ.
Anh từ từ mở miệng, “Con trai thứ tư, cũng chính là con trai út của nhà họ Trịnh đã sớm qua đời.
Cầm Sắt Hoà Minh, cũng chỉ còn lại Dĩ Cầm, Dĩ Sắt, Dĩ Hoà, hai gái một trai.
Trịnh Dĩ Cầm lấy chồng xa ở Trùng Khánh không nhắc đến, Trịnh Dĩ Hoà thân với Nhật.
Cậu ta bảo Trịnh Dĩ Sắt ăn cắp văn kiện thương hội của Hán Thanh, tài khoản vãng lai cô ta biết chắc chắn cũng được truyền qua.
Hơn nữa, Hán Thanh… tôi không thể nói, đó là chuyện riêng của cậu ấy.
Trịnh Dĩ Sắt làm chuyện xấu, đây là hình phạt của cô ta, hiểu không?”
Nguyễn La có vẻ hiểu, lại không hiểu.
“Nhà họ Trịnh là người bên phía Nhật Bản hả?”
Chu Chi Nam gật đầu.
“Vậy anh là người bên nào?”
Anh ôm chặt Nguyễn La, nói nhỏ ở bên tai cô, “Tôi là người bên phía em.”
Bị cô thẹn thùng đẩy ra, “Không đứng đắn, anh già đầu rồi còn không biết xấu hổ.”
“Bây giờ tôi đã chết lặng với câu em mắng tôi rồi.”
“Chu Chi Nam, chấp nhận sự thật đi.”
Người đàn ông ở trên đầu vang lên tiếng hừ lạnh, “Em muốn trẻ một chút cũng không có đâu.”
Nguyễn La chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người tai mềm như vậy, nghe Chu Chi Nam nói hai ba câu đã xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.
Cả người cô tựa vào lòng Chu Chi Nam, bị anh sờ sờ lỗ tai lại sờ sờ cằm.
Có hơi ngứa, cô cười hì hì né tránh.
Cô không biết mình có yêu Chu Chi Nam hay không, nhưng cô đã quen với sự tồn tại của Chu Chi Nam.
Người đàn ông này là bầu trời của cô, mà bản thân cô đã trải qua năm tháng tĩnh lặng ở nơi Thượng Hải hỗn loạn này.
Mặc dù cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân thật sự thuộc về nơi này.
“Kiều Kiều, đừng sợ tôi.
Tôi chưa bao giờ làm chuyện tổn thương em, lúc nào cũng nghĩ làm sao để không khiến em chịu tổn thương.
Em là người biết điểm yếu của tôi ở đâu nhất, tôi không có cách nào đối phó với em cả.”
Chu Chi Nam ba mươi năm trước thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp lận đận, chưa bao giờ có điểm yếu.
Bây giờ ở cùng Nguyễn La hai năm, anh bỗng nhiên cảm thấy như bây giờ cũng không tệ.
Giống như một dũng sĩ sinh ra với đầy đủ áo giáp, một ngày nào đó phát hiện vẫn có một miếng thịt mềm, là loại được đối xử như châu báu và cẩn thận từng li từng tí..