Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa FULL


Đến tối muộn anh mới quay về, cùng người Nhật ăn cơm và đi xem geisha biểu diễn, lúc về đến nhà tắm rửa rồi về phòng cũng đã mười giờ đêm.

Lò sưởi trong phòng ngủ khá ấm áp dễ chịu, nhờ có ánh trăng thấp thoáng mà có thể thấy được một ‘con nhộng’ đang nằm trên giường.

Nguyễn La nghe thấy tiếng Chu Chi Nam trở về liền quấn chăn của hai người lên người mình, trốn vào bên trong.

Chu Chi Nam bước lên giường rồi tựa vào, cũng không vội đắp chăn, trong phòng không hề có chút âm thanh, đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ điển phương Tây ở trên hộc tủ.

Cuối cùng con nhộng kia cũng lộ đầu ra, đó chính là Nguyễn La đầu tóc bù xù.

Vừa ngẩng đầu đã phát hiện Chu Chi Nam đang nghiền ngẫm nhìn cô, cô lập tức đỏ mặt.

“Anh biết rõ là em không ngủ, em sắp chết ngộp rồi đây này!” Cô nũng nịu oán trách.

“Trong phòng ấm như thế, bất kể là ai cuộn dày như vậy cũng không ngủ được.”
Phân tích vừa hợp tình lại hợp lý, thế là anh được Nguyễn La đáp lại: “Chu Chi Nam, anh cút ra ngoài.”
“Đây là phòng của anh, tại sao anh phải đi ra ngoài.”
Cô kịp thời phản ứng, bây giờ cô mới là người ‘ăn nhờ ở đậu’, nên không nhịn được có chút tức giận.

“Được, vậy để em đi ra ngoài được chưa, em đi.”
Lúc nãy cô cuốn quá chặt nên không lăn ra là không thể thoát được, nhưng cô lại không muốn lăn về phía Chu Chi Nam, thế là tình huống lập tức trở nên lúng túng, không biết nên làm thế nào.

Chu Chi Nam thấy dáng vẻ cô thở hổn hển, có lẽ trán cũng đã chảy mồ hôi nên không nhịn được cười ra tiếng, không chọc cô nữa.

Anh nghiêng người chặn Nguyễn La đang bị cuốn lại, đầu ngón tay khẽ chọt vào gương mặt tròn tròn của cô rồi lại đưa vào cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở của cô.

Nguyễn La không phản ứng kịp nên đành ngậm lấy ngón tay anh, cô nhanh chóng giả vờ hung hắn cắn anh nhưng trong miệng lại không hề dùng lực.

Anh trẻ con, ngón tay khuấy động trong miệng cô: “Buổi tối là ai nói thích anh thế nhỉ? Anh vừa trở về lại mắng anh, cắn anh.”
Nguyễn La chu miệng muốn nhả ngón tay anh ra, nhưng lại không làm được, chỉ có thể lúng búng nói: “Em đổi ý, em không thích…”
Lời còn chưa nói hết, Chu Chi Nam đã rút ngón tay lại rồi cúi đầu chặn miệng cô lại, đầu lưỡi ấm áp vừa thăm dò vừa trao đổi nước miếng với cô.

Đây là việc làm thân mật nhất trên đời.


Hôn đến khi cả người cô chóng mặt mềm yếu, đôi môi đỏ thắm kiều diễm ướt át, ánh mắt mê mang không nhìn rõ.

Anh cụng trán vào trán cô, chóp mũi kề gần chóp mũi, khẽ nói thì thầm.

“La Nhi, thường ngày anh kiêu ngạo như vậy nhưng khi đứng trước mặt em lại không đáng giá lấy một đồng.

Nhưng vậy cũng không sao cả, trên cả thế giới này chỉ có một mình em là ngoại lệ, hai chữ quy tắc cũng không thể dùng để ràng buộc em.

Trong đầu anh, hoa nở hoa tàn cũng phải xem tâm trạng của em vui hay buồn, gió xuân mát lạnh cũng phải xem em có nhíu mi hay không.

Nếu trước kia trái tim anh từng là một mảnh hoang vu thì bây giờ nó đã tràn ngập sự tươi đẹp chỉ vì em đã đến.”
Đàn ông trưởng thành sẽ tỏ tình như thế nào? Có lẽ chính là thế này đó.

Lời này khiến Nguyễn La nhớ đến ao hoa sen ở sau vườn mà cô vẫn thường ngắm nhìn vào mỗi đêm hè, mùi thơm tuy nhàn nhạt trầm tĩnh nhưng không biết từ lúc nào đã khiến người ta tê rần, suốt những đêm chìm vào giấc ngủ, cô vẫn thường cảm nhận được mùi hương ấy quanh quẩn quanh chóp mũi mình.

Hoặc là như lần đầu tiên hút thuốc bạc hà, trái tim cô đập rộn lên vì căng thẳng và sợ hãi trước lần đụng chạm đầu tiên.

Chăn được lấy ra, Nguyễn La lấy lại tự do được anh ôm vào lòng, tay quạt quạt ở phía trên.

“Chu Chi Nam, anh đừng phụ em.

Em không có bất cứ tài sản của cải nào cả, nếu anh phụ em, em sẽ giết anh.”
Giọng nói của cô dịu dàng lướt thoảng qua, Chu Chi Nam giả vờ sợ hãi: “Kiều Kiều hung dữ quá.”
“Hừ, biết sợ thì tốt.”
Một giây cuối cùng trước khi nhắm hai mắt lại, cô hỏi anh: “Tại sao anh không nói yêu em?”
Cũng không biết cô có nghe được câu trả lời hay không, Chu Chi Nam như đang lầm bầm với hư không.

“Đã nói từ lâu rồi.”

Tất cả lại trở về lúc yên bình, tuy trên mặt biển Thượng Hải vẫn duy trì vẻ an tĩnh nhưng mây gió lại đang âm thầm rung động, những chuyện thấy máu và không thấy máu cũng đang diễn ra một cách lặng lẽ.

Chu Chi Nam rảnh rỗi ở nhà giết thời gian cùng Nguyễn La, bây giờ cô đã chơi dương cầm tốt hơn, trong mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều như một tiểu thư thế gia thật sự.


Chu Chi Nam và Lục Hán Thanh ở sau lưng đã thương lượng với nhau sẽ diệt trừ Trịnh Dĩ Hòa trong lúc anh ta thất tín với người Nhật.

Nếu không anh ta sẽ lại làm ra chuyện phản bội chính đồng bào của mình để nhận được sự trung thành với người khác, thế thì câu chuyện này lại là một chuyện khác.

Ngày 15 tháng 11 âm lịch, Trịnh Dĩ Hòa đang uống trà ở tiệm trà Thái Phong thì bị quân đội đặc công giết chết chỉ bằng một phát súng.

Trong lúc xí nghiệp nhà họ Trịnh đang bị chia năm xẻ bảy, chị gái của Trịnh Dĩ Cầm trở về Thượng Hải rồi bán gia sản lấy tiền.

Một tuần sau, Chu Chi Nam cử hành tiệc sinh nhật, anh bao trọn cả khách sạn Thượng Hải, tất cả các danh viện và nhân vật nổi tiếng đều xuất hiện đông đủ.

Khi đang lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật, Chu Chi Nam suy nghĩ, thay vì bày tỏ tâm ý với riêng một mình Nguyễn La thì chi bằng trực tiếp đính hôn tại tiệc sinh nhật luôn.

Nguyễn La uống hết một chai Coca rồi ợ một cái, nghe vậy thì ngẩng đầu mắng anh một câu: Cút.

Bữa tiệc hôm ấy, Nguyễn La được xem như là bạn gái của Chu Chi Nam, trở thành người có địa vị cao nhất của cả bữa tiệc.

Cô mặc một chiếc sườn xám có hai bên vạt áo bằng gấm đen, toàn bộ phần vải được viền chỉ vàng, trên phần váy được điểm trang bằng tranh sơn thủy.

Trên vạt áo có treo ngọc trụy gia truyền của nhà họ Chu, tóc tai được búi lên ra vẻ trưởng thành, hai bên má để lại hai lọn tóc là nét thiếu nữ cuối cùng mà Nguyễn La kiên quyết giữ lại.

Dáng người cô vốn xinh xắn, lần này còn đặc biệt ăn mặc thế này khiến đám người ở đó đều xì xào bàn tán rằng cô là tiểu thư của nhà nào.

Những người thạo tin đều biết rằng năm đó bà Chu sinh con ở Nam Sơn, đúng lúc thế hệ này đang chuyển sang đặt tên lót là chữ ‘Chi’, thế nên mới đặt tên là Chi Nam, ý nghĩa của chiếc sườn xám mà Nguyễn La đang mặc cũng rất rõ ràng.

Ngoài ra, chiếc ngọc trụy được đính trên vạt áo cũng đã được Lâm Vãn Thu mặc vào mấy năm trước.

Xem ra, ông chủ Chu cũng đã quyết định, chuyện vui sắp đến gần.

Dù thế nào thì Nguyễn La cũng không ngờ mình lại gặp Trình Mỹ Trân trong tình huống thế này.


Danh sách khách mời của bữa tiệc đều do Lục Hán Thanh phụ trách, Chu Chi Nam chỉ xem qua loa, nhìn thấy trong danh sách không có nhà họ Trình thì cũng không sửa đổi mà cứ dựa theo đó phát thiệp mời.

Trình Mỹ Trân là đi theo ông chủ Trần đến đây.

Mấy năm gần đây phong cách phương Tây càng ngày càng lưu hành ở Thượng Hải, phàm là tham gia buổi tiệc quan trọng nào cũng phải mang theo bạn gái, không thì bản thân sẽ rất mất mặt.

Có vợ thì dẫn theo vợ, không có vợ thì cũng phải dẫn theo một khuê tú đài các tương xứng đi cùng.

Chẳng hạn như người được Lục Hán Thanh mời đến hôm nay chính là con gái của ông chủ Hứa – chủ xí nghiệp rượu Thành Nam, tiểu thư Hứa Bích Chi.

Ông chủ Trần đã góa vợ nhiều năm và cũng không có ý định lập gia đình thêm lần nữa.

Chuyện này giúp ông ta có thể có một đời sống hỗn loạn, mỗi ngày đều vô cùng phóng túng.

Lúc Nguyễn La chú ý tới Trình Mỹ Trân, một cái tay gầy trơ xương của ông chủ Trần đang trượt từ eo xuống mông cô ấy, hơn nữa còn nắn hai cái.

Chậc, đúng là kinh tởm.

Cộng thêm gương mặt ngọt ngào thiếu nữ của Trình Mỹ Trân, đây đúng là một cảnh tượng khiến người ta nổi da gà.

Dáng người Trình Mỹ Trân khá ổn, tuy bằng tuổi với Nguyễn La nhưng trên người Nguyễn La đã toát ra khí chất của một người phụ nữ, thân dài tay dài, eo thon chân nhỏ, gương mặt cũng thấp thoáng sự quyến rũ.

Nhưng Trình Mỹ Trân lại không được giống cô cho lắm, trên người cô ta đều toát ra một chữ ‘trẻ con’, vóc người cũng là trước lồi sau vểnh, nhìn mặt thì chẳng khác gì một đứa trẻ.

Trong đầu Nguyễn La nghĩ, cô gái có tướng mạo như vậy nhất định có thể dùng để kiểm tra đàn ông.

Kiểm soát được ý niệm tà ác thì chính là quân tử.

Không kiềm chế được thì sẽ rất dễ biến thành biến thái.

Ông chủ Trần hiển nhiên là vế sau, ngón tay đang vuốt ve người Trình Mỹ Trân của ông ta đã nói lên câu trả lời.

Chu Chi Nam ra khỏi đám đông rồi bước tới ôm Nguyễn La đang đứng bên cạnh bàn ăn: “Sao đứng ngây ra vậy?”
Nguyễn La xoay người: “Nhìn thấy Trình Mỹ Trân thôi, người đang đứng quay lưng về phía chúng ta là ông chủ Trần của ngân hàng Vĩnh Xương đúng không?”
Anh bình tĩnh nghiêng người liếc nhìn: “Là ông ta.

Anh không mời Trình Sơn, chắc là do ông chủ Trần dẫn tới rồi.”
“Trời đất, Trình Sơn điên rồi sao, chỉ vì một hiệu thuốc phá sản mà bán cả con gái mình.”

Anh nắm lấy bả vai cô, nói lên suy nghĩ của cô: “Yên tâm, anh không biến thái như ông chủ Trần.”
Nguyễn La len lén chọt anh một cái, bàn về không biết xấu hổ thì tất nhiên không có kẻ nào hơn được Chu Chi Nam anh.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, Chu Chi Nam bước lên sân khấu nói mấy câu khách sáo, chủ yếu cũng chỉ là cảm ơn mọi người đã đến.

Sau khi phát biểu xong, anh tuyên bố màn khiêu vũ bắt đầu, đồng thời cũng là tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Mỗi năm đều y như vậy, đây đã là lần thứ ba Nguyễn La tham gia tiệc sinh nhật của Chu Chi Nam, năm tháng đúng là trôi nhanh như thoi đưa.

Cô bỗng nhớ đến lúc hai người đang trên đường đến khách sạn, Chu Chi Nam hỏi Nguyễn La đã học nhảy chưa, chắc tối nay sẽ không đạp chân anh nữa đâu nhỉ.

Nguyễn La ngủ trưa hơi nhiều nên khi tỉnh dậy vẫn còn đờ đẫn như một con búp bê, ngoài ra còn có chút gắt gỏng khi ngủ dậy.

Cô dựa vào ngực Chu Chi Nam, mở miệng: “Không học, cứ đạp lên đôi giày vừa được anh lau sáng bóng là được rồi.”
Anh cũng không giận, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương của cô, cẩn thận không làm rối kiểu tóc của cô: “Cái mạng già này của anh cũng cho em đạp.

Dựa vào nữa đi, nhân lúc anh vẫn chưa bị em đạp chết thì để anh xoa bóp cho Kiều Kiều thêm tí nữa.”
Nguyễn La không lên tiếng, trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Sườn xám ôm sát người chính là trang phục tôn dáng nhất, nó có thể để lộ đường cong uyển chuyển của một cô gái, màu mè hơn sườn xám rộng rãi mà Nguyễn La vẫn hay mặc thường ngày nhiều.

Bây giờ, cô đang được Chu Chi Nam ôm eo, nhẹ nhàng lay động theo khúc nhạc, bước từng bước theo sự dẫn dắt của anh.

Anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô khiến khoảng cách giữa hai người lại càng giảm bớt.

Cô trừng mắt nhìn con ngươi đen nhánh của anh: “Chu Chi Nam, em vốn không định đạp anh, nếu anh cứ gần sát như vậy thì em không thể di chuyển chân được.”
Ngón tay cái của người bị chỉ tên chậm rãi vuốt ve da thịt mềm mại ở phần hông của cô thông qua lớp sườn xám, nghe vậy bèn bật cười, nhưng nụ cười lại có chút lạnh.

Chu Chi Nam nghiến răng nghiến lợi ghé vào bên tai cô, mở miệng: “La Nhi, anh vẫn chưa khen em, hôm nay em rất đẹp.”
“Đẹp bao nhiêu?” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm của anh, trên người toát ra đầy sự quyến rũ.

Anh khẽ hôn lên tai cô, hơi thở khiến Nguyễn La tê dại: “Đẹp đến mức anh muốn em vừa mặc bộ đồ này vừa bị anh chơi.”
Chậc, thô bỉ.

Nguyễn La khẽ cau mày bày tỏ không đồng ý rồi trả lời anh: “Đã có rất nhiều người dành lời khen cho em, em cảm thấy nó có thể chứng minh em đẹp hơn những lời nhận xét của anh.”
“Ồ?”
Ông chủ Chu có chút hứng thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận