Lục Hán Thanh nhíu mày: “Hả?”
Thấy anh ta sẵn lòng lắng nghe, Chu Chi Nam bình tĩnh nói: “Mấy ngày gần đây tôi tình cờ nghĩ tới, hôm nay cảm giác càng mãnh liệt hơn.”
“Chi Nam, anh đang sợ.”
Anh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng.”
Cả hai người nhất thời có chút gượng gạo, không nói được lời nào.
Bên đó Nguyễn La đang chơi vui vẻ, cô mười chín tuổi, tuy sức lực có hơi yếu nhưng mượn gió bẻ măng để chơi cũng rất lợi hại.
Chu Chi Nam nói: “Hán Thanh, cậu nói xem nếu tôi đột tử thì sao?”
“Còn nữa, tôi chết rồi thì phải làm thế nào đây?”
Lục Hán Thanh tạm thời không biết anh đang nói đến ông Chu và bà Chu sẽ làm sao, hay Nguyễn La sẽ làm sao, hay hai người bạn thân là anh ta và Lý Tự Như sẽ làm sao.
“Anh sẽ không chết, đang yên đang lành nói mấy chuyện này làm gì.”
Nhưng anh vô cùng bình tĩnh: “Bến Thượng Hải bây giờ ai cũng sẽ chết.”
Lục Hán Thanh che đậy nỗi sợ hãi sâu kín nhất của mình bằng dáng vẻ rượu chè be bét, chỉ cần người anh ta dính nhiều hơi rượu khói thuốc, đổi phụ nữ càng nhiều, cuộc sống sẽ trôi qua càng nhanh.
Chu Chi Nam luôn tự kiềm chế, bẩm sinh có tầm nhìn xa, thích hợp làm kinh doanh, nhưng cũng phải sợ rằng dưới sóng gió, tất cả chúng sinh đều ngang hàng nhau.
Người sống trên đời, đáng sợ nhất chính là có điểm yếu.
Điều đáng sợ hơn nữa là trong thời buổi loạn lạc này vẫn không thể buông bỏ điểm yếu của mình.
Nguyễn La với anh chính là như thế.
Lục Hán Thanh khoác vai anh, người khác nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy hai người thân thiết.
“Chi Nam, anh nên thừa nhận rằng cô ấy không thể là bà Chu.”
Ý của anh ta là gì? Không phải chê xuất thân của Nguyễn La không xứng làm bà Chu, hay là chê cô không xứng với gia sản khổng lồ của nhà họ Chu, bà Chu không chỉ là kết quả của tình yêu.
Mấy năm gần đây bến Thượng Hải đề cao tự do yêu thương, nhưng đó không phải tự do cho những nhà quý tộc.
Chưa kể dòng nước ngầm đang dâng cao, không ai biết họng súng đang âm thầm nhắm vào đầu vị quý tộc nào.
Đầu của Chu Chi Nam, ai mà không muốn.
“Cậu không hiểu đâu, cô ấy rất thông minh.
Chỉ khi ở bên cạnh tôi cô ấy mới thả lỏng đôi chút.”
Lục Hán Thanh nhíu mày, kiên trì giữ vững quan điểm.
Trở lại chủ đề ban đầu, anh ta thấy chuyện đó cũng có thể xem xét.
“Tôi ở đâu cũng vậy.
Vấn đề lớn là đến nước Anh thì phải hẹn hò với phụ nữ phương Tây, với vốn tiếng Anh của tôi liệu có ổn không?”
Chu Chi Nam bị anh ta chọc cười, bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trở nên thoải mái: “Cậu không nghĩ đến việc ổn định à? Ban đầu nhiều chuyện ngăn trở cậu, bây giờ đã không còn gì ràng buộc, sao không gột rửa bản thân đi?”
“Đâu phải bảo rửa là rửa được.
Chưa chắc một ngày nào đó em sẽ lại bị bẩn, không bằng cứ bẩn tiếp đi.”
“Hán Thanh, nếu đã như vậy thì đừng trêu chọc Thanh Như nữa.”
“Anh, đánh thêm lúc nữa đi.
Đứng mãi ở đây em phát lạnh rồi.”
Anh ta đổi chủ đề, Chu Chi Nam cũng không chọc thủng, hai người cầm vợt đi về phía Nguyễn La.
…
Mặt trời lặn xuống núi, bầu trời Thượng Hải hôm nay là một màu tím đậm, mang đầy vẻ đẹp lãng mạn.
Nguyễn La ngồi trước cửa sổ trong phòng làm việc của Chu Chi Nam nhìn bầu trời với vẻ trống rỗng, đúng là thế giới bên ngoài rất đẹp, nhưng cô chỉ có Chu Chi Nam là cả thế giới.
Nhưng cô không quan tâm.
Trong xã hội xưa, người con gái giao phó cả đời cho người đàn ông, thường xuyên bị ức hiếp, cô cũng không sợ.
Không thể coi cô là cô Chu thực sự.
Dù thế nào thì Nguyễn La đã sống qua mười sáu năm đầu tiên của cuộc đời, cũng không phải là không vượt qua được.
Hai người ôm nhau, co ro làm ổ trên ghế sô pha chốc lát.
Chu Chi Nam lại đọc tài liệu thêm một tiếng nữa, cảm thấy hơi mệt.
Trước bữa tối, nhà máy rượu Thành Nam gửi thiệp mời đến, mời Nguyễn La có thời gian thì ghé nếm thử rượu, mấy ngày gần đây Hứa Bích Chi đang ở Thượng Hải, đợi được tiếp đón cô.
Cô nép vào vòng tay của Chu Chi Nam, hai người cùng nhau mở ra xem.
Tờ giấy tinh tế vẽ hoa và chim xung quanh, kết hợp với chữ thư pháp tự tay Hứa Bích Chi viết.
Chính xác là chữ thư pháp.
Người phụ nữ này rất đáng sợ, rõ ràng là chưa trải qua nhiều trường lớp, chỉ là sau khi khởi nghiệp mới chăm chỉ rèn luyện các kỹ năng.
Làm sao có thể tin được chữ viết xinh đẹp nho nhã này lại do một người phụ nữ không chút trí thức nào viết ra.
Anh lật tung mảnh giấy ra, nét mặt giống như giếng nước tĩnh lặng, không ai có thể nhìn ra được suy nghĩ sâu xa trong đó.
Nguyễn La lại rất vui, vì chưa từng có ai mời cô.
Sau khi cắt đứt quan hệ với Trình Mỹ Trân, ở bến Thượng Hải rộng lớn cô không còn bạn bè nào có thể trò chuyện, cũng khá là cô quạnh.
“Muốn đi sao? Em muốn đi thì đi.” Chu Chi Nam muốn cô vui vẻ.
“Em có thể đi không? Em khá hợp với cô chủ Hứa, cả hai đều ở Bắc Bình, chắc chắn sẽ có chuyện để nói.”
Chu Chi Nam tùy tiện ném thiệp mời lên bàn trà: “Có thể.
Chỉ là không được uống nhiều, cảm thấy bắt đầu mê man thì phải bỏ xuống.”
“Chu Chi Nam, anh thật dài dòng, hệt như mẹ già.”
Đổi lại anh gõ vào đầu cô: “Dám nói anh là mẹ già.”
Nguyễn La vùi vào ngực anh cọ cọ: “Chu Chi Nam, bây giờ em rất vui vẻ.
Có phải mỗi ngày cũng sẽ vui vẻ như vậy không?”
Anh nhắm mắt, xoa đầu cô.
Hứa Bích Chi là một người tinh ranh, trong bữa tiệc sinh nhật anh dẫn Nguyễn La đến, chỉ có Hứa Bích Chi là dựa vào sự thân thiết của Lục Hán Thanh để nói chuyện với Nguyễn La.
Ngày thứ hai đã đưa thiệp mời đến.
Tất nhiên cô ta biết không có tâm tư nào có thể qua được ánh mắt của Chu Chi Nam, vậy thì cứ thể hiện ra một cách tự nhiên, không sợ anh biết.
Nhưng dáng vẻ này cũng không thể khiến Chu Chi Nam bớt cảnh giác, vẫn phải cân nhắc thật kỹ.
Anh dặn dò Nguyễn La: “Hứa Bích Chi lòng dạ thâm sâu, lần này mời không rõ ý tứ là gì.
Khi em giao tiếp với cô ta nhất định phải để ý.”
Nguyễn La không ngốc, cô biết “không rõ ý tứ” của anh nghĩa là gì, rõ ràng Hứa Bích Chi nhìn thấy mối quan hệ của cô với Chu Chi Nam, nên đi theo lối gió thổi bên gối.
Thứ cô ta ngó tới chính là mặt mũi của ông chủ Chu.
“Anh nghĩ em ngốc lắm à.”
Cô đá anh một cái, vuốt lại mái tóc dài hơi rối của mình.
Chu Chi Nam chỉ cảm thấy nếu thời gian cứ tiếp tục trôi qua như thế này thì tốt.
“Xõa tóc như vậy nhìn rất đẹp.”
Nguyễn La nghiêng đầu nhìn anh, anh nằm trên ghế sô pha, quần áo hơi xộc xệch, tóc tai cũng bù xù, uể oải nheo mắt nhìn rất chán chường.
“Chu Chi Nam, gần đây anh rất tiêu cực.
Cả người cứ mệt mỏi.”
“Kiều Kiều, anh không muốn làm việc nữa, em nuôi anh đi.”
Nguyễn La cười thành tiếng: “Được, em gội đầu cho người ta để nuôi anh nhé.”
Anh cũng ngồi dậy ôm lấy eo thon của cô, vùi đầu vào cổ cô lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi.”
Ngày hôm sau, Chu Chi Nam dậy sớm, lịch trình hôm nay của anh là buổi sáng đến nhà máy rượu Thành Nam với Nguyễn La, buổi trưa đợi cô ngủ say rồi mới đến thương hội bàn chuyện làm ăn.
Mùa đông khiến Nguyễn La lười nhác hơn, mặc dù cô muốn đi gặp Hứa Bích Chi.
“Không thể để buổi chiều rồi đi à, em không muốn dậy sớm như vậy.”
Chu Chi Nam giảng đạo lý đối nhân xử thế với cô: “Tuy là cô ta mời, nhưng làm khách không ai đi buổi chiều cả.
Đây là lễ tiết.”
Được rồi, thua cái lễ tiết.
Xe hơi dừng ở nhà máy rượu, Hứa Bích Chi như một đóa hoa phú quý của trần gian đang đứng chờ ở cửa.
Hôm nay cô ta ăn mặc có vẻ phô trương hơn, cô thấy ngày thường cô ta nên mặc như vậy, trông rất đẹp.
Nhìn thấy Chu Chi Nam trong xe từ đằng xa, nụ cười của cô ta càng sâu hơn.
Điều này chứng tỏ cô ta không mời nhầm người, cũng không coi thường vị trí của Nguyễn La trong lòng Chu Chi Nam.
“Ông chủ Chu, không ngờ anh cũng đến.”
Hứa Bích Chi chủ động đưa tay ra, nở một nụ cười quyến rũ.
Chu Chi Nam đáp lại, hai người bắt tay trong chốc lát: “Buổi chiều tôi mới bận việc, nghĩ là lâu rồi không đến đây, bây giờ đến xem một chút.”
Cô ta đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn La, giống như hai người vô cùng thân thiết: “Chu tiểu thư, mới đó mà chúng ta lại gặp nhau.”
Nguyễn La ngửi thấy mùi nước hoa, đó là hương hoa hồng nồng nặc, Hứa Bích Chi cũng không che giấu sự quyến rũ của mình.
“Bà chủ Hứa, chào buổi sáng.”
“Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà nói chuyện.”
Có Chu Chi Nam ở đây, Hứa Bích Chi không ngừng nói chuyện công việc với anh, Nguyễn La hối hận vì để anh đi cùng, lúc này không bằng ở nhà ngủ lấy sức, thoải mái hơn nhiều.
“Hiệu thuốc Trình Ký của Trình Sơn bám víu vào ông chủ Trần, tôi thấy con gái của ông ta cũng thật đáng thương.
Ông chủ Trần luôn thích thủ đoạn biến thái bỉ ổi…”
Hứa Bích Chi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn La nên không dám nói rõ thêm.
“Dù ông chủ Trần bỏ vốn mua cổ phần, nhưng Trình Ký cũng không dám kinh doanh thuốc Tây nữa.
Không biết tương lai sẽ ra sao.”
Chu Chi Nam như một tấm gương, cô ta đang thử dò xét ý anh.
“Trình Sơn sợ bóng sợ gió, xảy ra chuyện không đi tìm nguyên nhân, lại tự cắt đứt một cánh tay.
Con gái ông ta cũng bị tặng không, Trần Mặc Lương đã qua cái tuổi trẻ trung dồi dào sức lực, tiền ném vào hố cũng không gây ra tiếng vang, cô nói xem có vực dậy nổi không.”
Gương mặt của Hứa Bích Chi tràn đầy sự khôn khéo: “Tôi hiểu ý của ông chủ Chu, nhưng dược phẩm ở Thượng Hải bây giờ không có người nào có thể kham nổi.
Trong tay tôi cũng có một số tiền nhỏ, hay là nhân cơ hội này chen chân vào?”
Chu Chi Nam hơi cúi đầu, Nguyễn La vừa mới ăn một miếng bánh ngọt, khóe miệng và quần áo cũng dính một ít vụn bánh.
Anh cũng không ngại bẩn, lau khóe miệng cho cô trước, sau đó nhặt vụn bánh trên quần áo rồi để lên bàn.
Trong lòng anh cười nhạo Hứa Bích Chi, khôn khéo quá cũng không phải chuyện tốt, dễ mắc sai lầm lớn.
“Không phải sáng kiến hay lắm.”
“Ông chủ Chu có ý gì?”
Chu Chi Nam im lặng, Nguyễn La ăn hai cái bánh mà không uống chút nước trà nên có hơi nghẹn, cô cúi xuống mặt bàn ho khan.
Người phục vụ vội vàng mang nước đến, anh cho cô uống vài ngụm nước, miếng bánh theo nước trôi xuống.
Đôi mắt cô thiếu nữ cũng ứa ra nước, Chu Chi Nam lấy khăn tay lau sạch cho cô.
“Làm như chưa từng ăn bao giờ vậy, ở nhà không cho em ăn à, ăn ngấu ăn nghiến.”
Nguyễn La cúi đầu, nắm chặt khăn tay của anh tạo ra những nếp gấp lớn.
“Chuyện hai người nói em nghe không hiểu, rõ ràng là mời em tới, anh chỉ đi theo.
Bây giờ anh lại nói chuyện với người trong nghề thật vui vẻ, em không có một vị trí nào ở đây cả.”
Nói với Chu Chi Nam nhưng lại ngầm ám chỉ Hứa Bích Chi.
Hứa Bích Chi nhìn Chu Chi Nam mắng yêu Nguyễn La, cô ta lại không cảm giác mất mặt chút nào, đương nhiên cô ta không dám chống lại ý của Nguyễn La.
Mà vốn dĩ cô ta cũng là mời Nguyễn La, đắc tội với cô chính là sự mất mát không bù đắp nổi..