Ba người đi dạo nhà máy rượu, chủ yếu là đi dạo với Nguyễn La, Chu Chi Nam đã đến rất nhiều lần.
Hứa Bích Chi cực biết hưởng thụ, hoặc là nói cung cấp sự hưởng thụ cho tầng lớp thượng lưu.
Nhà máy rượu này cô ta gọi là có tài mà không phát huy, rõ ràng xem nó như một câu lạc bộ.
Ngoài phẩm rượu ra còn có cá độ, nghe nói đặc biệt mời người phương Tây ở nước ngoài về chia bài, mạt chược kiểu Trung Quốc và các lĩnh vực khác lại càng không cần phải nói nhiều.
Những hoạt động ngầm Nguyễn La không thể hiểu hết.
Phía sau kiến trúc kiểu Tây có cơ cấu vững chắc, có trang trại ngựa khổng lồ, không chỉ dừng lại việc có thể cưỡi ngựa mà còn có thể đua ngựa.
Bên cạnh xây sân bóng ngoại ô, bây giờ không có nhiều người ở Thượng Hải thích chơi theo kiểu hoang dã, Hứa Bích Chi học hỏi nhanh, các ông chủ đều bằng lòng đến chỗ cô ta.
Lúc Nguyễn La vừa mới đến nhà họ Chu đã cảm thấy nhà họ Chu xa hoa, nhưng thiết kế của chiết trung Hán Dương hơi thấp và hạn chế.
Sau đó thấy biệt thự nhà họ Lục rộng lớn và mang phong cách Tây hơn, Lục Hán Thanh và ông cụ Lục đều là người biết hưởng thụ.
Bây giờ thấy trang trại của Hứa Bích Chi, cô mới biết được cái gì là nơi phung phí tiền của nhân gian.
Thời đại loạn lạc, người dân ở tầng lớp thấp nhất vì bữa cơm no mà bôn ba gian khổ, đồ ăn trong miệng người chết cũng muốn cạy ra để lấy ăn.
Những kẻ thượng lưu ở Thượng Hải thì lại ngập trong vàng son, rất tự tại an nhàn.
Hứa Bích Chi không phải người phàm, mà là yêu quái giữa nhân gian, là cái loại xinh đẹp ăn thịt người.
Giao tiếp cùng loại người này cần nhớ rõ phải giữ lại nửa phần, nếu không chắc chắn sẽ bị cô ta cắn sạch sẽ, đến xương cốt cũng không nhả ra.
Buổi trưa Nguyễn La chợp mắt một lúc, tỉnh dậy không thấy Chu Chi Nam đâu, nghĩ là anh phải đi bàn chuyện với đồng nghiệp.
Hứa Bích Chi thấy cô dậy, tự tay đưa ly nước ấm khiến Nguyễn La được thương mà sợ, ngoài Chu Chi Nam ra thì cô ta là người thứ hai chờ cô tỉnh dậy mà đưa nước.
Cô ta hỏi buổi chiều Nguyễn La muốn làm những gì, Nguyễn La muốn cưỡi ngựa.
Có lẽ là con gái phương Bắc, từ khi sinh ra trong xương cốt đã có máu hoang dã, cũng giống như Hứa Bích Chi.
Nhưng hôm nay Nguyễn La chỉ mặc sườn xám, trong tủ quần áo của cô cũng không có đồ cưỡi ngựa, cô nghĩ quay về phải bảo Chu Chi Nam đặt mấy cái theo yêu cầu cho cô.
Vậy chỉ có thể ngồi ở ban công uống chút rượu rồi tâm sự.
Hứa Bích Chi chọn chai rượu vang trắng có nồng độ thấp mở ra, định uống mấy ly với Nguyễn La.
Ban công xây rất lớn, lại xa hoa, hai người ngồi trên ghế mềm, bên cạnh còn đốt lửa than khiến Nguyễn La cảm thấy ấm áp.
“Tôi chưa từng uống rượu, không biết uống một ngụm liệu có gục luôn không.”
Hứa Bích Chi che miệng cười, “Cũng không khoa trương như vậy.
Cô uống chậm thôi, uống xong ngẩng đầu nhìn tôi, lắc lắc đầu.
Nếu cảm thấy tôi cũng cử động theo, vậy không thể uống được nữa.
Nếu uống nữa ông chủ Chu sẽ róc xương lóc thịt tôi mất.”
Nguyễn La bị cô ta chọc cười.
Chu Chi Nam nào có hung thần ác sát như vậy.
Người dịu dàng nhất thế gian này, là anh.
“Cô nói anh ấy như Diêm Vương la sát vậy.
Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh ấy như vậy.”
Hứa Bích Chi uống rượu nồng độ thấp như Nguyễn La uống Coca-Cola, hai ba ngụm đã uống hết sạch.
Cô ta nghiện rượu, nghiện thuốc lá, không thiếu thứ nào, còn thiếu cái nghiện thuốc phiện.
“Tôi rất hâm mộ cô, được bảo vệ tốt như vậy, mỗi ngày trôi qua đều như ý.
Nào giống tôi, suốt ngày bị những người đàn ông kia giẫm đạp.”
Nguyễn La nâng ly đế cao lên lắc lắc, làm chất lỏng trong ly cũng lắc lư theo.
Cô nghiêng đầu, cười đầy đơn thuần, “Tôi cũng hâm mộ bản thân mình.”
“Nhưng mà bà chủ Hứa, đường là do mình tự chọn.”
Hứa Bích Chi nghe hiểu, cô rất thấu đáo.
Không thể nói kỹ chủ đề này được, sớm tìm cái khác nói thôi.
Hứa Bích Chi: “Mấy năm nay cô không quay về Bắc Bình phải không, tôi nghe giọng cô không nhận ra nữa.”
Nguyễn La nhấp một ngụm rượu nhỏ trong ly, mặc dù cô chưa từng uống nhưng tửu lượng cũng tuyệt đối không đến mức một ly đã gục.
“Đúng vậy, đã ba năm rồi.
Cô chắc chắn là người Bắc Bình duy nhất mà tôi gặp trong ba năm qua, vả lại còn có chút khẩu âm.”
Hứa Bích Chi kiếm được tiền sẽ quay về Bắc Bình, thậm chí bây giờ cô ta cũng không tránh khỏi chuyện trở về.
Không phải bố mẹ cô ta ở đó, mà là có liên hệ với công việc làm ăn ở bên đó.
“Tôi nói tiếng Thượng Hải không lưu loát, hiện tại ở đây có rất nhiều người ở khắp nơi đổ về, các ông chủ khác cũng đều nói tiếng phổ thông.
Từ tận đáy lòng tôi vẫn cảm thấy Bắc Bình tốt hơn, chỉ vì Thượng Hải có chuyện làm ăn nên không thể quay về luôn.
May là thỉnh thoảng vì công việc làm ăn mà lui tới mấy ngày, cũng coi như an ủi.”
Có thể xem đây là điểm mấu chốt mà Nguyễn La muốn nói.
“Bà chủ Hứa thường quay về Bắc Bình lắm sao?”
“Cũng không xem là thường xuyên, ít nhất hai ba tháng mới phải đi một chuyến.
Cô không hiểu lề lối trong đó đâu, nếu tôi không qua đó một chuyến, người ở nhà máy bên kia sẽ không ổn định được bao lâu.”
Cô ta thấy Nguyễn La có hơi đăm chiêu, bèn rót đầy ly rượu cho cô, nhiệt tình lên tiếng, “Tôi cũng không biết tại sao cô lại tới Thượng Hải, vả lại ba năm rồi vẫn chưa quay về.
Nếu cô có chuyện gì đó ở Bắc Bình thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp.”
Hứa Bích Chi có đôi bàn tay trắng ngọc, móng tay sơn màu đỏ phủ lên mu bàn tay lạnh ngắt của Nguyễn La.
Nhưng cũng không thể làm Nguyễn La ấm lên, vì tay cô ta cũng rất lạnh.
“Tôi đúng là có một chuyện muốn cầu xin cô.”
Hứa Bích Chi như một người chị tri kỷ, nắm lấy bàn tay mềm mịn của cô, ánh mắt cũng trở nên tha thiết.
“Cầu xin thì không nói tới, còn chưa kể tôi là một người trung thành với bạn bè, nể mặt ông chủ Chu, dù là chuyện chém giết ngàn dao cũng giúp cô được.”
Nguyễn La giả vờ không nghe thấy ba chữ Chu Chi Nam, kêu người mang tờ giấy và bút lên.
Chữ cô viết không đẹp lắm, chỉ có thể xem như nhìn rõ ràng, Hứa Bích Chi cũng không chê, nghiêm túc nhìn cô viết ba chữ.
“Giúp tôi hỏi thăm người này một chút, trong nhà ông ta bây giờ thế nào, là người Bắc Bình.”
Hứa Bích Chi nhận lấy tờ giấy ấy đọc thử.
Chỉ có ba chữ nên rất dễ để cô ta nhớ kỹ, vả lại không sai chút nào.
Nguyễn La nói tiếp, “Chắc là cô cũng đã nghĩ tới, chuyện tôi nhờ cô giúp tôi không muốn để Chu Chi Nam biết.
Tôi tin cô, không chỉ vì chúng ta đều là người Bắc Bình, cũng bởi vì tôi nhìn thấy cô không phải kẻ trộm gà(*), nên tôi đánh cược một lần.
Nếu cô báo cho Chu Chi Nam biết, tôi cũng sẽ thừa nhận, không có gì để nói, chỉ xem như bị mù.”
(*)Kẻ trộm gà: phương ngữ Bắc Kinh, nghĩa là bủn xỉn; cũng có nghĩa là rất tính toán, đặc biệt keo kiệt; còn có nghĩa khác là tinh ranh, khôn khéo, đồng thời có một chút khốn.
Hứa Bích Chi nhìn cô chằm chằm, hôm nay Nguyễn La chỉ kẹp hai bên tóc mai, mái tóc dài phủ lên vai, cô chưa bao giờ uốn tóc, mỗi một sợi tóc đều đen nhánh sáng bóng.
Cô thiếu nữ ở độ tuổi không trang điểm mà chỉ cần tô một lớp son là khí sắc đã hồng hào, cả người trắng trong yên tĩnh.
Nhưng cũng là người phản nghịch, nuông chiều khó thuần.
Nguyễn La rất trẻ, Hứa Bích Chi hâm mộ, cũng ghen tị.
Chỉ là không ghen tị lâu lắm, bởi vì biết rõ ghen tị sẽ làm người ta nhanh già.
Hoàn hồn lại, ánh mắt Hứa Bích Chi càng tha thiết hơn, xém chút nữa thì hốc mắt rưng rưng.
Cô ta đã từng quay phim nên biết diễn thế nào.
“Tôi xem cô như em gái, sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi hạ đẳng kia được.
Cô cứ đợi tin tức, tôi sai người đi thăm dò, tra được sẽ hẹn cô tới nhâm nhi rượu.”
Dáng vẻ này ngược lại có chút giống như làm việc mờ ám sau lưng Chu Chi Nam, muốn có manh mối phải tới nhâm nhi rượu, Nguyễn La cũng không để ý, cô chỉ cần kết quả.
Hứa Bích Chi đã sảng khoái đồng ý, xem như cô chi một phần “tiền đặt cọc.”
“Bây giờ toà nhà Trình Ký sắp sụp đổ, việc kinh doanh hiệu thuốc ở Thượng Hải không tốt lắm.
Người thông minh lúc này nên yên lặng theo dõi, lòng tham mới là con quỷ lớn nhất.
Bà chủ Hứa, cô liều lĩnh quá rồi.”
Nguyễn La không có biểu cảm gì lắm, ngược lại có chút giống Chu Chi Nam khi cư xử với người khác.
Lúc nói lời này ra, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vùng đất xanh rộng lớn bên ngoài.
Cô không hiểu kinh tế Thượng Hải là thật, cũng sẽ không dò hỏi chuyện làm ăn của Chu Chi Nam, nhưng cô không phải kẻ ngốc.
Huống chi, cô vẫn là người hiểu Chu Chi Nam nhất.
Buổi sáng Hứa Bích Chi và anh dò la ý nhau, tầm nhìn của Chu Chi Nam cả Thượng Hải người nào cũng biết, ai cũng nói là năng lực bẩm sinh, không ai đoạt đi được.
Vì thế trong sáng trong tối đều muốn biết ý kiến của anh, tuyệt đối không sai được.
Nhưng anh không muốn trao miếng bánh cho bất cứ kẻ nào cả.
Nhỏ nhen, tính toán.
Nhưng cũng tàn nhẫn.
Câu nói “Không phải sáng kiến hay lắm” kia cũng xem như đã nể mặt Nguyễn La, không hề có liên quan gì đến Hứa Bích Chi.
Nếu không phải Nguyễn La nói rõ thâm ý của Chu Chi Nam, với tính cách của Hứa Bích Chi, cô ta nhất định là muốn thử một lần.
Nhưng bây giờ cô ta đã biết tiết chế lại.
“Em gái tốt, chị nhớ kỹ rồi.”
Từ chối đề nghị muốn đích thân đưa cô về nhà của Hứa Bích Chi, Nguyễn La ngồi trong ô tô, ngoài cô ra chỉ có lái xe.
Ánh chiều tà vẫn còn le lói, Thượng Hải tràn ngập hơi thở khói lửa, Nguyễn La đang ngắm nhìn người đi bộ trên phố với những suy nghĩ trong lòng.
Từ mười sáu tuổi đi theo Chu Chi Nam, ngoài mấy lần bỏ trốn lúc đầu ra, cô chưa bao giờ làm chuyện trái ý Chu Chi Nam.
Hôm nay, xem như là lần đầu tiên.
Máu huyết có chút sôi trào, mùa đông ở đây u ám ẩm ướt nhưng ngực cô lại phập phồng, âm thầm kích động.
“Anh sợ Chu Chi Nam sao?” Cô mở miệng hỏi lái xe.
Chiếc xe phanh gấp, lái xe bị dọa sợ vì cô bỗng nhiên lên tiếng.
Đáp án rõ ràng.
“Tiểu thư…”
Không cần nghe anh ta nói nữa, dù sao cũng không trả lời được lý do.
“Đi xuống mua cho tôi mứt quả ghim thành xâu đi.
Không cần gói lại, tôi cầm ăn.”
“Vâng.”
Quay về nhà họ Chu, trong phòng khách không thấy bóng dáng Chu Chi Nam đâu.
Cô tưởng anh vẫn chưa về, cầm mứt ghim trong tay đi lên lầu, đúng lúc gặp người đi ra khỏi thư phòng.
Anh mặc áo sơmi kết hợp với áo len, khí chất cả người có chút ấm áp, thấy Nguyễn La đang cười cong mắt.
“Sao cười vui vẻ vậy, anh ăn mặc rất kỳ quái sao?”
Nguyễn La lắc đầu, không tiếc lời khen ngợi, “Ông chủ Chu xinh quá.”
“Trêu anh à? Xinh không phải để miêu tả người đàn ông.”
“Cổ hủ.
Này, cái này mang về cho anh.”
Cô duỗi tay đưa mứt ghim đã bị ăn mất hai viên cho anh, bên trên lộ ra cây gỗ thô ráp.
Chu Chi Nam nhíu mày ghét bỏ, “Em tưởng anh dễ lừa lắm à, bản thân ăn không được mà còn nói cho anh.”
Cái miệng nhỏ nhắn hùng hồn kia bị anh đè xuống hôn, cũng xem như nếm được vị chua chua ngọt ngọt của mứt quả.
“Rất ngọt.”
Bị Nguyễn La cấu thịt ở bên hông làm ngứa ngáy, anh thấp giọng mắng “Không biết xấu hổ.”
Mứt quả đưa cho người hầu cầm đi, hai tay anh nóng rực, bàn tay dày rộng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Nguyễn La.
Xoa xoa, hai bàn tay lạnh của Nguyễn La dần ấm lên.
Đôi mắt kia cười càng cong hơn, giống như vầng trăng khuyết chuẩn bị treo lên bầu trời đêm..