“Lúc đó em chỉ cảm thấy tức giận và xấu hổ vì bị người lạ nhìn thấy hết.”
Mà người đàn ông đối diện mặc áo dài, dáng vẻ như một thanh niên tuấn tú, ánh mắt là kiểu dò xét của người thượng đẳng, chỉ một khoảnh khắc đó cũng đủ làm cô mất hết mặt mũi.
Hôm nay dáng vẻ của người đó vẫn sang trọng như trước, khác biệt là cô gái ủ rũ trong buồng tắm gỗ giờ đang ngồi cùng anh.
Xưa không bằng nay, nhưng cũng chỉ có thế.
“Em nên cảm thấy may mắn vì mình cũng không tệ, nếu không anh chắc chắn sẽ không dẫn em đi cùng.
Em có biết Nguyễn Phương Hữu nợ anh bao nhiêu tiền không.”
Nguyễn La đặt chiếc thìa xuống, phát ra âm thanh.
“Vậy thì anh nên đi cảm ơn Nguyễn Phương Hữu và Triệu Phương, là họ sinh khéo.
Em không biết mình lại dùng sắc đẹp để phục vụ ông chủ Chu đấy…”
Anh nhéo nhẹ mặt cô: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Chu Chi Nam có việc phải làm, nên vẫn phải đến thương hội.
Nguyễn La đi theo phía sau xuống lầu, nhất định phải khiến anh nói ra anh yêu cô từ lúc nào.
Hầu hết phụ nữ không thể thoát khỏi vấn đề này.
Chu Chi Nam từ chối: “Hôm nay nói xong chuyện cũ rồi.”
Nguyễn La theo anh ra cửa: “Anh nói cho em biết đi, anh thích em từ lúc nào…”
Đúng lúc dì Mai đưa áo khoác cho Chu Chi Nam, mặt cô lập tức đỏ lên.
“Để lần sau nói tiếp.
Nếu chán em có thể ra ngoài đi chơi với Hứa Bích Chi, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có tin tức của Bắc Bình, ngoan ngoãn chờ anh.”
Nguyễn La dịu dàng gật đầu, nhìn anh đi ra ngoài và lên xe.
Để làm cô vui vẻ, anh không muốn nói ra mấy lời như không cho cô qua lại với Hứa Bích Chi, cũng là để cho Hứa Bích Chi thoải mái mấy ngày.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của em trai Nguyễn La, anh sẽ tính sổ với cô ta.
Lục Hán Thanh nói lời giữ lời, anh vừa đến phòng làm việc, Ngô Tiểu Giang đã nối gót theo vào, còn bảo Lục tiên sinh giao phó, lúc nào Chu Chi Nam về nhà, cậu ta phải đưa về mới yên tâm.
Chu Chi Nam bật cười, nghe Ngô Tiểu Giang đọc cho anh nghe tình hình của mảnh đất trong tay Trịnh Dĩ Cầm.
Trước khi Trịnh Dĩ Hòa chết, một tòa nhà của anh ta vừa mới xây xong, một phần đã được bán đi, để ở hoặc cho thuê.
Bây giờ anh ta đã chết, Trịnh Dĩ Cầm cũng đã chuyển đổi tất cả tài sản thành tiền mặt, chỉ có mảnh đất này là khó quyết định.
Diện tích rộng, vị trí đẹp, thương nhân bình thường không nuốt nổi, cần tìm người có bản lĩnh vững vàng như Chu Chi Nam, cho dù tệ lắm thì cũng phải là Trần Mặc Lương hoặc tương tự ông ta.
Nhà họ Trịnh và Lục Hán Thanh đã mâu thuẫn từ lâu, chuyện này không thể rơi lên đầu Lục Hán Thanh, Chu Chi Nam phải tự mình làm.
Mặc dù Trịnh Dĩ Cầm hiểu chuyện hơn các em của mình, nhưng khó có thể nói rằng cô ta không có thái độ thù địch với Chu Chi Nam.
Trong kinh doanh, nếu không phải vì cái giá cao mà ông chủ Chu đưa ra, cô ta đương nhiên sẽ không muốn gặp Chu Chi Nam.
Anh nhất định phải có được mảnh đất này, nhưng giá cả còn phải thương lượng.
Sáng sớm, Ngô Tiểu Giang gửi thiệp cho Trịnh Dĩ Cầm dưới danh nghĩa của anh, hẹn cô ta ở nhà hàng Thượng Hải vào tối mai, Trịnh Dĩ Cầm đã nhận lời.
Nhiều người trong giới kinh doanh ở Thượng Hải đang để mắt tới, thấy Chu Chi Nam ra tay, họ chỉ có thể chịu đựng.
Chỉ có thể mong rằng nếu hai người không thống nhất được giá thì sẽ đến lượt họ giành giật.
Chu Chi Nam rất tự tin, Trịnh Dĩ Cầm sau khi kết hôn thì bắt đầu nhúng tay vào công việc kinh doanh, không khó để thương lượng với cô ta một mức giá phù hợp.
Điều quan trọng là lễ nghi.
Anh nói với Ngô Tiểu Giang hôm nay nhớ chọn quà cho Trịnh Dĩ Cầm, để anh mang đi.
Anh lặng lẽ đọc thông tin một lần nữa, gần như ghi nhớ hết.
Nhìn vào hai khung ảnh đặt trên bàn, một là ảnh gia đình anh chụp ở Anh trước khi trở về Trung Quốc, anh mang theo về, đó là gia đình ba người.
Khung ảnh còn lại là mới được một nhiếp ảnh gia chụp cho anh với Nguyễn La trong bữa tiệc sinh nhật, trên ảnh là cô gái nhỏ đang ôm cánh tay của anh, tươi cười vô cùng sinh động.
Anh đột nhiên nghĩ, Trịnh Dĩ Cầm đã theo ông Trịnh làm việc từ khi còn nhỏ, khi đó Trịnh Dĩ Hòa vẫn còn là một đứa trẻ.
Vậy có thể để cho Nguyễn La học hỏi chút chuyện làm ăn với anh được không, không cần cô làm gì nhiều, chỉ cần có chuyện để làm là được, như vậy hai người còn có thể luôn ở cạnh nhau.
Ngàn nghĩ vạn nghĩ, đến khi anh về nhà và nhìn thấy những thứ trước mắt thì không nói ra lời.
Trong phòng khách không có một bóng người, dì Mai mang theo vài cô giúp việc và cả Kiều Kiều mà anh luôn nhớ thương chiếm trọn cả bàn ăn… để làm sủi cảo.
Đúng là hành vi bá đạo của tiểu bá vương nhà họ Chu, phòng bếp không đủ lớn để cô dùng nên dẫn thêm mấy người làm loạn trên bàn ăn.
Người không có quy củ nhất chính là cô.
Đến khi anh tự cởi áo khoác bước vào phòng ăn mà vẫn không có ai thèm để ý đến anh, anh chỉ có thể mở miệng chứng minh cảm giác tồn tại của mình.
“Mọi người toàn cùng cô ấy làm bậy thôi.”
Mấy cô gái giúp việc hơi sợ hãi, nhỏ giọng gọi “tiên sinh”, nhưng Nguyễn La vẫn không ngẩng đầu lên, còn muốn lôi kéo mọi người tạo phản.
“Mọi người sợ gì anh ấy, gói xong sủi cảo không phải anh ấy vẫn ăn ngon lành sao.”
Buổi chiều, Nguyễn La xuống lầu tìm dì Mai, nói rằng cô muốn làm sủi cảo, dì Mai đồng ý.
Sau đó bị cô kéo đến làm loạn trên bàn ăn, mấy cô gái giúp việc không dám nhúng tay vào, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, cô gọi luôn bọn họ vào gói.
Mặc dù vẫn sợ Nguyễn La, nhưng hôm nay cô không cáu kỉnh thì không có gì đáng ngại.
Chu Chi Nam nghe cô quở mắng thì bật cười.
Lời nói đó cũng thành công khiến mấy cô giúp việc đang trong phòng ăn buông xuống lo lắng.
“Anh mau lên thay quần áo đi, chắc phải một lúc nữa mới xong.
Hôm nay em thèm sủi cảo, từ lúc tới Thượng Hải mới ăn được mấy lần thôi.
Ở Bắc Bình mới thường ăn sủi cảo, chỉ em là không kịp ăn…”
Cô miệng mồm liến thoắng, vừa gói sủi cảo vừa nói không ngừng.
“Thích ăn thì kêu dì Mai làm thường xuyên, đừng nói nữa, anh sợ em phun ra nước bọt.”
Tất cả mọi người mím môi cười, Nguyễn La đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Chu Chi Nam, em quên nói với anh là trước khi làm sủi cảo em không rửa tay.”
Anh mỉm cười bước lên lầu, bỏ lại một câu: “Vậy anh cũng ăn.”
Cảnh tượng quá dịu dàng, Chu Chi Nam chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vui vẻ, giống như cô vợ nhỏ mà anh cưới đang đợi anh ở nhà.
Chỉ về nhà nhìn cô một cái, mọi mệt mỏi bụi bặm cả ngày đều tan thành mây khói.
Nguyễn La sau khi làm xong sủi cảo thì lên lầu, Chu Chi Nam thay quần áo rồi vào phòng làm việc.
Cô đi vào theo, trông rất vui tươi.
“Lại đây.”
Cô bước đến gần anh, được anh ôm vào lòng.
“Em đang dần kiên nhẫn hơn.”
Nguyễn La mỉm cười: “Em từng nghe người ở Bắc Bình nói một câu hạ lưu, ‘ngon nhất ăn sủi cảo, sướng nhất chơi chị dâu’.”
Chu Chi Nam cau mày: “Đúng là hạ lưu.”
Cô lại thở dài một hơi: “Anh nghĩ bệnh dịch hạch có thể dập tắt được không?”
Thực ra cả ngày hôm nay cô đều lo lắng bồn chồn, không có người nói chuyện nên cố nhịn.
Nhưng Chu Chi Nam thực sự không thể khẳng định một cách chắc chắn, anh học làm kinh doanh, chỉ hiểu biết qua về mặt chính trị.
“Khó nói lắm.
Dù sao Bắc Bình đã bị đóng chiếm hai năm, anh chưa bao giờ qua đó làm ăn…”
Hai người nắm tay nhau, Nguyễn La bật cười: “Em hy vọng mấy người Nguyễn Phương Hữu chết đi.
Để lại em trai cho em, như vậy thì người em ghét đã chết, còn để lại cho em một mối quan hệ huyết thống, thật tốt.”
Nhưng cũng khó, thực tế rất phũ phàng, trong lòng cô biết rõ, người dễ chết hơn chính là em trai của mình.
Trẻ khoảng từ ba đến năm tuổi là mỏng manh nhất.
Cô sắp trở thành một đám lục bình trong dòng nước xoáy của thế gian, hoàn toàn không người thân thích, không bạn bè, không gánh nặng, không cản trở.
“Sống qua bệnh dịch hạch, anh sẽ không để họ sống hết năm này.”
Đó là giải pháp kiểu Chu Chi Nam.
Nguyễn La vùi vào vai anh, giọng điệu hơi thấp xuống: “Ngày trước khi thằng bé còn trong tã lót, em vừa duỗi ngón tay ra đã bị nó nắm lấy.
Chu Chi Nam, em không muốn không còn một người thân nào, em muốn giành lấy nó.”
Tất nhiên Chu Chi Nam biết “thằng bé” đó là ai.
Cô tiếp tục bình tĩnh nói: “Chúng… chúng ta cũng có thể… sẽ có con, em sẽ phân chia rõ ràng, em trai là em trai.
Nếu chúng ta có con, em sẽ rất yêu thương nó, có lẽ em sẽ bớt cáu giận hơn… “
Nghe cô lẩm bẩm linh tinh, tất cả đều là tâm tư của một cô gái.
Chu Chi Nam không nhịn được cười, thậm chí còn cố ý trêu chọc cô: “Con gái nhà ai không biết xấu hổ, bây giờ đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi, em mới bao nhiêu tuổi hả.”
“Em… chúng ta đã… lâu rồi… không phải em bị bệnh chứ?”
Anh quẹt mũi: “Nói vớ vẩn.”
“Thế thì là anh có vấn đề, lớn tuổi rồi.”
Cô bị anh ấn mạnh vào ngực mình, hai người cộng lại ngoài năm mươi tuổi đang náo loạn một trận trong phòng làm việc.
Dì Mai gõ cửa, báo rằng sủi cảo đã chín, cô hả hê nói: “Em còn có lòng bảo dì Mai hấp một nửa, nấu một nửa, để anh có thể nếm thử.”
“Nói như anh chưa từng ăn sủi cảo bao giờ vậy, chỉ là ngày thường ít khi ăn thôi.”
Anh còn muốn hỏi cô ngày mai sẽ làm gì, nói trước với cô rằng anh sẽ không về ăn tối vì phải bàn chuyện làm ăn.
Người được cử đến Bắc Bình có thể về Thượng Hải vào buổi tối, đến lúc đó Chu Chi Nam sẽ về.
“Hứa Bích Chi thấy em phiền lòng, hôm nay gửi thiệp mời em mai đi may quần áo với cô ấy, em muốn đến Tần Ký may thêm cho anh một chiếc áo khoác ngoài, tiện xem có loại vải nào mới…”
Cô bằng lòng ra ngoài để thư giãn, anh không thể vui hơn: “Ừ.”
Hai người họ giống như một cặp vợ chồng bình thường, cứ lặng lẽ trải qua cuộc sống như thế..