Bảy ngày sau, Chu Chi Nam xuất viện, sức khỏe đã bình phục được kha khá.
Quay về nhà họ Chu mời người đến làm khách, là Hàn Thính Trúc, A Âm, Lý Tự Như, Lục Hán Thanh, Lý Thanh Như.
Rất lâu rồi chưa có nhiều người ngồi đầy bàn dài như vậy, dì Mai rất vui vẻ, còn đích thân xuống bếp làm hai món ăn.
Trong bữa tiệc, Chu Chi Nam kéo tay Nguyễn La, báo với mọi người: “Tôi và La Nhi chuẩn bị kết hôn.”
Nguyễn La có chút thẹn thùng, cúi đầu, không nhìn thấy mọi người có vẻ như trong dự kiến nên cũng không phản ứng quá lớn.
Lục Hán Thanh còn muốn lắm lời: “Ồ, được được được, biết rồi.”
Mọi người cùng nhau cười, không khí rất vui vẻ.
Anh lại nói một tin tức khác: “Bọn tôi cũng chuẩn bị về Anh, muốn hỏi xem các cậu có đi cùng không.
Trước mắt Bến Thượng Hải vẫn chưa được yên ổn, trong tối ngoài sáng, không ai biết được giây tiếp theo người nào sẽ trở thành mục tiêu.
Coi như tôi rút lui, muốn sống cuộc sống nhàn hạ.”
Tôi từng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không sợ gì cả, cuối cùng vì em mà áo giáp cũng hóa thành sụn sườn, tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Hàn Thính Trúc cười, dường như anh ấy đã sớm đoán được.
Chu Chi Nam ngồi vị trí đầu, anh ấy lại đang ở bên cạnh, bèn giơ tay vỗ vỗ bả vai anh rồi lắc đầu.
“Tôi và A Âm không đi được rồi, trách nhiệm còn trên người, không thể không ở lại.”
Lục Hán Thanh đã sớm biết anh có ý rời đi, bây giờ xem như đã quyết định chắc chắn.
Anh ta trộm ngắm Lý Thanh Như ngồi ở đối diện, muốn nói lại thôi.
Trái lại là Lý Tự Như đã mở miệng: “Hán Thanh với Thanh Như cũng đi đi, quay về nói với chú Lục tình hình hiện tại, chắc chú ấy cũng sẽ đồng ý qua đó.”
Lý Thanh Như có chút sốt ruột: “Anh, vậy còn anh?”
Anh ta lắc đầu: “Anh ở lại, chiến tranh kết thúc rồi lại đi.”
Lục Hán Thanh bị Lý Thanh Như liếc một cái, có hơi chột dạ, cũng khuyên: “Tự Như, đi với nhau đi.”
Hàn Thính Trúc kịp thời giải vây: “Cậu ta không muốn đi ngay thì không đi, ép người ta làm gì.
Vả lại tôi còn ở Thượng Hải mà, nhất định cậu ta sẽ không thể xảy ra bất trắc gì.”
Đề tài này coi như xóa bỏ, Chu Chi Nam dự định bắt tay vào xử lý tài sản.
Đây không phải chuyện một sớm một chiều, cũng cần một khoảng thời gian.
Trước khi mọi người đi, Hàn Thính Trúc nhận Nguyễn La làm em gái, xem như cho cô thêm một xuất thân vững chắc, tiện cho việc xứng đôi với Chu Chi Nam.
Chu Chi Nam biết rõ, anh ấy là sợ khi đăng báo tuyên bố tin kết hôn, không viết tốt về tên tuổi của Nguyễn La sẽ khiến cô bị coi thường trong mắt người đời.
Đương nhiên cũng không thoát khỏi chuyện A Âm rất thích Nguyễn La, ở bên trong thêm dầu vào lửa.
Không khí hài hòa, trong lòng Nguyễn La có chút cảm động.
Hàn Thính Trúc là người ngoài lạnh trong nóng, thời gian gần đây mỗi khi xảy ra chuyện gì anh ấy cũng đến cực nhanh, từ việc bắt tay vào xử lý Trình Sơn đến chuyện đổi tài xế của nhà họ Chu thành người của anh ấy để giữ vững an toàn.
Nguyễn La ngoan ngoãn gọi một tiếng ‘Anh cả’, Hàn Thính Trúc đáp lại một tiếng, cô còn muốn cảm ơn sự chăm sóc gần đây của anh ấy.
Chu Chi Nam lại chẳng chút khách sáo nói thẳng, “Quà kết hôn vẫn phải tặng”.
Câu đó khiến mọi người cười ầm lên.
Đến thời điểm hiện tại, những chuyện tồi tệ cũng hạ hồi kết thúc.
Sắp đến giữa hè, nhà họ Chu thường xuyên để nhóm kinh kịch của Trình Nghiễn Thu chọn đĩa hát, tiếng nhạc vang vọng lầu trên lầu dưới.
Giọng hí kịch nức nở ngâm xướng không ngừng, Đại Thượng Hải dù đang chìm trong nguy hiểm, nhưng đêm về việc tấu nhạc ca hát vẫn nổi lên bốn phía.
Mà Chu Chi Nam và Nguyễn La lẳng lặng đếm ngày chuẩn bị lên đường.
Những ngày gần đây, chuyện mới mẻ trong miệng người người ở Thượng Hải không ngoài việc chủ tịch của thương hội Hoàng Phổ đổi chủ, Chu Chi Nam rút lui.
Còn nghe nói anh đang đổi tài sản trong tay thành tiền mặt, không biết định ra sao.
Nhận được tin tức, các ông chủ đều đến tìm Chu Chi Nam, giẫm hỏng cả bậc cửa nhà họ Chu.
Thế nhưng anh chỉ lấy cớ cha mẹ trong nhà già rồi, muốn ở cạnh họ tẫn hiếu.
Trong lúc nhất thời, tiếng thổn thức liên tục vang lên, vì việc này mà thương giới Thượng Hải bị chấn động một phen.
Anh trở thành nhân vật đang hot trong miệng đứa trẻ bán báo, Nguyễn La thường xuyên ở nhà cầm báo rồi cố ý đọc cho anh nghe.
“Chu Chi Nam của thương hội Hoàng Phổ từ chức, sụp đổ và suy tàn một triều đại thương giới.”
Đây là một tờ báo kinh tế, viết có hơi quá đà, nhưng vẫn còn chút chuyên nghiệp.
“Chu Chi Nam bán của cải lấy tiền, mổ xẻ chi tiết chuyện tình ướt át và vực thẳm cờ bạc ma túy phía sau.”
Đây là báo giải trí, toàn là lịch sử phong lưu và bàn về âm mưu.
“Chủ tịch tập đoàn Chu thị Chu Chi Nam từ chức hội trưởng thương hội Hoàng Phổ khiến cả Thượng Hải đều kinh sợ.”
Cái này bình thường hơn chút, lối viết phù hợp với chuẩn mực xã hội, là trình báo.
Nguyễn La đang vui vẻ lăn lộn trên ghế sô pha thì bị Chu Chi Nam đi đến đè xuống hôn một hồi, xong còn ôm vào lòng cù cho cô ngứa.
“Ngày thường em bớt xem những thứ này đi, vốn đã không thông minh, cũng không sợ càng xem càng thêm ngu dại à.”
Thế là bị cô bác bỏ: “Chu Chi Nam, anh ở nhà lâu rồi sao vẫn còn khắt khe như thế.
Anh nói em ngu em sẽ tổn thương đấy.”
“Tổn thương chỗ nào?”
Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám khoét giọt nước nên bây giờ trước ngực lộ ra vùng da thịt trắng như tuyết, tiện tay chỉ rồi nói: “Chỗ này.”
Sau đó cô bị Chu Chi Nam mang theo nước bọt liếm láp chỗ đó, làm cho ngứa ngáy tê dại.
“Như vậy hết khó chịu chưa?”
“Ưm…… Muốn.”
Anh đứng lên, bọn họ vẫn đang ở trong phòng khách, ngón tay thon dài gõ lên trán cô.
“Kiều Kiều ngu ngốc, không biết ngượng.”
Cuối tháng năm, Lục Hán Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, chưa biết sống chết thế nào, ngày đi Anh hoãn lại.
Đến giữa tháng 7 anh ta mới điều dưỡng tốt, lại đặt vé tàu vào đầu tháng tám.
Người làm nhà họ Chu đã nghỉ việc hơn nửa, đồ cổ trang trí cũng đã dọn đi bán lấy tiền mặt.
Nguyễn La nhìn mà lòng phát hoảng, là bởi vì trống rỗng mà phát hoảng.
Chu Chi Nam An an ủi cô: “Vẫn còn nhà mới mà, đến lúc đó sẽ trang trí theo ý muốn của em.
Cha nghe nói anh muốn dẫn vợ quay về định cư, nên bọn họ đã dọn đến Luân Đôn.”
“Không phải vốn dĩ họ đã ở Luân Đôn sao?”
Anh gật đầu: “Nếu không sao lúc trước Cẩn Tranh nói với em cô ấy chăm sóc anh.
Vốn họ ở Liverpool, anh đi học ở Luân Đôn.”
“Chu Chi Nam, câm miệng đi.”
Anh cười rất sâu, rõ ràng cố ý làm vậy.
Lại ôm người vào lòng hôn một trận mãnh liệt.
Chu Chi Nam đã sớm ngừng thuốc, nhưng mấy ngày nay sinh hoạt vợ chồng với cô toàn bắn ra ngoài.
Cô thấy khó hiểu thì anh lại nói, đến nước Anh phải ngồi thuyền, nhỡ đâu có thai thật, nhất định cô sẽ không dễ chịu.
Nhưng mà chắc chắn là hai người đã lặng lẽ chuẩn bị làm cha mẹ.
Thức ăn của nhà họ Chu xuất hiện gừng băm, Chu Chi Nam chịu đựng sự căm ghét làm tấm gương tốt ăn gừng với cô.
Mỗi khi Nguyễn La thấy anh chau mày ăn thì đều bật cười.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt cực kỳ thuận mắt, đáng để cô gả.
Trước khi đi một ngày, Chu Chi Nam đăng báo tuyên bố tin kết hôn, Bến Thượng Hải lại có thêm một trận thổn thức.
Nói rằng một đời của trùm thương giới cũng không bước qua được cửa ải chữ tình, đáng tiếc đáng tiếc.
Mà nhân vật ở đầu sóng gió lại dẫn theo Nguyễn La đến Kiều Gia San, mua một chén hoành thánh nhỏ cho hai người cùng ăn.
Nguyễn La cười cười trêu chọc anh: “Cực kỳ keo kiệt.”
Anh lại nói cô không hiểu: “Ăn như vậy ngon hơn.”
Hỏi vì sao lại chợt nghĩ đến ăn hoành thánh thì anh trả lời: “Ngày ấy đồng ý tối về nhà sẽ đưa em đến ăn, tuy em trả lời anh rằng ‘nói sau đi’, nhưng anh cũng phải làm theo, đúng không?”
“Vâng, miếng cuối cùng cho anh ăn, khen thưởng anh giữ chữ tín, mặc dù lần thực hiện này hơi muộn.”
Anh ăn sạch sẽ rồi nói: “Cảm ơn bà Chu.
Lần sau anh nhất định sẽ sớm hơn, mau hơn, để ngài đây càng thêm hài lòng mới được.”
Nguyễn La bị một tiếng xưng hô bà Chu của anh làm đỏ mặt, ậm ừ nửa ngày rồi gắt giọng: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Nhìn ra được cô vì thế mà xấu hổ, Chu Chi Nam càng làm càn hơn, ôm người vừa đi vừa nói chuyện: “Bà Chu ăn no rồi à? Ăn xong lần này có khi phải rất lâu sau không đến được nữa đấy.”
Thấy cô không trả lời thì còn muốn gọi tiếp.
“Có điều bà Chu không biết, ngày ấy anh và ông chủ Trần uống rượu còn đặc biệt sai người mua bánh hoa quế.
Nhưng gã sai vặt kia làm việc không gọn gàng, đặt ở chỗ ngồi trên xe.
Lúc đó anh uống hơi nhiều, vừa lên xe ngồi xuống một phát……”
Nguyễn La che miệng bật cười, vẫn không để ý đến anh.
“Vì sao bà Chu không để ý đến anh? Hay là ông Chu không làm tốt chỗ nào, anh sửa là được.”
“Hôm nay bà Chu ăn mặc đẹp thật, còn hiện đại hơn cả minh tinh điện ảnh……”
Cô cười không dứt, duỗi tay che miệng anh lại: “Chu Chi Nam, ồn ào quá đi.”
Anh nhỏ giọng nói: “Em nên nói cảm ơn anh.”
Đã vậy còn muốn dạy cô nói tiếng Thượng Hải: “Ông Chu, cảm ơn anh.”
Nguyễn La mắng anh không biết xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn rất phối hợp.
“Ông Chu, cảm ơn anh nhé.”
Chu Chi Nam gật đầu: “Bà Chu, không cần khách sáo.”
Tháng tám đến, ông chủ Chu – Chu Chi Nam danh chấn một thời của Bến Thượng Hải dẫn theo em gái của Hàn Thính Trúc là bà Chu đến Anh.
Đồng hành còn có gia tộc trăm năm ở Thượng Hải, cha con Lục thị và em gái ruột của bác sĩ Lý thiên tài —— Lý Thanh Như.
Nếu suôn sẻ thì còn có thể kịp ăn trung thu ở nước Anh.
Con tàu khổng lồ màu trắng từ từ hướng về biển Đỏ, chứa đựng sự giàu có phồn thịnh và hùng hồn không nên có.
Hôm nay từ biệt, sông rộng núi xa, không biết ngày nào mới gặp lại.
Bến Thượng Hải lúc bấy giờ đang là Dân Quốc năm thứ 29, ngoài chiến tranh khói lửa thuốc súng trong tối ngoài sáng ra, còn có một đoạn tình yêu vô cùng đơn thuần trong sáng.
Chúng ta hãm sâu vào đoạn tình cảm dịu dàng ấy, mãi mãi yêu tha thiết chính sự dịu dàng và chân thành ấy.
Mà Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng viễn vông.
Sau khi tỉnh mộng, có máy hát vẫn đang chuyển động, tiếng ve mùa hạ khô hanh kêu liên tục không ngừng.
Người có tình, cuối cùng cũng trở thành quyến thuộc.
—Chính văn hoàn—.