Bữa tiệc sinh nhật tuổi 31 của Chu Chi Nam, Lâm Vãn Thu chuẩn bị rất thịnh soạn.
Bận rộn chọn chất liệu vải cho âu phục của anh, chọn kiểu thiệp mời, ngay cả món ăn cũng phải thử qua từng món một mới được quyết định.
Bữa cơm tối ngày hôm đó, Chu Chi Nam thấy gần đây Lâm Vãn Thu khá mệt mỏi, bèn tự mình múc bát canh chim bồ câu cho cô ấy.
“Vãn Thu, dạo này vất vả rồi.
Giao việc cho người hầu làm là được rồi, đừng cố gắng ôm đồm mọi thứ như thế.”
Lâm Vãn Thu cười đoan trang khéo léo: “Tiệc sinh nhật một năm chỉ có một lần, phải tổ chức thật lớn.”
Bản thân anh cũng múc bát canh, uống một ngụm rồi trả lời: “Cũng đâu phải tuổi chẵn, cần gì phải tổ chức lớn.”
Nguyễn La nhìn hết một lượt, lúc giơ tay nhấc chân thiếu nữ 17 tuổi đều mang theo hơi thở tuổi trẻ, cúi đầu nhìn về phía bát canh trống trơn của mình, hừ lạnh: “Hừ, Chu Chi Nam, đợi anh lớn hơn nữa rồi làm thì cũng 40 tuổi rồi đấy, bạn cùng trang lứa có khi đã lên làm ông nội.
Đến lúc đó không thể tổ chức quá long trọng, sợ rằng xương cốt anh già yếu rồi, không còn khí phách vậy nữa.”
Chu Chi Nam nở nụ cười vui vẻ, nhìn thấy bát canh bên tay cô, quay đầu mở miệng nói với cô bé người làm đứng bên cạnh: “Mới tới à? Không thấy bát của tiểu thư hết rồi sao? Dì Mai đâu? Lần sau để dì Mai đứng đây.”
Một loại câu hỏi của anh khiến cô bé đó sợ hãi tái mặt, lại đỏ viền mắt, nửa ngày không nói ra được một câu, trong lòng chỉ càng ghi hận Nguyễn La.
Chu Chi Nam sẽ không có chuyện thấy thiếu nữ nào khóc thầm cũng dỗ dành ngon ngọt, phất phất tay để cô ta lui xuống.
Anh đành phải tự mình đứng dậy múc một bát canh cho Nguyễn La.
Lâm Vãn Thu nhìn, âm thầm bật cười.
“Ấy, cảm ơn ông chủ Chu nhé, ông chủ Chu vất vả rồi.
Tôi nhất định sẽ uống sạch để không phụ tấm lòng của anh.” Cô được hời mà còn chọc ngoáy.
“Tốt, rất tốt.”
– Ngày thường ở nhà họ Chu (một)
Nguyễn La không biết đây là lần thứ mấy cô chạy trốn rồi bị bắt về, lại bị Chu Chi Nam lôi vào phòng tắm lột sạch sẽ, đứng dưới vòi sen thô bạo tắm rửa cho.
Cứ như bên ngoài có loại mùi hạ đẳng mà nhà họ Chu không thể chứa chấp, nếu không rửa sạch thì không được.
Cô thay đổi sách lược, bắt đầu đập đồ.
Đồ trang trí trong phòng ngủ cứ đổi hết đợt này đến đợt khác, Chu Chi Nam cũng không tới đánh cô, nhìn có vẻ vô cùng nhẫn nại.
Cho đến một ngày, cô đánh vỡ bình hoa, người làm chưa kịp dọn dẹp thì chân cô đã giẫm phải rồi chảy máu, đau đớn trộm khóc một mình.
Chu Chi Nam trở lại nhà họ Chu, buồn bực sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy, chạy thẳng tới phòng của Nguyễn La thì nhặt được một con quỷ khóc nhè đang rơi vãi ngọc trai.
Khử trùng và băng bó kỹ vết thương cho cô xong, may chỉ là một lỗ nhỏ, Chu Chi Nam lạnh lùng mở miệng: “Đập đồ thì cứ đập đi, sao còn để mình bị thương, em đúng là ngu ngốc đến cùng cực.”
Tính tình Nguyễn La luôn đáo để, nghĩ anh bắt tôi thì bắt tôi đi, quần áo của tôi cũng để cho anh lột, vậy tôi đập đồ của anh, anh tới đánh tôi tôi cũng nhận, sao lại mắng chửi người chứ? Lại còn mắng cô là đồ ngu ngốc, càng không thể nhịn.
“Chu Chi Nam, anh có bị bệnh không vậy? Anh vừa già vừa không biết xấu hổ, thật sự coi mình là đĩa thức ăn à? Tôi khuyên anh hãy mau để cho tôi đi đi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cho ngôi nhà của anh gà chó lên trời.”
Cô vừa nói vừa có chút sợ sệt, bởi vì Chu Chi Nam mặt không cảm xúc ngồi ở mép giường nhìn cô, nghe cô mắng.
Nguyễn La rụt về sau một cái, thấy anh không lên tiếng thì dùng cái chân không đau đạp lên bả vai anh một cái: “Anh biến ra ngoài cho tôi!”
Chu Chi Nam bị đạp về phía sau có hơi lung lay, sau đó đứng dậy.
Trong đầu Nguyễn La nghĩ, hẳn là không nhịn được muốn đánh người rồi đây, lại co rụt về phía sau.
Nhưng anh bỗng bật cười.
Anh cười.
Là lần đầu tiên Nguyễn La thấy anh cười từ khi đến nhà họ Chu.
Quá đáng sợ.
Chu Chi Nam đi ra ngoài gọi người tới quét dọn, chỉ để lại một câu nói.
“Tôi sắp xếp một trường học cho em đi học, xem thử gà chó lên trời* là có ý gì.”
(*Nguyên câu là ‘Gà chó lên trời, cả họ được nhờ’: theo truyền thuyết, Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời.
Về sau dùng “gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.)
Nguyễn La:??????
#Ông chủ Chu đã nổi máu M như thế nào#, #Bằng chứng xác thực Chu Chi Nam bỉ ổi đê tiện#, #Kinh hoàng, ông chủ Chu đê tiện thật đấy#
– Ngày thường ở nhà họ Chu (hai)
Hôm đó Chu Chi Nam ở nhà không có việc gì làm, buổi trưa vào phòng ngủ dỗ Nguyễn La ngủ.
Lúc ra cửa đi ngang qua bàn trang điểm, anh phát hiện trên kệ có một cây son Đan Kỳ vỏ cũ, không thấy cây mấy hôm trước anh mới tặng cô đâu.
Sau khi Nguyễn La tỉnh lại, anh đưa một ly nước lên cho cô giải khát, sau đó mở miệng hỏi cô.
“Sao em không dùng son môi mới tặng, hỏng rồi à?”
Mặt cô hơi đỏ, ôm ly gặm gặm, ấp úng đáp lời anh: “Em nghĩ đều như nhau nên không dùng thôi.”
“Vì sao lại không dùng? Cái vỏ trên kệ kia cũ cả rồi.”
Mặt Nguyễn La càng đỏ hơn, cúi đầu rất thấp.
“Cũ cũng có thể dùng mà, còn thừa rất nhiều đấy.”
Chu Chi Nam thấp giọng nói: “Lát nữa anh sẽ ném bỏ.”
“Đừng mà… Đừng.
Em… không phải em tưởng đó là tín vật đính ước anh tặng cho em nên mới cất thật kỹ sao…”
Giọng càng ngày càng nhỏ, Nguyễn La cũng không muốn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt anh.
Nụ cười của Chu Chi Nam bị lời nói của cô làm sâu thêm, không nói thêm gì nữa.
Tay anh không nhịn được xoa đầu cô, như đang vuốt ve một bé cún nhỏ đầy lông mềm mại.
Ngày hôm sau, Chu Chi Nam đến thương hội, sai người đưa một chiếc hộp gỗ đàn chạm trổ tinh xảo đến nhà họ Chu.
Nguyễn La mở ra, là mặt dây chuyền bằng ngọc bích với chất liệu tinh mịn.
Phía trên còn có một tờ giấy, mở ra liếc nhìn, là bút kích cực kỳ bay lượn.
“Tín vật đính ước, Chu Chi Nam.”
– Ngày thường ở nhà họ Chu (ba)
Nguyễn La đến nhà họ Chu vào năm mười sáu tuổi, nửa năm sau bắt đầu học đàn, cho tận khi mười bảy tuổi vẫn tức giận mắng chửi làm không biết bao nhiêu giáo viên phải bỏ chạy.
Ở Thượng Hải, nếu có người tìm bạn làm gia sư dạy dương cầm, thì hãy hỏi rằng có phải đi dạy cho tiểu thư mới tới nhà họ Chu hay không.
Nếu như là thật, nhất định phải từ chối khéo léo.
Đây chính là chịu trách nhiệm cho tính mạng của mình.
Lúc đó Lý Tự Như vẫn đang ở nước ngoài chưa về, Lý Thanh Như ở nhà họ Lục một giây cũng không chịu nổi.
Trùng hợp ở trường học cô ấy nghe nói nhà họ Chu tìm thầy dạy dương cầm, lập tức đi xin việc.
Chu Chi Nam phải gặp mặt từng giáo viên tới dạy, nhìn thấy là Lý Thanh Như thì cười.
“Anh lại quên mất em cũng học dương cầm từ nhỏ.”
Còn dặn thêm: “Cô bé kia nhà anh tính tình rất xấu, miệng cũng độc địa, chọc tức em rồi, Tự Như về lại đi tìm anh tính sổ.”
Lý Thanh Như đang nhàm chán, nghe vậy cũng vui.
Ở Thượng Hải ai mà không biết người mà thiếu gia nhà họ Lục cưng chiều số một chẳng ai ngoài Lý Thanh Như cô ra.
Trái lại cô ấy rất tò mò, một cô bé mười bảy tuổi có thể chọc tức cô ấy thành như thế nào.
Giáo viên mới nhậm chức đến nhà dạy buổi học đầu tiên, Nguyễn La đã cho người ra oai phủ đầu.
“Tôi nói cho cô biết, tôi không muốn học dương cầm, tôi cũng sẽ không phối hợp với cô.
Tốt nhất cô hãy thức thời một chút, chủ động chào tạm biệt đi, nếu không hãy chuẩn bị tinh thần mỗi ngày phải uống trà hoa cúc để hạ hỏa.”
Lý Thanh Như đặt sách xuống.
Cô ấy mới từ trường học trở về, hất mái tóc dài hơi rối ra sau lưng.
“Không sao, ông chủ Chu trả tiền lương cho tôi.
Nếu như cô không học, tôi tự luyện đàn lại còn có tiền cầm, sao lại không làm chứ.”
Hê, cuối cùng cũng có một người da mặt dày.
Nguyễn La lại lên tiếng một lần nữa: “Tôi vốn là một người hạ đẳng, không quen với sân khấu…”
“Không sao, cho dù là hạng người nào cũng có quyền theo đuổi âm nhạc.”
Cô ấy cắt ngang lời Nguyễn La còn chưa nói hết, Nguyễn La thật sự đã nổi nóng.
Cô chê bai mình một câu trước, rồi lại thêm một câu phía sau, “Nhưng cô cũng không nhìn lại xem thân phận của mình như thế nào mà dám mặt dày mày dạn ở chỗ này.”
“Cô để cho tôi nói hết đi!” Thiếu nữ căm tức.
Lý Thanh Như lật nắp đàn lên, nhấn bừa mấy cái, quay đầu mỉm cười với cô: “Cô bớt lấy dáng vẻ dùng để đối phó Chu Chi Nam ra đối phó tôi đi, tôi không để tâm cô thế này đâu.”
“Cô không tin tôi cố ý giả vờ bị thương, nói với Chu Chi Nam rằng cô bắt nạt tôi, để anh ta sa thải cô sao?”
Lý Thanh Như nói: “Đó là phẩm chất không đứng đắn, cô sẽ không làm được.”
Cô ấy luôn tin tưởng mắt nhìn của Chu Chi Nam.
Thấy Nguyễn La đứng tại chỗ không lên tiếng, cô ấy cũng biết cho một bậc thang đúng lúc.
“Anh ấy trả tiền lương cho tôi, bây giờ đã qua mười lăm phút đồng hồ.
Tuy không phải tiền của cô, nhưng cũng là đang lãng phí vì cô, lãng phí chính là phạm tội cực lớn.
Cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn La cùng cô ấy ngồi xuống, lầu bầu: “Anh ta quen thói sài tiền phung phí, lãng phí cũng lãng phí chẳng hết, tội gì phải để tâm chuyện đó.”
Lý Thanh Như giả vờ không nghe rõ, lật một bản nhạc đặt trước mặt: “Vậy thì bắt đầu học thôi.”
Kỳ phùng định thủ, cuối cùng trong nhà không chỉ có mỗi người phụ nữ như nhược mềm miệng mềm lòng như Lâm Vãn Thu đó nữa, Nguyễn La tình nguyện tạm thu binh một thời gian ngắn, lựa ngày tái chiến.
Trong phòng đàn bắt đầu truyền tới tiếng đàn dương cầm liên tục, đó là do Nguyễn La đàn..