Cận Tri Viễn ký tên lên một bản hợp đồng, nhẹ nhàng gấp lại, sau đó ngẩng đầu, cười rạng rỡ: “Chị, Đường Gia đã quyết định địa điểmđặt trụ sở mới, ở ngay tại nơi này.”
“Ừ, chị biết.” Duy Nghi cúi đầu, khuôn mặt trông nghiêng tựa như một bức truyền thần, “Tại sao vậy? Ngành điện tử ở thành phố kế cạnh Ninh Viễn đang chiếm ưu thế, nhân lực lại dồi dào, đáng lẽ anh ấy không nên chọn nơi này.”
“À, thì là như vậy đó.” Bỗng nhiên cậu mỉm cười, ra vẻ hiểu rõ gật gật đầu.
Nhà xưởng nằm ở vùng ngoại thành Ninh Viễn, chiếm diện tích rộng lớn, nơi nơi đều là tiếng thi công ồn ào phát ra từ công trường. Cây cối đã được tu sửa rất tốt, ven đường còn gieo trồng một ít hạt giống đại thụ, loại gốc lớn, tán che mặt.
Lúc Cận Duy Nghi ra khỏi cửa, không biết tại làm sao, đi được vài bước đã thấy mỏi chân, vì thế càng ngày cô đi càng chậm. Bên tai vang lên lời giới thiệu đều đều của Đường Gia, cô hơi lơ đãng gật đầu có lệ. Khi bước đến cuối đường, cô phát hiện gót chân đã bị tróc một mảng nhỏ, giờ đây cứ mỗi bước đi, giống như có người cầm con dao nhỏ vạch khẽ lên miệng vết thương.
Cô đi không nổi nữa, quay đầu nhìn sang chiếc xe kia.
Đường Gia đi sau cô nãy giờ, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cười: “Ha, nơi này ngắm cũng đủ rồi.” Sau đó thản nhiên giữ chặt tay cô: “Đi, đi xem phân xưởng.”
“Đường Gia, em đi không nổi nữa, anh mau lái xe lại đây đi. Em chờ anh ở chỗ này.” Duy Nghi mặt nhăn mày nhíu, nhẹ nhàng kiễng mũi giày, đỡ cho miệng vết thương lại bị va chạm.
Đường Gia khó hiểu nhìn cô, cười nhẹ: “Làm sao vậy?” Khi anh cười trông thật quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng như đang nhẹ nhàng khiêu khích.
Duy Nghi bất chấp hình tượng , một tay vịn lấy anh, một tay cởi giày xuống: “Chân em bị nứt.” Nghiêng về một phía, hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng cắn môi: “Anh xem giúp giùm.”
Đường Gia tỏ vẻ khó xử, lại hơi mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Muốn anh cõng em không?”
Duy Nghi biết anh đang đùa, nhướng mày nhìn anh, lẳng lặng nói: “Nếu anh vẫn chưa thấy mệt, đương nhiên em cũng không có vấn đề.”
Anh nhìn cô, người đàn ông kiêu ngạo, đắt giá, sau đó không chút do dự bước trở về, nhẹ nhàng cúi người: “Đến đây.”
Duy Nghi hoảng sợ, khẽ kéo anh: “Đừng nói giỡn nữa, đi lái xe lại đây đi.”
Anh chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô, sau đó đặt cô ở trên lưng, đứng thẳng dậy chậm rãi bước đến chiếc xe ở phía bên kia. Không cần phải gắng sức, vì thân hình cô rất nhẹ, song lại mềm mại, mãi tóc dài khẽ bay lất phất bên vành tai, anh cảm thấy đáy lòng mình như tan thành bọt nước. Anh vừa cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, vừa bước về phía trước, chầm chậm từng đoạn.
Cha mẹ Đường Gia rất vội. Con trai họ bước vào độ tuổi kết hôn đã lâu, những người cùng trang lứa đã sớm có con bồng cháu bế, thế nhưng nhà mình lại không một động tĩnh. Đường Gia ngẫm lại thấy cũng đúng, hai người bọn họ quen nhau cũng đủ lâu, từ lúc bắt đầu gần gũi, cảm xúc về nhau đã không cần phải nói thành lời, cô còn gì để từ chối ?
“Duy Nghi, mẹ anh nói tính đến giờ phút này, thành tựu lớn nhất đời anh chính là theo đuổi được em. Ngẫm lại cũng đúng, nhiều năm qua đi như vậy, nếu anh còn không đuổi kịp em, chắc sẽ thực sự chết già.” Giọng nói anh thang thảng nét cười, từng chút một thấm vào đáy lòng Duy Nghi, “Nếu lúc anh còn trẻ, phong lưu phóng khoáng đầy hứa hẹn, mà vẫn không mê hoặc được em, vậy sau này anh chẳng còn gì để trông cậy vào nữa.”
Sau đó anh hít sâu một hơi: “Cho nên, chúng ta kết hôn đi.”
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hai bóng người đan cài, Duy Nghi thấy có một đám công nhân đi ngang qua, không kiêng nể gì nhìn hai người chòng chọc. Mặt cô ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, chôn mặt trong lòng người đàn ông mình yêu, mềm mại mà bình yên. Sau đó cô gật gật đầu, rồi tựa hồ để khiến anh yên tâm, lại nhẹ giọng nói một chữ: “Được.”
Thời tiết tốt như vậy, thật là, gió nghiêng mưa nhẹ lớt phớt bay, dùng dằng cảnh níu chẳng nên về. ---End---