Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Edit: fanbaoyuan

***

Phòng khách an tĩnh, cái bàn, người đàn ông mặc đồ ngủ.

Thời điểm Tô Mạt vùi đầu ăn canh, bên trong khuôn mặt có loại cảm giác ngoan ngoãn thỏa mãn, để cho người ta rối tinh rối mù kiềm hãm không được mềm lòng.

Giang Kiến Hoan buông đũa xuống, ngồi ở chỗ đó, tầm mắt nhẹ nhàng thả lên trên người anh.

Cuối cùng anh cũng chậm rãi ăn xong chén mì hoành thánh kia.

“Tôi đi rửa chén.” Giang Kiến Hoan lên tiếng, Tô Mạt lắc đầu.

“Không cần, để anh.”

“Không sao.” Cô thuận miệng nói.

“Tôi đã rửa chén qua rất nhiều lần rồi.” Không còn giống như hồi trước kia, mười đầu ngón tay không dính một giọt nước.

-

Giang Tân năm đó lúc nhìn thấy Tô Mạt, đối với anh rất là có ý kiến.

Ông thấy, con gái của mình vẫn là một cô công chúa nhỏ ngây thơ bị ông nâng ở trong lòng bàn tay không rành thế sự, ai biết được mới rời xa dưới mí mắt bọn họ hơn nửa năm, liền bị tên tiểu tử xấu này bắt cóc.

Tâm người làm ba đây vừa chua vừa chát, nhất là còn chứng kiến Giang Kiến Hoan thích Tô Mạt đến như vậy.

Bởi vậy đối với Tô Mạt hết sức khắc nghiệt.

Lúc trước hai người có một phen nói chuyện, nội dung Giang Kiến Hoan không được biết.

Nhưng là về sau ở trong phòng Tô Mạt, sau khi bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên do chính mình làm. Bởi vì cơm là Tô Mạt nấu, cho nên Giang Kiến Hoan giành phần rửa chén, kết quả lại bị anh không nói lời gì cự tuyệt.

Qua thật lâu Giang Kiến Hoan mới biết được, bởi vì Giang Tân từng nói với anh ——

“Hoan Hoan của chúng tôi ở nhà là ngay cả một cái bát cũng không nỡ cho con bé rửa, tôi và mẹ con bé chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ được sự yêu thương che chở mà lớn lên, nuông chiều từ bé chưa từng nếm qua một chút khổ sở nào.”

Vốn dĩ chỉ muốn ra oai phủ đầu với anh, kết quả lại bị Tô Mạt ghi tạc trong lòng, Giang Kiến Hoan sau khi biết được chân tướng thì dở khóc dở cười, cố ý đi tìm anh giải thích, anh chỉ cười nhàn nhạt, bộ dáng rất ôn nhu.

“Chỉ là một chuyện nhỏ. Lại nói...” Thanh âm anh nhỏ xuống, nhỏ đến không thể nghe thấy, Giang Kiến Hoan nhịn không được xích lại gần.

Đỉnh đầu bị người ấy xoa nhẹ một phen thật mạnh, Tô Mạt nhìn cô cầm lòng không đậu cong lên khóe miệng.

“Anh cũng không nỡ...”

Giống như hiện tại.

-

Tô Mạt nghe xong, vẫn không nói lời gì từ trong tay cô cầm lấy bát đũa, bưng hai cái bát đi đến phòng bếp.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”

“Cái gì?” Giang Kiến Hoan cảm thấy lẫn lộn, chưa suy nghĩ nghi vấn buột miệng thốt ra, động tác Tô Mạt cầm bát bỏ vào bồn nước dừng lại, thanh âm rất nhẹ.

“Trước kia là do em ở nước ngoài, còn bây giờ em đang ở đây.”

Cô rất trì độn phản ứng lại.

—— không sao, tôi đã rửa chén qua rất nhiều lần rồi.

—— trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.

—— “Trước kia là do em ở nước ngoài, còn bây giờ em đang ở đây.”

-

Đại khái đêm khuya thật sự dễ dàng để cho người ta ủy khuất, trong lòng Giang Kiến Hoan mỏi nhừ, giống như có người ở trong đó bóp nát một trái cà chua, chua tới nỗi nước mắt cô đều muốn nhanh rơi xuống.

Phòng khách rất lớn, sô pha đặt ở giữa có vẻ hơi trống vắng, Tô Mạt ôm chăn gối đầu xuống dưới, triển khai ở trên sô pha trải xong.

Khi anh đang làm loại chuyện này, có cảm giác rất ôn nhu.

Có thể là do ngày thường quá hờ hững, cho nên lúc làm việc nhà, một tia hơi thở không hài hòa ở nhà kia, đem anh trở nên không hiểu sao rất là mềm mại.

“Tôi đi lên ngủ.” Nhìn xem anh làm xong, Giang Kiến Hoan ra tiếng tạm biệt, Tô Mạt nhìn cô gật đầu.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Kỳ thật Giang Kiến Hoan không cảm thấy đêm nay mình có thể ngủ.

Gian phòng Tô Mạt vẫn ngắn gọn sạch sẽ như cũ, đồ vật bên trong rất ít, màn cửa và thảm đều là màu xám lãnh đạm, ngay cả nguyên bộ đồ dùng trên giường cũng vậy.

Giang Kiến Hoan thích tông màu ấm.

Màu của bánh đậu xanh, màu xanh lá nhạt, màu thuần trắng... vân vân

Tương tự như màu sắc của thiếu nữ tươi mát vậy.

Vén chăn lên, nằm giường của anh, toàn thân bị màu xám nhạt bao vây lấy, trên gối đầu tựa hồ còn có mùi hương anh.

Giang Kiến Hoan nhắm mắt lại, giống như là rơi vào trong lòng ngực anh.

-

Tháng hai phân Giang Thành vẫn ở trong rét lạnh, mặc dù mùa đông đã qua, xuân về hoa nở lại chậm chạp chưa chịu buông xuống, nhiệt độ không kém lúc vào trời đông giá rét chút nào.

Ban ngày còn tốt, sáng sớm đến đêm xuống khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong không khí tựa hồ ngậm lấy băng sương mù nhàn nhạt, khí lạnh bất nhập xuyên thấu vải dệt xâm nhập da thịt, làm cho người ta không tự kìm hãm được run rẩy.

Vào 1 hoặc 2 giờ đêm, là thời khắc nhiệt độ thấp nhất, nếu như có thể nhìn thấy dự báo thời tiết, liền sẽ phát hiện đã hạ xuống âm độ.

Giang Kiến Hoan mơ mơ màng màng, cảm giác toàn thân rét run, vô ý thức quấn chặt chăn, cả người y như con tôm cong người cuộn tròn lên, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, giống như nghe được thanh âm Tô Mạt.

“Kiến Hoan, Kiến Hoan, máy sưởi chúng ta hỏng rồi...”

“Hả...?” Đôi mắt Giang Kiến Hoan đều không mở ra được, chỉ là trả lời lung tung.

Tô Mạt ôm chăn, đứng ở mép giường, hàm răng bị đông lạnh hơi hơi run lên.

Nửa đêm ở trên sô pha bị lạnh tỉnh dậy, nhiệt độ phòng khách xuống thấp không hợp thường ngày, đi qua bên tường xem xét, phát hiện máy sưởi đã lạnh buốt vô cùng, dưới lầu không có dư chăn, Tô Mạt đành phải lên lầu, trùng hợp trước đó Giang Kiến Hoan ngủ không có khóa trái cửa.

Nhưng mà đi lên lúc sau mới phát hiện, nhiệt độ lầu hai cũng rất thấp giống lầu một, Giang Kiến Hoan uốn ở trong chăn, cuộn tròn mình lại.

Anh đem cô đánh thức.

“Phòng khách quá lạnh, anh có thể tạm thời ở trên giường ngủ một lát không?”

Tô Mạt lạnh đến mức chống đỡ không nổi, anh nói xong liền hối hận, hẳn là nên trực tiếp vụng trộm vén chăn đi lên, vạn nhất cô không đồng ý...

Có thể Giang Kiến Hoan vẫn chưa hề hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ nghe được Tô Mạt đứt quãng nói lạnh, hỏi cô có thể cho anh ngủ trên giường không.

Chưa suy nghĩ, cô xê dịch vào hướng bên cạnh, cho anh chỗ trống hơn phân nửa vị trí.

Tô Mạt như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem chăn trong lòng ngực ôm lên giường chồng thêm một lớp, động tác nhanh chóng lên giường.

Bên trong so với nhiệt độ bên ngoài có thể nói là phi thường ấm áp dễ chịu, qua một hồi lâu Tô Mạt mới hòa hoãn lại, trên thân dần dần ấm lên.

Anh trời sinh tương đối phát nhiệt, thời điểm mùa đông trước kia, Giang Kiến Hoan luôn yêu thích chui vào trong lòng ngực anh, hai chân lạnh buốt nhét vào trên người anh.

Hai người là hoàn toàn tương phản, tính cách một người lạnh một người nóng, đi ngủ cũng như vậy.

Giang Kiến Hoan bị đông lạnh ở giữa mơ mơ màng màng, cảm giác được cơ thể phát nhiệt nóng bên cạnh, bản năng hướng theo bên đó dựa vào, bởi vì nhiệt độ thấp mà hai chân lạnh băng không dám duỗi thẳng rốt cuộc cũng tìm được một nơi suối nguồn ấm áp.

Tô Mạt tiếp nhận được thân thể cô lăn qua đây, đại khái là thật sự lạnh lắm rồi, cả người Giang Kiến Hoan hướng trong lòng ngực anh co lại, khung xương tinh tế lại mềm mại, cách một tầng áo ngủ bằng vải dệt hơi mỏng, xúc cảm nhiệt độ trên cơ thể không bị trở ngại truyền đến.

Cô dường như gầy hơn một chút, ôm vào càng thêm nhỏ lại, chỉ là hơi thở trên người và cảm giác quen thuộc vẫn giống như xưa.

Tô Mạt đem cô đặt ở trong lòng ngực, cái cằm chống đỡ đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại, như là ôm lấy một món bảo bối bị mất mà tìm lại được.

Một giấc ngủ này của Giang Kiến Hoan ngủ vô cùng ngon, mặc dù nửa đường có một đoạn bị lạnh nên tỉnh, nhưng về sau lại phi thường ấm áp, toàn thân phảng phất bị bao vây ở trong đám mây ấm áp, ngủ thật sự thoải mái.

?

Lạnh nên tỉnh...?

Trong não cô bắt đầu tràn vào một đoạn ký ức ngắn.

“Kiến Hoan, máy sưởi hỏng rồi.”

“Anh có thể...”

“Ngủ trên giường không.”

Ngủ trên giường! ——

Giang Kiến Hoan bỗng nhiên bừng tỉnh.

Lúc này cô mới cảm giác được tình huống quanh thân, trong chăn là thật ấm áp không sai, thế nhưng thân thể trước mặt càng thêm tản ra nhiệt độ cuồn cuộn, giống như là khí sưởi ấm tự nhiên vậy.

Tô Mạt còn đang nhắm mắt, tay đặt ở eo trên lưng cô, nghiêng người ôm cô, hô hấp ở giữa, lồng ngực phập phồng vô cùng rõ ràng.

Mà cô, cả người cơ hồ đều dán vào trên người của Tô Mạt.

Giang Kiến Hoan lập tức nhắm hai mắt lại, ảo não muốn chết.

Cô hòa hoãn vài giây bình tĩnh lại, tay chân nhẹ nhàng lấy cánh tay Tô Mạt xuống, từ trong lòng ngực anh leo ra, chuẩn bị vén chăn lên xuống giường.

“A, em đã tỉnh...”

Sau lưng đột nhiên dính sát một thân thể, cực kỳ tự nhiên mà ôm eo cô hướng vào trong lòng ngực, Tô Mạt từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu ở trên mặt cô cọ xát.

Giang Kiến Hoan cảm giác tay chân mình có chút nhũn ra.

Nơi mà khuôn mặt anh dán vào bắt đầu ấm lên, cô hít sâu một hơi, thanh âm trầm xuống.

“Tô Mạt, anh buông tôi ra.”

Tô Mạt tỉnh táo lại.

Anh bỏ ra thời gian hai giây mới biết rõ tình huống trước mắt, còn có chuyện tối ngày hôm qua.

“Xin lỗi.” Tô Mạt buông tay ra, dịch chuyển thân mình, cùng cô bảo trì khoảng cách an toàn.

Anh nửa ngồi dậy dựa vào gối đầu, xoa đôi mắt còn có chút hôn mê, cả người đều là vừa tỉnh lại, cơn buồn ngủ lười biếng mông lung còn chưa lui.

Một hình ảnh cực đẹp mắt này, Giang Kiến Hoan lại giống như chạy nạn tiến nhanh vào toilet.

Rửa mặt thay quần áo xong bước ra, Tô Mạt đang đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, anh cũng đã đổi xong quần áo, nhiệt độ trong nhà vẫn cực kì thấp, hai người đều mặc áo khoác bằng lông, từ đầu đến chân chỉnh chỉnh tề tề.

“Lý Táp đã gọi người tới sửa máy sưởi, đợi lát nữa cậu ta cũng sẽ lại đây một chuyến.”

“À.” Giang Kiến Hoan nhanh chóng rũ mắt đáp.

Tô Mạt nhìn qua người trước mặt, muốn nói gì đó, ngón tay không tự giác siết chặt điện thoại, cuối cùng vẫn là mở miệng.

“Đi xuống đi, ăn bữa sáng trước.”

Tốc độ của Lý Táp rất nhanh, còn mang theo nhân viên sửa chữa tới, sau khi kiểm tra tu sửa, phát hiện máy sưởi xuất hiện trục trặc, ban đầu phán định là do tuổi thọ hết hạn sử dụng, lúc sau thay đổi mới, trong nhà đã quay lại nhiệt độ như ngày thường.

Cậu ta thở dài ra một hơi, lo lắng hỏi.

“Tối hôm qua hai người còn tốt đó chứ? Có bị cảm lạnh hay không?”

Không hẹn mà cùng lúc, sắc mắt hai người có hơi khác thường, Lý Táp nhìn mặt đoán ý, lập tức dời chủ đề.

“Đúng rồi, buổi sáng khi tôi lại đây, phát hiện cửa ở tiểu khu đã không còn ai, đợi lát nữa tôi đưa Giang tiểu thư trở về nhé.”

“Được, vậy làm phiền cậu.” Giang Kiến Hoan gật gật đầu.

Tô Mạt nhìn hai người lên xe, cô đóng cửa lại, không hề có bộ dáng lưu luyến nào, chưa từng liếc mắt anh một cái.

Trong lòng giống như có thứ gì đó mất đi, Tô Mạt nhịn không được, kêu một tiếng tên của cô.

“Kiến Hoan.”

“Hả?” Giang Kiến Hoan ở trong xe nghiêng đầu ra, thần sắc thản nhiên, đôi mắt đen bóng thanh tịnh.

Ánh mắt cô dừng ở trên người anh, chờ đợi.

Sáng sớm gió hơi lạnh, không khí mang theo sương mù nhàn nhạt, ở giữa hô hấp đều là mùi vị ẩm ướt. Tô Mạt nhìn chăm chú vào cô, giây lát, nói khẽ.

“Trên đường cẩn thận.”

-

Kỳ thật chỉ là hai ngày ngắn ngủn, nhưng lại cứ như thể dài dằng dặc.

Từ nhà Tô Mạt trở về, Giang Kiến Hoan bỏ ra một hồi lâu mới đuổi đi được những cái tạp niệm đó, chỉ là nỗi lòng vẫn có chút bất bình. Cô ngồi ở trên giường lấy ra bản ký hoạ, miêu tả kiểu dáng quần áo.

Cô thích đủ loại váy, lúc rảnh rỗi sẽ tiện tay vẽ lên một đống, quan trọng là, khi làm chuyện này sẽ rất chuyên chú, có đôi khi phát giác tâm tình của mình không đúng, vùi đầu vẽ xong mấy tấm, sẽ bình tĩnh trở lại.

Chỉ là ——

Giang Kiến Hoan chẳng qua vừa mới thất thần một chút, hình dáng đường cong trên tờ giấy trắng liền đã hiển hiện ra, đầu bút lông gọn gàng lưu loát, phác hoạ ra một bản vẽ khuôn mặt thanh tuyển tinh xảo.

Là bộ dáng cô vẽ qua vô số lần, Tô Mạt.

Động tác ở ngón tay Giang Kiến Hoan cứng đờ, giây tiếp theo, roẹt một tiếng đem trang giấy xé xuống, khi chuẩn bị vò thành một cục ném vào thùng rác, lại dừng lại, từ dưới tủ đầu giường lấy ra một cái hộp, đem bức chân dung trong tay bỏ vào.

Cái hộp đó đã chứa vô số thành phẩm của cô.

-

Thứ hai vẫn là một ngày bận rộn, hai ngày nay phải xử lý xong công việc chồng chất, đã tới gần thời gian nghỉ trưa.

Giang Kiến Hoan vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền nhận được hai tin thăm hỏi đến từ bờ đối diện Thái Bình Dương.

Một đầu là Triệu Chiêu, một đầu còn lại thì là Thẩm Tại Hỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui