Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Edit: fanbaoyuan

***

“Một chút.” Tô Mạt chậm rãi chớp mắt, sau đó đối với cô dựng lên một ngón trỏ chỉ vào người mình.

Giang Kiến Hoan trầm mặc.

“Có phải em không muốn nhìn thấy anh không.” Thấy cô không nói lời nào, Tô Mạt lại nhỏ giọng hỏi, biểu cảm mang theo chút ủy khuất.

“Anh gửi tin nhắn em cũng không trả lời, gọi điện thoại em cũng không để ý tới anh, anh không thể làm gì khác hơn là tới tìm em...”

“Gần đây công việc có hơi bận rộn.” Giang Kiến Hoan chật vật mở miệng, không biết nên giải thích thế nào.

“À.” Tô Mạt rũ mắt lên tiếng, lông mi thật dài run rẩy, hơi có vẻ sợ hãi nhìn cô.

“Vậy bây giờ em làm xong rồi sao?”

“Ừ.” Giang Kiến Hoan chần chờ mà gật đầu.

“Vậy anh có thể đi lên ngồi một chút không?”

-

Tô Mạt đi theo cô lên lầu, rất tự giác ngồi ở trên ghế sô pha, tư thế đoan chính, giống như là cậu bạn nhỏ đến nhà người khác làm khách, Giang Kiến Hoan rót cho anh ly nước ấm, bên trong thuận tiện bỏ thêm chút mật ong.

Tỉnh rượu.

“Em gần đây đang bận việc gì?” Lòng bàn tay Tô Mạt không tự giác ở trên đầu gối chà xát, bưng cái ly uống một hớp hỏi, nhiệt khí mờ mịt ở giữa mặt mày anh, phảng phất như phủ một tầng vải mỏng che mặt.

“Công ty cuối tháng có lễ khai trương, rất nhiều chuyện phải xử lý.”

“À, gần đây anh cũng rất bận, vẫn luôn ở diễn tập cho buổi biểu diễn, hôm nay mới có nghỉ ngơi.” Tô Mạt thấp giọng nói. Nói bóng gió cơ hồ muốn buột miệng thốt ra.

—— anh bận rộn như vậy còn nhớ rõ liên lạc với em, có thời gian, liền lập tức tới thăm em.

Giang Kiến Hoan làm bộ cái gì cũng nghe không ra, tầm mắt rủ xuống, dừng ở trên vách tường cách đó không xa, thuận theo anh quan tâm nói.

“Vậy anh chú ý nghỉ ngơi nhiều.”

Tô Mạt đột nhiên cũng có chút giận, chắc là do cồn thật dễ dàng làm cho người ta mất đi tự chế, nhiều ngày lo sợ bất an tính cả việc trong lòng lo được lo mất, vào giờ phút này thật sự muốn tìm kiếm một cái cửa mà xong vào.

“Có phải em đang trốn tránh anh hay không?” Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Kiến Hoan, giọng nói mang theo chất vấn, trên mặt có mấy phần ngày thường sắc lạnh.

“Không có.” Cô trả lời như không có việc gì xảy ra.

Cái loại cảm giác bất lực đó lại nổi lên, bực bội từ trong lòng dâng ra, Tô Mạt cơ hồ muốn bị bức điên.

“Vậy em ngồi lại đây một chút.” Tiếng nói anh cứng rắn, ý bảo khoảng cách giữa hai người. Cách bàn trà, sô pha, hai người bọn họ phảng phất như người không liên quan, mỗi người chiếm cứ một góc ở gian phòng.

Giang Kiến Hoan đang muốn lên tiếng cự tuyệt, Tô Mạt lần nữa tăng thêm âm lượng lặp lại.

“Lại đây.”

Bầu không khí có chút trầm ngưng, Giang Kiến Hoan không muốn cùng anh xung đột, dừng mấy giây, vẫn là đứng lên, vừa hướng bên kia đi hai bước, đã bị Tô Mạt bắt lấy cánh tay, hung hăng kéo một phát.

Cả người không bị khống chế ngã vào trong ngực anh.

Hơi thở nồng đậm, nụ hôn mang theo ý vị phát tiết cắn lấy cô, Giang Kiến Hoan theo bản năng dùng tay chống ở bả vai anh, trên eo lại bị anh dùng sức mạnh đè cô xuống.

Thân thể cô mềm nhũn, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay Tô Mạt.

Giang Kiến Hoan mơ mơ màng màng, cảm thấy trên môi có chút đau. Cô rất ít khi nhìn thấy Tô Mạt như vậy, trừ phi là lúc trên giường trước đây ở giữa bị mất kiểm soát, mới có thể nảy sinh quyết tâm cuốn mút đầu lưỡi cô, như là muốn đem cô ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Ngực sắp không thở nổi, Giang Kiến Hoan nhịn không được nức nở giãy giụa, dùng sức đấm bờ vai của anh, Tô Mạt phảng phất như không nghe thấy, cuối cùng lại ngậm môi cô hai cái thật mạnh rồi mới buông ra.

Hai người ngửa đầu vào nhau dùng sức thở phì phò, trên môi đều là vệt nước, ửng đỏ đến diễm lệ.

Giang Kiến Hoan còn chưa kịp quát lớn ra miệng, Tô Mạt lại bỗng dưng sáp tới, vùi đầu ở giữa cổ cô, vừa liếm vừa cắn. Môi lưỡi nóng ướt, một trận tê tê dại dại truyền đến, tựa như là bị côn trùng gặm cắn.

Giang Kiến Hoan bỗng nhiên sợ run cả người, duỗi tay đẩy đầu anh ra.

Tô Mạt lại không hề động đậy chút nào, vẫn cúi đầu ở cần cổ cô, thậm chí trong mơ hồ có xu thế lan tràn xuống dưới, Giang Kiến Hoan nảy sinh ác độc, ngón tay nắm chặt tóc của anh, dùng sức kéo mạnh.

Tô Mạt bị đau, rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra.

“Anh đang làm cái gì đó?!” Giang Kiến Hoan hung tợn nói, đối đầu ánh mắt của anh. Cặp con ngươi thanh lãnh vào giờ phút này đen đến ủ dột, bên trong đều là mất khống chế, nơi khóe mắt càng là choáng mở một mảng đỏ nhàn nhạt.

Tô Mạt nhìn cô chăm chú, vẫn không chịu mở miệng, trên mặt hiện lên một tia thống khổ rõ ràng.

“Em đến cùng, muốn anh làm như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh.”

Giọng nói của anh rất thấp, mang theo khàn khàn, trì độn chậm chạp, phảng phất lăng trì ở trong lòng cô, Giang Kiến Hoan mở to mắt, hồi lâu vẫn chưa chớp mắt lấy một cái.

Tô Mạt vẫn không nhúc nhích chờ câu trả lời của cô, giống như là nhận lấy một loại phán quyết nào đó.

“Em đã sớm tha thứ anh, Tô Mạt.” Giang Kiến Hoan lẳng lặng nói.

“Chuyện năm đó là trời xui đất khiến, không thể trách anh tất cả được.” Cô dừng lại một chút, trong mắt Tô Mạt lóe ra tia sáng, nhưng trong lòng lại nảy lên một nỗi bất an khác thường.

Giây tiếp theo, chỉ nghe Giang Kiến Hoan bình tĩnh tuyên bố.

“Em chỉ là không muốn nghĩ cùng với anh ở bên nhau lần nữa.”

Nhẹ nhàng một câu, như là cho anh phán quyết tử hình, Tô Mạt trong nháy mắt mất hết sức lực, ánh mắt bắt đầu tan rã.

Gông cùm xiềng xích ở trên người cô sau một giây đó cũng biến mất, cánh tay từ bên hông cô nhẹ nhàng trượt xuống, Tô Mạt cúi thấp đầu, tóc mái che kín đôi mắt.

“Vì cái gì?” Tiếng chất vấn nhẹ giọng truyền đến, nếu không chú ý liền sẽ tiêu tán trong không khí, Giang Kiến Hoan hơi chậm rãi chớp mắt, phun ra lời nói kiên quyết lại tàn nhẫn.

“Không có vì cái gì, không muốn nghĩ chính là không muốn nghĩ.”

“Em thích người khác rồi sao?” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt trống rỗng, bờ môi anh run lên, tựa hồ muốn nói cái gì, lại nói không ra miệng.

Kỳ thật câu anh muốn hỏi chính là, em không thích anh sao?

Thế nhưng Tô Mạt biết, cái đáp án kia, căn bản anh không có cách nào tiếp nhận.

“Chuyện này ở giữa anh với em không có gì quan hệ.”

Giang Kiến Hoan nói xong, đứng lên sửa sang lại quần áo trên người, lẳng lặng chờ ở một bên, bộ dáng chuẩn bị tiễn khách.

Trầm mặc hồi lâu, Tô Mạt rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, cất bước đi tới cạnh cửa, kéo ra cùng một thời gian, quay đầu nhìn về phía cô.

“Anh đi.”

“Trên đường cẩn thận.” Cô rũ mắt nhàn nhạt nói.

Dưới lầu gió rất lạnh, Tô Mạt vừa đi ra ngoài liền run lập cập, hàn ý từ sâu trong thân thể dâng lên, lan tràn khắp tứ chi, anh dọc theo ngõ hẻm kia đi ra ngoài, lang thang không có mục tiêu không biết đã đi bao lâu, thẳng đến ở bên đường bị hai nữ sinh nhận ra.

Anh đem mặt xoa nhẹ, tỉnh táo lại, ngắm nhìn chung quanh một vòng, lấy điện thoại di động ra gọi Lý Táp tới đón anh.

-

Gần vào thời gian IRO khai trương quần áo mùa thu-đông, ước chừng yêu cầu cần 30 bộ đồ, trong đó có một kiểu dáng là do Giang Uyển tự mình thao đao thiết kế để cho người mẫu mặc lên kết thúc màn trình diễn, ở thời khắc cuối cùng sẽ lên sân khấu.

Mỗi vị chủ nhà thiết kế cần giao ra sáu bộ trang phục thiết kế, còn dư lại chính là những bộ trang phục trong tay nhà thiết kế bình thường.

Giang Kiến Hoan từ khi nhập chức luôn một mực biểu hiện chói sáng, lần này vẫn như cũ không ngoại lệ, trong tất cả mọi người cô là người giao bản thảo thiết kế đầu tiên, mà tỉ lệ cô được thông qua rất cao.

Đồng thời nhận lấy sự hâm mộ cực kỳ, cũng làm những người khác tâm phục khẩu phục.

Toàn bộ quá trình đều là công khai trong suốt, mà kiểu dáng thiết kế quần áo của cô xác thật là độc đáo mới lạ, lại có mỹ cảm, để người khác không còn lời nào để nói.

Lần này Phương Tiểu Lê tương đương như với phục vụ chạy bàn, chỉ là một cơ hội thi đấu rèn luyện, mặc dù đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, lúc hai người cùng ăn cơm, thần sắc vẫn nhịn không được ỉu xìu, rầu rĩ không vui.

“Ai, tôi đã biết, tôi thiết kế không tốt, một tấm bản thảo thôi cũng không được tổng giám Giang nhìn trúng.”

“Không sao, mỗi người đều có lần đầu tiên mà.” Giang Kiến Hoan tận chức tận trách an ủi cô ta như trước, Phương Tiểu Lê oán trách nhìn cô một cái, buồn bã nói.

“Cô cũng đừng ở trước mặt tôi nói, vốn dĩ lời an ủi nói từ trong miệng cô ra đều chỉ cho có lệ thôi.”

“...” Giang Kiến Hoan thức thời không lên tiếng, Phương Tiểu Lê lo chính mình ở đó thất bại mất mát mà tuyên bố lý do.

“Bởi vì những thứ này cô đều làm được hết...”

Gần đây Giang Kiến Hoan luôn từ miệng cô ta nghe được loại nói chuyện giống vậy tương đối nhiều, trầm tư vài giây, vẫn là mở miệng.

“Kỳ thật, đây không phải là lần đầu tôi làm công việc này.” Cô nhìn về phía Phương Tiểu Lê, nghiêm túc nói.

“Thời điểm tôi ở nước ngoài du học cũng có đi thực tập, khi đó đã bắt đầu tiếp xúc với thiết kế, cô nhìn thấy những ý tưởng hiện tại của tôi, chính là đến từ mấy năm tích lũy đó mà thôi.” Đương nhiên, nhất định phải có thiên phú.

“Thật sao?” Vẻ mặt Phương Tiểu Lê kinh ngạc, theo sau ánh mắt hiện ra chút mừng rỡ.

“Kiến Hoan, vậy cô nói cho tôi biết một chút công việc khi đó nhanh lên, lần đầu tiên cô vẽ ra bản thảo là cái hình dạng gì?!”

Giang Kiến Hoan bị cô ta kéo cánh tay lại, bất đắc dĩ mắt nhìn trời, vẫn là nhặt lại một vài chuyện lúc sai lầm khi thực tập nên bị nhà thiết kế giáo huấn, Phương Tiểu Lê nghe xong, quả nhiên tâm tính đã điều chỉnh lại.

“Tôi đã nói rồi! Trên đời nào có người đã tới liền lợi hại như vậy! Ai, Kiến Hoan, nghe cô nói xong tôi đã tìm được lại được lòng tin!”

“Ừ, cố lên.” Giang Kiến Hoan nhìn qua thần sắc hưng phấn của cô ta, gật đầu cổ vũ.

-

Địa điểm IRO chọn khai trương lần này là một trang viên ở vùng ngoại ô Giang Thành, điều đầu tiên chọn ở chỗ này chính là do thấy được trời xanh mây trắng đẹp hơn, mặt cỏ bên ngoài bao bọc cả lâu đài làm cho trang viên nổi bật lên một cách rõ nét, toàn bộ được bố trí theo phong cảnh thế giới phép thuật như bên phương Tây.

Sàn catwalk trong nhà trưng bày cây giả khắp chung quanh, thân cành màu đen trụi lủi giang ra, cao trên đỉnh đầu còn treo một vòng mặt trăng chói lọi thật lớn. Ánh sáng bốn phía đánh rất tối, hàng ghế phía trước tới rất nhiều phóng viên truyền thông, trong đó còn có không ít minh tinh giới giải trí.

Giang Kiến Hoan ở phía sau hậu trường phụ trách mặc đồ và sửa sang lại quần áo cho mấy cô người mẫu, vội vàng vì bọn họ phối hợp phụ kiện trang sức, bận rộn tới mức chóng mặt hoa mắt.

Tiếng âm nhạc phía đằng trước có thể nghe rõ ràng, từng trận vỗ tay ngẫu nhiên truyền đến, trên sàn người mẫu tới tới lui lui, trình tự rất nhanh bị rút ngắn. Thiết kế của Giang Kiến Hoan được xếp ở người đếm ngược thứ mười.

Khi được thông báo đợi sẵn để có thể lên sân khấu, Giang Kiến Hoan khẩn trương đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra, các người mẫu chuẩn bị đi lên, cô đột nhiên hướng các cô ấy cúi người chào một cái thật sâu.

“Lát nữa lên sàn diễn, tất cả đều trông cậy vào mọi người.”

Mấy người đó bỗng dưng gặp tình huống này nên không kịp chuẩn bị, đối diện lẫn nhau cười một chút, thái độ chân thành không ít.

“Giang tiểu thư đã khách khí rồi, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”

Tất cả đều suôn sẻ, không có người nào phát giác người mẫu lên sàn diễn có cái gì không đúng, chỉ phát hiện mấy bộ quần áo này có chút đặc biệt, trên kiểu dáng có sáng tạo khác người, lại vừa lúc phù hợp thẩm mỹ không bao giờ lỗi thời, so với trước kia hơn một ít, ngược lại là chói sáng rất nhiều.

Không ít người ngồi hàng ghế trước nghiêng đầu thảo luận, càng có người trực tiếp phân phó trợ lý đặt đơn hàng.

Chỉ có Giang Kiến Hoan, ở một bên khẩn trương nắm vuốt tay, thẳng đến khi cô người mẫu cao gầy tự tin lại ung dung ở trên sàn catwalk đi một vòng, tạo dáng xong động tác cuối cùng, quay về hậu trường.

Trái tim cô mới chậm rãi buông xuống.

Khai trương lần này xem như thành công viên mãn, cùng với năm trước không giống nhau chính là, lúc đó cô chỉ làm phông nền đi theo sau Giang Uyển, mà lần này, lại được quen biết không ít người.

Không có đột nhiên xuất hiện bạo động, cũng không có thảm trạng đem rượu vang đỏ đổ hết trên người, ngược lại sau một vòng kết thúc đi xuống, thu hoạch không ít danh thiếp, nhớ kỹ vài cái gương mặt.

“Những người này cô phải nắm chắc thật tốt, gắn bó tốt quan hệ, phàm là có thể để cho một người trong số đó mặc vào bộ đồ cô thiết kế, sẽ hoàn toàn khác nhau.” Giang Uyển ý vị thâm trường. Cô ấy đang ám chỉ chính là những người trong định chế cao cấp.

Nếu một người trong cái xã hội địa vị hoặc là lực ảnh hưởng rất cao, mặc lên bồ đồ chính là thuộc về cô vì người đó thiết kế quần áo cho tư nhân, so với tác dụng đi bộ đường xa lấy sự nghiệp trước mắt làm một cái bậc thang trước.

Đây cũng là vì sao các minh tinh khi bước đi trên thảm đỏ, luôn có những nhãn hiệu cao cấp danh tiếng đưa đồ lên tài trợ.

Mức độ nổi tiếng trong vòng tròn đó mở rộng, đối với năng lực của cô được một loạt tán thưởng và khẳng định, còn có bao nhiêu ích lợi từ các phương diện khác nữa.

Giang Kiến Hoan nghe xong nở nụ cười khiêm tốn, hướng Giang Uyển gật đầu.

“Cảm ơn tổng giám, mặc dù cái mục tiêu này tạm thời còn có chút xa xôi, nhưng tôi sẽ nỗ lực đạt thành.”

- HẾT CHƯƠNG 26 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui