Gió Nổi Lên Rồi

Edit: Cải Trắng

Anh rất muốn được gặp em

Nhìn xem em gần đây đã thay đổi như thế nào

Không nói về ngày trước

Chỉ ân cần hỏi thăm

1.

Sáng sớm, Sa Khinh Vũ đã bận muốn điên rồi. Không ngoài dự đoán của cô, hôm nay đầu đề của các trang báo toàn là ‘Moyra xảy ra tai nạn giao thông’, các sạp báo bán hàng rất chạy, giám đốc tòa soạn còn yêu cầu in thêm.

“Người tên Moyra này về nước một cái là nhiều chuyện náo nhiệt thật, tuần trước không phải truyền ra tin đồn thất thiệt là chưa kết hôn đã có thai à?”

“Là tin đồn hay là sự thật thì còn phải điều tra thêm.”

“Sao thế? Lại phát hiện ra manh mối mới à?”

“Không. Chỉ là tôi cảm thấy Moyra về nước quá đột ngột, chắc chắn có nguyên nhân cần phải tìm hiểu thêm.”

“Việc tiếp theo chắc còn dài. Biết gì không? Bây giờ hot search toàn là ‘Moyra gặp tai nạn giao thông liên hoàn.’”

“Vừa trở về đã được lăng xê tới mức lên trời rồi.”

“Không cần lăng xê, tự bản thân Moyra đã là một chủ đề nóng rồi.”

Mấy người đồng nghiệp đang nhiều chuyện bị câu nói lạnh lùng của Sa Khinh Vũ cắt ngang, cô nhíu mày lại: “Mau viết bản thảo tin tức đi.”

Các đồng nghiệp nhìn nhau, sau đó ồn ào tiếp tục công việc.

Bỗng nhiên, có người nói: “Vì có Moyra nên vụ tai nạn này được chú ý nhiều hơn. Nghe nói là nạn nhân trong vụ tai nạn này còn có thư ký và nhân viên tài vụ của quỹ nào đó. Vào thời gian như thế, còn là nhân vật nhạy cảm, các cậu có thấy vụ này đơn giản không?”

“Hả?” Có đồng nghiệp than vãn: “Nếu giám đốc tòa soạn mà biết chắc chắn sẽ hạ lệnh cho chúng ta đi đào mấy vụ gièm pha của quỹ này. Lúc đó, mỗi ngày chúng ta đều phải đi theo mấy người quyền quý suốt ngày chỉ biết rượu thịt, không được ở lại trong tòa soạn sao?”

“Không phải là vụ án mưu sát chứ?” Có người nghi ngờ: “Thư ký và nhân viên tài vụ, hai người dễ dàng có thể phát hiện manh mối nhất đã chết rồi, cái này làm cho lòng người hoang mang quá.”

Sa Khinh Vũ im lặng, không tham gia thảo luận. Cô đã sớm nghĩ vụ tai nạn này không phải là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Hôm qua cô đích thân đi tới hiện trường, phát hiện ra được một số dấu vết còn sót lại. Việc cuối xe chảy ra quá nhiều dầu đã là điều không bình thường nhưng tạm thời không nói tới, chỉ cần thấy chết hai người đó đã cực kỳ khó hiểu rồi. Hai người đó không phải người lái xe, hơn nữa đều ngồi ở đằng sau, nhưng lại chết hết, đúng là kỳ lạ.

Hiện giờ, chỉ có thể đợi kết quả khám nghiệm tử thi thôi. Là mưu sát hay là việc xảy ra ngoài ý muốn còn phải chờ sự thật được phơi bày.

“Khinh Vũ, không phải ngày hôm qua cô đi tới hiện trường sao? Có phát hiện gì không?” Một đồng nghiệp huých vào khủy tay cô, hạ giọng hỏi.

Sa Khinh Vũ hoàn hồn, có chút mất tự nhiên duỗi tay ra vân vê lọn tóc, giả bộ cười ngây ngô để lảng tránh: “Tôi có thể phát hiện ra gì chứ. Chỉ đi chụp mấy tấm ảnh, sau đó phỏng vấn vài người qua đường thôi, không có gì hay để tìm tòi nghiên cứu cả. Nội dung đầu trang báo hôm nay không phải là của Sương Sương sao? Mọi người đi hỏi cô ấy xem, chắc cô ấy biết nhiều hơn tôi đấy.”

Sa Khinh Vũ nói vài ba câu liền dời sự chú ý của mọi người sang bên Trịnh Sương Sương. Tin tức sáng ngày hôm nay đúng là dùng bản thảo của Trịnh Sương Sương, khoảng hai trang báo cô ấy đã chiếm hết.

“Sương Sương, có phát hiện gì không?” Mọi người chen nhau hỏi.

Trịnh Sương Sương che miệng cười, xinh đẹp tới rung động lòng người. Cô cuốn cuốn lọn tóc màu nâu hạt dẻ của mình, nói: “À, làm gì có phát hiện gì đâu. Chỉ là đi phỏng vấn người nhà, rồi đó là sự cố giao thông ngoài ý muốn. Mấy người đừng nghĩ nhiều quá.”

Sa Khinh Vũ nghe vậy thì cười lạnh. Tin tức của Trịnh Sương Sương ngoại trừ viết về việc sau khi về nước Lận Yên có hành động gì lớn thì không còn tin quan trọng nữa. Đây là điển hình cho loại tiêu đề Lận Yên nói, bên ngoài bọc vàng bên trong thối rữa, dùng để lòe thiên hạ.



Sáng sớm, mấy chú chim ngoài cửa sổ hót.

Lận Yên lấy áo sơ mi trắng của mình ra khỏi máy giặt. Áo đã được tẩy trắng tinh tươm, còn tản ra thoang thoảng mùi hương thanh mát.

Mang quần áo mình ra phơi ở ban công nhà Mục Hoằng Dịch, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm xúc khác lạ.

Như được trở về đoạn thời gian vô tư ngày trước.

Cô cúi đầu xuống đúng lúc thấy Mục Hoằng Dịch đang đi trên con đường sỏi đá trong vườn hoa của tiểu khu, cầm theo mấy cái túi.

Mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở một bên không cẩn thận đụng vào anh, còn anh chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu chúng, rồi nhẹ giọng dặn lần sau phải cần thận.

Có vẻ như anh rất thích áo sơ mi màu xám. Mấy lần trước gặp, cô đều thấy anh mặc áo sơ mi màu xám, nhưng lần này lại là áo sơ mi sọc có hoa văn, nhìn có vẻ chính trực.

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, dịu dàng vô cùng. Không giống như lúc trước, ngang ngược. Quả thật anh đã thay đổi rất nhiều, có lẽ do làm bác sĩ nên tính tình đã trầm lắng hơn, cũng cương nghị hơn. Hôm qua, anh là người đã chống đỡ cho cô.

Nếu không có Mục Hoằng Dịch thì cô sẽ ngã xuống, sẽ không biết làm cách nào để đi ra khỏi bóng ma của tai nạn giao thông.

Bất lực, sợ hãi, bàng hoàng.

Là anh… đã kéo cô vào cái ôm ấm áp dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi, đem đến cho cô sức lực vô hạn.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng: “Lận Yên, em phải kiên cường.” Rất có lực sát thương.



Lúc Lận Yên đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Văn Phương, giọng nói nôn nóng lo lắng của mẹ truyền tới từ đầu dây bên kia: “Tiểu Yên, con không sao chứ? Sao lại gặp tai nạn giao thông? Con đừng có dọa mẹ.”

Câu cuối cùng của Văn Phương đã trở nên nghẹn ngào.

Lận Yên nắm chặt di động trong tay, cô có thể tưởng tượng ra sau khi nhìn thấy tin tức trên báo chí, bà sẽ có tâm trạng gì khi gọi điện thoại cho cô.

Cho dù không có những lời nói phóng đại của bên báo chí thì giọng Văn Phương cũng đủ run.

Tai nạn giao thông năm ấy không chỉ là vết sẹo của Lận Yên mà còn trở thành tai họa ngầm trong đầu Văn Phương.

“Mẹ, đừng lo lắng, con không xảy ra chuyện gì cả. Ngay cả vết thương nhỏ con còn không có, đừng nghe cánh phóng viên nói ngoa, mẹ đừng lo lắng quá.” Lận Yên nhẹ giọng an ủi.

“Thật không? Không có việc gì cả? Không bị thương?”

“Thật mà, con không sao, cũng không bị thương.”

Văn Phương nghe Lận Yên đảm bảo như thế thì gánh nặng trong lòng cũng vơi đi: “Không có việc gì là tốt rồi, khi lái xe nhất định phải cẩn thận, cho dù thế nào cũng phải lái xe thật cẩn thận.”

Đây là di chứng sau vụ tai nạn giao thông đó. Nếu không phải tám năm nay Lận Yên ở Pháp thì sợ rằng Văn Phương không cho cô chạm vào xe.

Lận Yên đau lòng, cong môi: “Vâng, mẹ đừng lo lắng, con ổn mà.”

“Con đang ở nhà à?” Văn Phương hỏi.

“Không ạ.” Lận Yên ngước mắt lên nhìn Mục Hoằng Dịch ngồi đối diện đang cúi đầu ăn sáng, mím môi: “Con đang ở nhà Hoằng Dịch trong thành phố, mẹ yên tâm đi.”

“Nhà Hoằng Dịch? Thế mẹ yên tâm rồi.”

Văn Phương nghe được đang ở nhà Mục Hoằng Dịch thì tim thấy an tâm hơn.

“…Ừm, không có việc gì thì con cúp máy nhé.”

“Tiểu Yên, từ từ…”

“Sao thế ạ?”

“Mẹ có chuyện muốn nói với Hoằng Dịch, con đưa điện thoại cho cậu ấy đi.”

Lận Yên ngước mắt lên nhìn Mục Hoằng Dịch, do dự vài giây rồi đưa điện thoại sang cho anh, nói: “Mẹ em, nói muốn cùng anh nói chuyện.”

Con người đen của Mục Hoằng Dịch hơi di chuyển, nhận điện thoại di động xong cùng Văn Phương nói đôi câu.

Văn Phương chỉ đơn giản là nhắc Mục Hoằng Dịch hãy chăm sóc cho Lận Yên thôi, cuối cùng, bà còn thân thiết nói thêm một câu với Mục Hoằng Dịch: “Hoằng Dịch, dì không thể mất đi thêm Tiểu Yên nữa, con hãy chăm sóc nó giúp dì nhé, cứ coi như đây là lời thỉnh cầu của dì.”

“Dì Phương yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Mục Hoằng Dịch cam đoan với Văn Phương.

“Vậy dì yên tâm rồi.”

Từ nhỏ, tình cảm giữa Mục Hoằng Dịch và Lận Yên thế nào Văn Phương đều thấy hết. Bà với Diệp Lam còn tưởng rằng hai đứa nhỏ vô tư này trong tương lai sẽ sớm đơm hoa kết trái, ai ngờ tạo hóa lại trêu ngươi như thế.

Ăn xong bữa sáng vẫn không thấy Mục Hoằng Dịch có ý định tới bệnh viện, Lận Yên hỏi anh: “Anh không phải tới bệnh viện sao?”

Mục Hoằng Dịch lật trang quyển sách đang đọc ra, nâng mắt lên nhìn cô: “Hôm nay là thứ sáu.”

Thanh âm bình tĩnh đó làm Lận Yên bĩu môi, chẳng lẽ nói một câu ‘hôm nay anh không đi làm’ thì sẽ chết sao? Nhất định phải để cho người trong khắp thiên hạ biết anh ngồi khám vào thứ ba và thứ năm à?

Cô uể oải ‘à’ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Mục Hoằng Dịch đọc sách còn Lận Yên cầm điện thoại chơi trò chơi. Chốc lát sau thì Lộ Giang gọi tới, cùng cô nói chuyện liên quan tới tòa soạn, Lận Yên báo địa chỉ rồi bảo Lộ Giang lái xe qua đón.

“Chị Lận, xe em còn đang bị giữ lại đấy.” Lộ Giang tức giận, vì sao chị ấy cứ xem cô như tài xế mà sai bảo thế, hiện giờ xe không có thì cứ sai cô như nô lệ ấy.

Lận Yên nhỏ giọng ‘à’ một tiếng rồi nói: “Vậy chị sẽ lái xe qua đó.”

Cô cúp điện thoại, liếc mắt nhìn quần áo Mục Hoằng Dịch đang mặc trên người rồi lại nhìn áo sơ mi màu trắng của cô sáng nay mới được phơi ở ngoài ban công, đang đung đưa theo gió.

Khó xử, Lận Yên do dự mãi mới mở miệng: “Cái kia…”

“Trên tủ giày.” Mắt Mục Hoằng Dịch vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách, liếc mắt một cái cũng không thèm liếc nhưng lại biết Lận Yên đang hỏi cái gì.

“Hả?”

“Quần áo đấy.” Mục Hoằng Dịch rời mắt khỏi sách, hơi liếc về phía tủ giày: “Ở trên tủ giày.”

Lận Yên chớp mắt rồi chạy tới chỗ huyền quan(1) và thấy trên tủ giày có túi quần áo được xếp rất ngay ngắn, lật xem thì trong đó có nội y, quần áo, váy,…

(1)Huyền quan: Là chỗ nối giữa cửa ra vào với phòng khách.

Không hiểu sao khi tưởng tượng tới cảnh Mục Hoằng Dịch đi chọn quần áo nữ thì cô lại cảm thấy buồn cười.

Duỗi tay sờ tiếp lại sờ thấy một bộ nội y màu hồng nhạt, người này quả không hổ danh là người cho cô ăn cơm.

Ngay lập tức, gương mặt Lận Yên ửng hồng, cô ngó trái nhìn phải xong thì cầm đồ vào phòng thay.

Quần áo rất vừa người, là size cô mặc.

Có đôi khi Lận Yên rất tò mò, sao đàn ông có thể tính đúng size quần áo của phụ nữ như thế nhỉ.

Rất nhiều năm về sau, thế giới hòa bình, ánh nắng chan hòa, Mục Hoằng Dịch và Lận Yên cùng ở trên sofa đọc sách, người trước thì đọc rất tập trung còn người sau đã sớm có hẹn với Chu Công rồi.

Đột nhiên Lận Yên giật mình, quay ra hỏi Mục Hoằng Dịch: “Anh nói đi, có phải lúc đấy anh đã sàm sỡ em không?”

“Hửm?” Mục Hoằng Dịch liếc nhìn cô một cái, khó hiểu.

“Chính là lần đầu tiên em tới chung cư của anh đấy, size quần áo đó chẳng lẽ anh đoán được? Chắc chắn đã sàm sỡ em.” Bộ dáng Lận Yên như chắc chắn phải khám phá ra chuyện lạ này.

Mục Hoằng Dịch đóng sách lại, nói một cách bất đắc dĩ: “Anh không sàm sỡ em.”

Lận Yên không chịu từ bỏ suy nghĩ đó: “Không sàm sỡ thì sao anh biết được quần áo em mặc size bao nhiêu?”

“Cái dáng người này của em nhìn cái là đoán ra được, còn cần phải sàm sỡ à?”

Trong nháy mắt, Lận Yên trở nên phấn chấn: “Dáng người của em làm sao? Lả lướt quyến rũ, có lồi có lõm, dáng người em làm sao?”

Anh bất lực vỗ trán, chỉ nói cho qua chuyện: “Đúng vậy, dáng người rất đẹp, cho nên liếc nhìn một cái là có thể đoán ra size quần áo.”

“Nói hươu nói vượn.” Lận Yên hừ lạnh một tiếng, cô ném mạnh sách lên bàn rồi xoay mặt Mục Hoằng Dịch qua để cho anh thấy khuôn mặt tức giận của cô.

Mục Hoằng Dịch nhận thua: “Anh thừa nhận…anh sàm sỡ.”

“Hừ hừ!” Lận Yên lập tức được đằng chân lân đằng đầu, quay ra hãnh diện: “Em biết là anh sàm sỡ mà.”

“Ừm.” Mục Hoằng Dịch thở dài: “Anh sàm sỡ…”

“Nói đi, anh sờ chỗ nào? Nhanh lên, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.”

“Sờ quần áo bẩn mà em cởi ra, nhìn size.”

Lận Yên: “…”

Bực mình, không để ý tới người nào đó nữa.

“Tiểu Yên!”

Lận Yên tức giận mang gối của Mục Hoằng Dịch từ trong phòng ra ném sang người anh, nói với giọng căm phẫn: “Đêm nay anh! Sờ! Quần áo bẩn! Của em! Mà ngủ đi!!”

Mục Hoằng Dịch: “…”



Sau khi thay quần áo xong, Lận Yên đi ra cửa, Mục Hoằng Dịch cũng đi ra theo cô và thay giày, lấy luôn chùm chìa khóa trên tủ: “Để anh đưa em qua đó.”

Lận Yên ngẩn người, không nói gì, tiếp tục đổi giày đi ra cửa.

Tháng bảy nóng nực, từ cửa nhà đi tới bãi đỗ xe chỉ có một đoạn đường nhưng đã làm Lận Yên đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô chui vào trong xe đã thúc giục Mục Hoằng Dịch: “Anh mở điều hòa đi, nóng quá.”

Mục Hoằng Dịch nổ máy, mở điều hòa, qua kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt Lận Yên vì nóng mà đỏ bừng lên, giống như quả táo.

Cô sinh ra vào mùa đông, rất sợ nóng.

Điều hòa đã mở, Lận Yên cũng đã thắt dây an toàn nhưng Mục Hoằng Dịch mãi không xuất phát: “Anh không đi à?”

“Đi đâu?”

“…Tòa soạn Thanh Mai.” Là cô sai, lên xe quên mất không nói địa chỉ.

2.

Em đi vào

Thành phố của anh

Đi qua những con đường anh đã đi qua

Tưởng tượng

Những ngày tháng không có em

Anh đã cô đơn như thế nào.

Ngoài cửa sổ là những tòa nhà cao tầng bị bỏ lại phía sau, ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Lận Yên. Cô nhìn dòng người nườm nượp vội vã ngoài đường, thử nghĩ tới việc liệu có khi nào Mục Hoằng Dịch cũng từng ở trong dòng người kia bước đi vội vàng.

Đường dành riêng cho người đi bộ đơn giản đầy ổ gà ngày trước giờ đã biến thành con phố buôn bán lấp lánh ánh sáng. Trạm giao thông công cộng cũ nát ngày trước đã sớm biến thành trạm tàu điện ngầm hiện đại.

Vạn vật trên thế giới này đều thay đổi, bao gồm cả Mục Hoằng Dịch.

Trước cửa tòa soạn, Lộ Giang kính cẩn lễ phép đứng đợi Lận Yên. Khi nhìn thấy con xe BMW màu đen quen thuộc đập vào mắt, Lộ Giang còn phải dụi dụi mắt. Sau khi xác nhận đúng là con xe tối qua thì lập tức phồng má, thầm mắng Lận Yên đúng là người bất nhân bất nghĩa, rõ là đã ở chung rồi mà còn chối.

Lận Yên xuống xe, Lộ Giang lập tức nịnh nọt: “Chị Lận, chị tới rồi. Chị mà không tới có khi chủ biên sẽ ném em sang tận New Zealand mất.”

“Khí hậu ở New Zealand không tồi, vừa hay giúp em thay đổi không khí.”

Lộ Giang: “…”

Cô là một chú ngựa đắc lực đi theo chị ấy mà chị ấy chẳng thông cảm cho cô gì cả, đúng là một người phụ nữ ác độc.

Lộ Giang phồng má, sau đó cô nhìn thấy Mục Hoằng Dịch mặc một chiếc áo sơ mi trông rất chính trực. Hai mắt cô lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay với Mục Hoằng Dịch, dáng vẻ si mê chào hỏi: “Hi, lại gặp nhau rồi.”

Mục Hoằng Dịch lịch sự gật đầu chào hỏi, so với lần trước lạnh lùng như sương thì lần này anh chàng đẹp trai đó đã trông ấm áp hơn vài phần.

“Xem ra chị Lận và chàng trai trong ảnh trên bàn đó…” Rồi Lộ Giang nhận ra mình đang nói sai thì lập tức lắc đầu, phủ nhận: “Không không không, là đại soái ca, chị Lận và đại soái ca tiến triển nhanh thật đấy, ha ha!!”

Lận Yên nói xong thì nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời nhìn Mục Hoằng Dịch, chờ đợi câu chuyện bát quái kinh thiên động địa.

“Chàng trai trong ảnh ở trên bàn?” Mục Hoằng Dịch nhắc lại mấy chữ này rồi như suy nghĩ tới cái gì đó, rồi hỏi: “Là để ở bàn máy tính nên gọi như thế à?”

Một câu đã nói luôn sự thật.

Lộ Giang gật đầu nhưng sau đó lại thấy không đúng, lập tức lắc đầu, còn giải vây cho Lận Yên nữa: “Đây là tôi gọi chơi thôi, không liên quan gì tới chị Lận cả.”

Cái câu ‘không liên quan gì’ kia được Lộ Giang nói một cách cường điệu.

Lộ Giang làm thế chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này, có lẽ Mục Hoằng Dịch không tin nên liếc mắt hỏi Lận Yên: “Thế à?”

Lận Yên: “…”

Này không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao?

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Lộ Giang gật đầu một cách chắc chắn.

Lộ Giang cười đầy xấu hổ sau đó quay sang kéo Lộ Giang đang làm mình mất hết thể diện: “Đi thôi, đi lên đi, không phải nói chủ biên đang chờ à?”

Vừa nghe đã biết cái biệt danh này là của Lận Yên đặt cho anh, cũng chỉ có cô mới làm như thế thôi. Tối hôm qua, Lộ Giang kinh ngạc kêu lên như thế giọng không nhỏ, nhưng Mục Hoằng Dịch làm như không thấy. Nghe thôi là biết kiệt tác của ai rồi.

Chỗ thang máy, Lộ Giang nhận tội: “Chị Lận, em sai rồi.”

Vừa rồi không phải mồm miệng nhanh nhảu làm sao? Lúc này sao lại nhận sai rồi?

Lận Yên nhướng mày nhìn Lộ Giang, ung dung: “À, sai ở đâu?”

“Ăn nói vụng về, không biết nói chuyện.” Lộ Giang nghiêm túc nói.

Lận Yên thở dài, xoa đầu Lộ Giang, tốt bụng chỉ dẫn: “Giang à, không phải là em ăn nói vụng về, mà là sử dụng không đúng chỗ.”

Bị Lận Yên xoa đầu mấy cái Lộ Giang mới phản ứng lại, trừng to đôi mắt vô tội, chỉ vào Lận Yên mà khóc lớn: “Chị Lận, chị đang khinh bỉ em à!!”

“Ừm! Chị không khinh bỉ em, chị đang nói sự thật cho em biết.”

Lộ Giang ngẩng đầu, làm bộ cực kỳ nghiêm túc.

Lận Yên nói: “Anh ấy tên là Mục Hoằng Dịch, là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện trung tâm thành phố, là đối tượng chị thầm yêu. Chị về nước đúng là có nguyên nhân, mà nguyên nhân đúng là liên quan tới anh ấy, Mục Hoằng Dịch.”

Ngửi được vấn đề có thể nhiều chuyện, Lộ Giang lập tức hiểu ra, hỏi tiếp: “Đối tượng thầm yêu? Chị tỏ tình chưa?”

Tỏ tình?

Câu ‘còn yêu em không?’ cô hỏi Mục Hoằng Dịch có được tính là tỏ tình không?

“Ừm, cứ tính là đã tỏ tình rồi đi, nhưng đáng buồn là anh ấy từ chối chị rồi… Thế nên chị hy vọng ở trước mặt anh ấy em có thể chừa cho chị chút mặt mũi. Vật họp theo loài, em đừng làm anh ấy nghĩ bạn của chị ai cũng ngốc hệt như chị.”

Lận Yên nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra.

Chị Lận bị chàng trai trong ảnh trên mặt bàn từ chối rồi?

Lộ Giang trợn mắt há hốc mồm đứng im tại chỗ, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, đi ra khỏi thang máy, đuổi theo Lận Yên để hỏi: “Không đúng mà chị Lận, thế sao hai người lại ở chung một chỗ chứ?”

Lận Yên biết Lộ Giang đang hỏi cái đêm cô uống say, đành giải thích: “Thật ra đêm đó chị uống say, anh ấy đưa chị về nhà, chỉ thế thôi.”

“Chị uống rượu cùng với anh ấy à?” Lộ Giang tiếp tục hỏi vấn đề đó.

“Không.”

“Thế sao anh ấy lại đưa chị về nhà?” Lộ Giang tiếp tục phát huy tinh thần mười vạn câu hỏi vì sao của mình.

Lộp bộp…

Lận Yên giật mình, dừng chân lại, quay sang nhìn Lộ Giang, gật đầu, vấn đề này hay đấy: “Đúng vậy, sao anh ấy lại đưa chị về nhà nhỉ?”

Lộ Giang: “…Chị Lận, em đang hỏi chị đó, sao chị lại hỏi ngược lại em?”

Theo thói quen, cô chỉ nghĩ Mục Hoằng Dịch là người đưa mình về nhà thôi, nhưng giờ nghe Lộ Giang hỏi thế thì Lận Yên cũng nghi ngờ. Vì sao anh lại tự mình đưa cô về nhà? Rõ ràng chuyện cô tới quán bar Mục Hoằng Dịch không biết mà.

Lận Yên nhíu mày, không lẽ Lý Viêm Nguyên gọi điện cho Mục Hoằng Dịch tới đón cô? Nhưng sao Lý Viêm Nguyên lại làm thế?

Do dự một hồi, Lận Yên cũng không đoán được kết quả. Cuối cùng, Lận Yên dứt khoát bỏ qua vấn đề này.

Tâm tư Mục Hoằng Dịch như mò kim đáy bể, khó đoán.

Chủ biên Hạ đã xây dựng tòa soạn Thanh Mai được 20 năm, nhưng chưa bao giờ thích một nhà văn nào như Lận Yên, thấy Lận Yên tới thì đã sớm chuẩn bị một cốc Cappuccino.

“Giống như là sao mong trăng sáng, cuối cùng cháu đã về nước.” Chủ biên Hạ thân thiết nắm lấy tay Lận Yên, ánh mắt nhìn cô ánh lên vẻ đáng thương: “Cuộc đời đứa bé này thật trớ trêu, vừa về nước đã gặp tai nạn rồi, bác nghe xong đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân rồi. Nó không dọa cháu sợ chứ?”

Lận Yên mỉm cười: “Chủ biên, cháu không sao cả.”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…” Chủ biên Hạ cười ôn hòa: “Uống café đi, Cappuccino, đồ uống yêu thích của cháu.”

“Cảm ơn chủ biên ạ.”

Lận Yên lịch sự uống một ngụm.

“Thế nào, uống được chứ?”

“À…” Lận Yên nhìn chủ biên nhiệt tình như thế thì có chút không thích ứng được, gật đầu: “Uống rất ngon.”

“Uống ngon là được rồi! Uống ngon là được rồi!” Sau đó, đôi mắt chủ biên hơi chuyển động: “Tiểu Yên, bản thảo của cháu…”

Lận Yên biết ngay, làm gì có chuyện đột nhiên chủ biên ân cần như thế.

“Chủ biên, cuối tháng này cháu sẽ giao bản thảo.” Từ trước tới nay Lận Yên có thói quen kéo dài thời gian nộp bản thảo, nhưng nếu đích thân chủ biên xuất chiêu thì cô không còn cách nào khác.

Còn nhớ có một lần cô kéo bản thảo làm chủ biên tự mình chạy sang Paris đòi. Sáng sớm ra mở cửa, Lận Yên nhìn thấy gương mặt của chủ biên thì sợ tới nỗi tưởng mình đã về nước.

Chủ biên Hạ cười tươi: “Được, được.”

Lận Yên đồng ý cuối tháng này sẽ giao bản thảo làm tâm tình chủ biên Hạ rất tốt, quyết định mời mọi người tới tiểu táo(2) tốt nhất trong khu ăn cơm. Tiểu táo được coi là nhà hàng ăn uống tốt nhất trong khu, làm về món ăn Hồ Nam, mà chủ biên là người Hồ Nam nên rất thích tới tiểu táo.

(2)Tiểu táo: Tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, dùng để phân biệt với trung táo và đại táo.

Trước khi ăn cơm Lận Yên nhận được điện thoại, nghe thấy giọng nói trí mạng quen thuộc kia thì vô cùng kinh ngạc.

Là Mục Hoằng Dịch.

Sao anh biết số điện thoại của cô?

“Sao anh lại biết số điện thoại của em?”

Đối phương không đáp lại, chỉ hỏi: “Bên em đã xong chưa?”

Lận Yên liếc nhìn các đồng nghiệp trong tòa soạn đang ngồi ở bàn thảo luận xem ăn cái gì: “Cũng xong rồi.”

“Đúng lúc ăn còn ở chỗ đó, cùng nhau ăn cơm đi.”

“Hả?”

Lận Yên khó xử, không thể bỏ lại bữa ăn của chủ biên được, nhưng cũng không thể từ chối lời mời của Mục Hoằng Dịch. Về nước lâu như thế, khó lắm mới có một lần tâm tình anh tốt mời cô, chẳng lẽ cô còn không nể tình mà từ chối sao?

Dường như Mục Hoằng Dịch biết cô đang khó xử, hỏi: “Không tiện sao?”

“Cũng không phải như thế, nhưng các đồng nghiệp trong tòa soạn nhất định mời em ăn cơm…” Cắn môi, thầm nghĩ: ‘Hay là anh cũng tới đây ăn đi, chỉ có mấy đồng nghiệp trong tòa soạn thôi.’

Mục Hoằng Dịch không thích náo nhiệt, Lận Yên sợ anh không thích ứng được trường hợp này.

“Ở đâu?” Anh hỏi.

Lận Yên sửng sốt, anh muốn tới đây à?

Cô lập tức mỉm cười: “Anh biết phòng tiểu táo không? Ngay dưới tầng chỗ tòa soạn thôi.”

“Ừm!” Sau đó tiếng nổ máy vang lên, anh nói: “Lúc sau anh tới.”

Cúp điện thoại, Lộ Giang thò đầu sang phía cô, bắt đầu nhiều chuyện: “Chị Lận, không phải chị định cho chủ biên leo cây chứ?”

Lận Yên cười, cho dù cô có một trăm lá gan cũng không dám cho chủ biên leo cây đâu. Bỏ qua Lộ Giang, cô nói chuyện với chủ biên Hạ đang ngồi bên cạnh cô ấy: “Chủ biên, cháu có một người bạn đúng lúc đang ở gần đây, cháu bảo người đó tới đây, bác xem có được không?”

“Được chứ! Là bạn của cháu thì sao lại không được?” Chủ biên Hạ cười cười, vẻ mặt ôn hòa, rồi lại hỏi tiếp làm người ta không kịp đề phòng: “Nam hay nữ đấy?”

Lận Yên cười ha ha hai tiếng, quả nhiên không chỉ có Lộ Giang là người nhiều chuyện.

“Nam ạ.” Nói xong lại tiếp tục giải thích: “Là bạn tốt, chứ không phải là mối quan hệ như chủ biên nghĩ đâu. Là bạn lớn lên cùng cháu từ nhỏ, bạn từ nhỏ, từ nhỏ!”

“Giấu đầu lòi đuôi.” Lộ Giang xen vào.

Lận Yên liếc mắt nhìn cô nàng một cái, Lộ Giang mếu máo, cầm cốc lên uống nước.

Trong lòng chủ biên Hạ đã hiểu rõ, khóe môi nhếch lên cười hai tiếng: “Biết rồi, là bạn lớn lên cùng với cháu từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, biết rồi.”

Lận Yên cười đầy bất lực, bác biết cái gì chứ?

Cảm giác càng giải thích càng loạn, cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ việc giải thích. Lúc này, im lặng là vàng.

Sau khi Mục Hoằng Dịch tới, Lận Yên còn chưa kịp nói chuyện thì người ta đã bắt đầu trò chuyện rồi.

“Hóa ra là bác sĩ Mục, Lận Yên không nói là cậu tới, tôi còn tưởng là ai chứ, cứ thần thần bí bí.” Chủ biên Hạ nói.

“Chủ biên Hạ, đã lâu không gặp. Gần đây sức khỏe ổn chứ?”

“Nhờ có bác sĩ Mục mà giờ tôi vẫn khỏe.”

Lận Yên và Lộ Giang nhìn nhau, chớp chớp mắt. Lộ Giang hỏi: “Đây là tình huống gì thế?”

Lận Yên nhún vai, ai biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui