Editor: Khả Kỳ
Trong mộng.
Hai bên tóc mai đã bạc của phụ nhân ở ngay kia giống như những ngôi sao lấp ló dưới ngọn đèn, trong tay đang bận rộn công việc.
Đầu năm nay, rất nhiều quần áo trong nhà đều do cha mẹ khâu từng đường kim mũi chỉ làm ra, nhất là nhà nghèo khổ càng là như thế.
"Mẹ tụi nhỏ, bà nói Hiến Trung ở bên ngoài bây giờ thế nào? Có chịu khổ hay không?"
Phụ nhân bên cạnh sắc mặt vàng như nến, nam tử tóc hoa râm đang ngồi hút tẩu thuốc trên một băng ghế nhỏ, vòng khói màu trắng bay tới không trung tan ra bốn phía dưới ánh đèn yếu ớt.
"Đầu năm nay, ông trời không có mắt, mấy năm liên tục khô hạn dẫn đến đất không thu hoạch được một hạt nào, còn thêm triều đình không làm được gì, tham quan ô lại sưu cao thuế nặng, các loại sưu cao thuế nặng áp xuống căn bản không cho lão bách tính đường sống! Mấy năm lại đây, dân chúng tập trung tạo phản càng ngày càng nhiều, càng thêm gian nan.
Aizz, hi vọng Hiến Trung sẽ không bị liên lụy vào đó."
Còn chưa kịp thở dài xong, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dữ dội.
Theo cái chốt cửa trong nhà rơi trên mặt đất, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, một đường máu tươi phun ra, Trương Nghị bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trong lòng bàn tay, sờ lên nước mắt ở khóe mắt, Trương Nghị nhận ra mình đã quên đi cái gì rồi!
"Đáng chết! Trương Hiến Trung cái tên vương bát đản ngươi!"
Đột nhiên, thân thể khẽ run rẩy, cảm thấy cả người lạnh thấu xương, là do Trương Nghị vừa rồi đi ngủ không có đắp chăn, hiện tại bị nhiễm khí lạnh, may mắn thân thể hắn cường tráng, cũng không đáng ngại, chỉ cảm thấy tay chân có chút lạnh buốt.
Cố gắng xoa nắn hai tay rồi để cho cơ thể ấm áp lên, hắn mở ra cửa đi ra ngoài.
Giờ này vừa mới vào đêm, ngoài cửa lớn là một cái tiểu viện rộng chừng mười phương, trong viện có một cây táo đứng lẻ loi trơ trọi ở góc tường, gió thu thổi khiến lá rụng xuống, trên cây treo một vài quả táo đỏ với vài chiếc lá khô.
Tiện tay hái được một quả táo, cũng đủ an ủi cái bụng đang rỗng tuếch một tẹo, Trương Nghị rời khỏi tiểu viện.
Mười tám trại là do tên nhiều sơn trại ở ngoài thành Mễ Chi hợp lại, vị trí đỉnh núi trước mắt Trương Nghị trên thực tế gọi là sườn núi Tiết gia, mà sườn núi Tiết gia này lớn nhất là dòng họ Lý.
Nơi này có căn cứ của Lý thị, cũng có từ đường tông tộc Lý thị, thậm chí cái tiểu viện Trương Nghị ở này cũng là tộc trưởng Lý thị cung cấp.
Đi trên đường nhỏ nông thôn, những bông cúc dại mùa thu vẫn quật cường lay lắt sống, bùn đất bên đường bởi vì mấy năm liên tục khô hạn mà có vẻ hơi rạn nứt, nhưng vẫn có những bụi cỏ nhỏ từ khe hẹp ương ngạnh đem màu xanh vươn ra.
Trương Nghị nhìn thấy cảnh này không khỏi sinh lòng cảm thán, vạn vật cầu sinh, chỉ cần còn sống thì còn có hi vọng.
Từ đây mà ra, Trương Nghị không khỏi nghĩ đến khốn cảnh hiện tại của mình.
Mặc dù hắn là thủ lĩnh trên danh nghĩa của đội quân khởi nghĩa này, nếu dựa theo hướng đi của lịch sử, cuối cùng hắn sẽ trở thành Đại Tây Vương, trở thành ma đầu giết người Trương Hiến Trung của ngày sau, nhưng mà Trương Nghị cũng hiểu được, cái giá lớn phải trả là cái gì.
Đây là con đường với vô số thi cốt vì hắn lát thành, cũng là kết quả dùng vô số máu tươi đổi lấy.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây chính là cái giá lớn.
Hôm nay trên đại hội khởi nghĩa, Trương Nghị không chỉ thấy được có trẻ em, lão già, thậm chí còn chứng kiến một vài bà lão, những người này đi theo hắn khởi nghĩa là vì mạng sống, nhưng mà tạo phản trước nhất phải hi sinh, thường thường chính là đám người bọn họ.
Đám ô hợp gần hai vạn người này, trong đó thanh niên không đủ bốn phần, trong chính sử có viết Trương Hiến Trung công thành chiếm đất, nhiều lần thoát khỏi vòng vây của lão Chu gia cùng bọn tiểu phỉ, mà Trương Nghị giờ phút này lại đột nhiên sáng tỏ, hắn cuối cùng thoát ra như thế nào.
Ngoại trừ mưu lược, còn lại chính là mạnh được yếu thua.
Luật rừng.
Trong rừng, ngươi không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần chạy nhanh hơn so với người khác là được rồi.
Đổi lại hiện tại, hai vạn thủ hạ này của Trương Nghị, một khi đứng trước sự vây quét của Dương Hạc và Tổng đốc ba mặt Thiểm Tây, chỉ sợ những này người già và trẻ em này chết trước tiên, dù sao đầu của bọn họ cũng đều là quân công.
Tự giễu một chút, Trương Nghị không nghĩ tới mình sắp trở thành tội phạm truy nã hàng đầu ở Mễ Chi, vẫn còn có tâm tư quan tâm người khác.
"Từ không nắm giữ binh, đây chính là tối kỵ quân sự."
(Từ không nắm giữ binh: từ ở đây là nhân từ, người có lòng nhân từ không thể lãnh đạo quân binh)
Nhưng mà là một người hiện đại, Trương Nghị hiểu rõ, hắn vẫn không cách nào làm được việc tự tay đem bọn họ đưa lên chiến trường, dù có đôi khi hi sinh cũng là khó tránh khỏi.
Bất tri bất giác, Trương Nghị đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, ánh trăng bắt đầu chậm rãi nhô ra lưỡi liềm, dòng suối nhỏ phản chiếu ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, một đầu cá trắm đen trong suối đột nhiên nhảy lên một cái, tạo nên từng cơn sóng gợn.
Ngồi cạnh một cây phong cạnh dòng suối nhỏ, lá phong màu đỏ ở trên mặt nước nhẹ nhàng dập dờn, Trương Nghị tiện tay nhặt lên một cục đá ném ra, tảng đá tạo từng gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước rồi chìm xuống, Trương Nghị ngồi tựa cành cây phong, bắt đầu suy tư nhân sinh.
Quyết định hiện tại của hắn sẽ ảnh hưởng đến sống chết của gần hai vạn người.
Làm rõ đầu mối, dựa vào sự hiểu rõ đối với tương lai, Trương Nghị chậm rãi sắp xếp lại các vấn đề hiện tại của bản thân trước.
Đầu tiên: Hai vạn người này là đám ô hợp, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Nếu kéo nhau đi đánh trận, mặc dù nhìn ghê gớm lắm, nhưng thật ra không chịu nổi một đòn, giống như con hổ giấy vậy, đâm một phát là rách tơi tả.
Đây là thời gian đầu của khởi nghĩa, cũng là nguyên nhân một ngàn quan binh dám đuổi theo đánh một vạn quân khởi nghĩa.
'Quá mục nát rồi, hoàn toàn không có cách nào đánh được, không chỉ trang bị không bằng quan binh, tố chất quân sự được rèn luyện càng không bằng, khó trách bị người sống sờ sờ đuổi đến Sơn Tây.'
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trương Nghị cũng không từ bỏ, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là đem hai vạn người tiến hành sơ bộ sàng lọc, trước tiên chọn ra thanh niên trai tráng, tạo thành một đội ngũ hơi có sức chiến đấu chút, lại tiến hành huấn luyện riêng những người này, mau chóng tăng hiệu quả sức chiến đấu, theo hắn đoán chừng hẳn là có thể chọn lựa ra khoảng sáu ngàn người.
Mà có sáu ngàn người này, hắn có thể lấy sáu ngàn người này làm hạt giống chậm rãi phát triển lớn mạnh, cuối cùng huấn luyện được một đội ngũ thành thục, đến lúc đó cùng Hậu Kim Hoàng Thái Cực quyết một trận tử chiến.
Đương nhiên, những điều này đều để nói sau.
Hiện tại việc cấp bách thứ hai chính là vấn đề lương thực.
Tục ngữ nói binh mã chưa động, lương thảo đã đi đầu.
Mặc dù đại quân khởi nghĩa trên cơ bản mỗi người đều tự mang một phần lương thực, nhưng khởi nghĩa là chuyện về lâu về dài, đối với hai vạn người mà nói, chuyện lương thực hiện tại là vô cùng quan trọng.
Những năm này Thiểm Tây khô hạn, lương thực trong tay nông dân cũng không nhiều, mà bọn họ lại là quân khởi nghĩa, không có khả năng đi cướp đoạt lương thực trong tay nông dân, bây giờ biện pháp duy nhất có thể có được lương thực đầy đủ chỉ có phú hộ trong huyện thành.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương Nghị dần dần nheo lại, lục lại trong trí nhớ phương hướng thành Mễ Chi, tự hỏi phương pháp lấy được lương thực về tay.
Đột nhiên.
Một cái tay đặt trên bờ vai Trương Nghị, trong nháy mắt Trương Nghị bừng tỉnh, quay đầu lại mới phát hiện là sư phụ của mình Viên Minh Thanh.
"Hiến Trung, đang suy nghĩ gì vậy?"
Tay trái Viên Minh Thanh cầm một cái túi vải, tay phải vẫn còn để trên vai Trương Nghị, khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm hắn.
Đối với tên đồ đệ này, Viên Minh Thanh có cảm khái thật sâu cùng vui mừng, ông ta không nghĩ tới Trương Hiến Trung có thể đi đến một bước này.
Năm đó khi ông ta làm Tổng bộ khoái ở Phu Thi (thành Diên An bấy giờ), thì rất thưởng thức hắn, cảm thấy hắn là người thông minh, lúc đầu đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, kết quả bởi vì một vụ án, ông ta không quen nhìn hành vi tham quan ô lại bao che hung thủ, lựa chọn dùng phương thức của mình giết chết hung thủ, dẫn đến ông ta bị quan phủ truy nã.
Vốn cho rằng bèo nước gặp nhau, đời này không còn hy vọng gặp lại Trương Hiến Trung.
Kết quả một năm sau Trương Hiến Trung tìm được ông ta ở Hà Mi Vệ, cũng chính vào lúc đó, ông ta mới quyết định truyền thụ võ nghệ cho hắn, cũng chính là lúc đó, ông ta chân chính công nhận tên đồ đệ này.
"Vừa rồi thấy ngươi ngủ thiếp đi, ta đoán chừng là áp lực của ngươi quá lớn, cho nên mới không có quấy rầy ngươi.
Không nghĩ ngươi chạy tới nơi này, sao vậy, đói bụng không? Ăn chút đi!"