Editor: Khả Kỳ
Đem túi vải ở tay trái ném vào tay Trương Nghị, đồng thời Viên Minh Thanh cởi xuống ấm nước bên hông đưa ra.
Bụng Trương Nghị hiện tại thật sự là đói, tiếp nhận cái túi thì nhìn thấy bên trong đặt vào mấy cái bánh nang, không ngần ngại lấy một cái xé ra, nhét một miếng nhỏ vào miệng, đồng thời uống một ngụm nước, tùy ý để nước trong miệng chầm chậm thấm mềm miếng bánh cứng rắn.
Bánh nang là một trong những món ăn đặc thù Tây Bắc, không giống với hiện đại, bánh thời kỳ đó làm vô cùng cứng, bởi vậy đều phải ngâm cho mềm trước mới có thể ăn.
Cảm thấy miếng bánh nang từ từ mềm ra trong miệng, Trương Nghị nói mơ hồ không rõ:
"Sư phụ tìm ta có việc gì sao?"
Viên Minh Thanh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, khắp khuôn mặt là sự vui mừng:
"Ngươi đã rồi quên sao? Đêm nay chúng ta phải mở hội nghị đại quân khởi nghĩa lần đầu tại từ đường Lý thị, tất cả mọi người đều đang chờ Trương Đại vương ngươi qua đó đấy!"
Trương Nghị hơi nhớ lại chút ký ức Trương Hiến Trung trong đầu, lập tức nhớ tới chuyện này, vừa rồi bởi vì hắn mơ gặp cái ác mộng kia, cho nên theo bản năng muốn ra ngoài giải sầu, kết quả là quên mất.
Kéo bả vai Viên Minh Thanh lên, Trương Nghị tranh thủ thời gian đi tới từ đường Lý thị phía đỉnh núi.
"Sư phụ, đi thôi! Chúng ta cùng đi! Vừa hay ta cũng có vài sắp xếp muốn nói một chút!"
Nhưng mà lúc nói ra xong, Trương Nghị lại phát hiện mình vậy mà không kéo được Viên Minh Thanh nhúc nhích.
Nghi hoặc quay đầu lại nhìn, đã thấy Viên Minh Thanh sắc mặt nghiêm túc nói với hắn:
"Hiến Trung, hiện giờ không giống lúc trước, nơi riêng tư thì không sao, nhưng về sau ở trước mặt mọi người ngươi vẫn là gọi ta là Viên tướng quân đi.
"
Đã từng làm quan bình của lão Chu gia, Viên Minh Thanh hiểu rõ trong quân đội càng phải tuân thủ đạo lý cấp bậc trên dưới, rất nhiều quy củ trong quân sụp đổ, thường thường đều bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt, ông ta làm sư phụ Trương Hiến Trung, càng phải tuân thủ cái quy củ này.
Trương Nghị nghiêm túc nhìn ánh mắt của ông ta, thấy sự kiên định trong ánh mắt ông ấy, trầm mặc một lát, đột nhiên cười.
"Được! Viên tướng quân, mời!"
Viên Minh Thanh lúc này mới lộ ra ý cười, đi theo phía sau hắn ở vị trí nửa người nói:
"Đại vương, mời!"
Hai người đi trên đường trong lúc rảnh rỗi, bắt đầu trò chuyện kế hoạch đại khái cho ngày sau.
Đối với suy nghĩ của Trương Hiến Trung, Viên Minh Thanh hiển nhiên rất ủng hộ, đã từng làm Tổng bộ đầu Phu Thi, Viên Minh Thanh rất rõ ràng, một khi bị đại quân vây quét, lấy tình huống mười tám trại trước mắt, hiển nhiên là không chịu nổi một kích.
Mặc dù dựa vào địa hình phức tạp có thể cùng quan binh quần nhau một đoạn thời gian, nhưng nếu quan binh nghiêm túc từng bước ép sát, thì bọn họ rất khó sống sót, bởi vậy tất nhiên bắt buộc phải luyện binh.
Đêm khuya một đường u tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trải rộng hai bên, thỉnh thoảng có âm thanh chim xẹt qua không trung, hai người trò chuyện hưng khởi, bất tri bất giác đã trở lại trên núi, đi tới từ đường sáng đầy ánh nến.
Giờ này cổng từ đường có bảy người đang trông ngóng, hiển nhiên đã chờ đợi rất lâu.
Trương Nghị nhìn thấy bảy người, trong đầu lập tức hiện lên ký ức liên quan tới bảy người này.
Bên trái nhất là lão tộc trưởng Lý gia, từ trái qua phải theo thứ tự là bạn học tốt của Trương Hiến Trung, Lý Kế Vỹ, Lục Dực của Đảng Gia Bình, Trương Hoài Trung ở núi Ngô gia, Dương Hiểu Phong ở Tiết gia trại, còn có bạn tốt Lưu Kiến Vũ, Lý Hải Đào là người Trương Hiến Trung quen biết tại Du Lâm lúc tham gia quân ngũ.
Hiện tại bảy người đều mặc áo khoác dày, đứng ở cửa ra vào xoa nắn hai tay, trong miệng thổi ra khói trắng lượn lờ.
Nhìn thấy Trương Nghị cùng Viên Minh Thanh tới, nhao nhao lộ ra ý cười.
Hắng giọng một cái, Trương Nghị cùng Viên Minh Thanh liếc nhau, tất cả không khỏi đều ngửa về đằng sau cười cười.
"Viên tướng quân, xem ra bọn họ đã đợi rất lâu!"
"Vậy ngài còn không mau đi qua bồi cái không phải đi!"
Đi đến trước mặt bảy người, Trương Nghị cũng không nói nhiều, lập tức ôm quyền khom người hành lễ.
"Làm phiền các vị đợi lâu! Hiến Trung thực áy náy trong lòng!"
Bảy người mặc dù hiện tại bị đông cứng đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng không tức giận, ngược lại xúm đến đỡ Trương Nghị dậy.
"Đại vương khách sáo rồi! Hôm nay trời lạnh quá, vừa hay hoạt động gân cốt một chút cũng tốt!"
"Hiến Trung, chúng ta cũng mới vừa tới mà thôi.
"
"Hiến Trung, ta vừa rồi còn mới nói với mọi người, lời ngươi nói buổi sáng thực sự quá tuyệt, hiện tại các hương thân đều tràn ngập lòng tin đối với khởi nghĩa.
Gấp gáp không kịp chờ muốn cùng quan binh đánh nhau một trận.
"
Tất cả đều nhao nhao ý chí chiến đấu sục sôi, nhìn thấy quân tâm có thể dùng tốt, Trương Nghị rất cảm thấy vui mừng.
Đêm nay những người ở đây đều là trụ cột của đội quân khởi nghĩa, dù cho tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại mọi người đều đồng lòng với nhau.
Hiện tại hắn không dám kiêu căng, không dám đắc ý quên mình, cũng không dám vì được người khác gọi là đại vương mà quên đi tất cả, bởi vì hắn biết, trước mắt hết thảy đều là lâu đài cát giữa không trung, bây giờ ngoại trừ một chút uy vọng ra hắn không có gì cả.
Thời đại này, tan đàn xẻ nghé là chuyện thường tình nhất, mà sáu người trước mắt, tự tổ chức một đội hương dân lớn tham gia lần khởi nghĩa này, nếu bọn họ bất mãn, chỉ sợ trong khoảnh khắc đều có thể mang lượng lớn người ra đi, cho nên hắn nhất định phải biểu hiện ra phong độ của mình.
Lần nữa khom người khiêm tốn, Trương Nghị lại một lần ôm quyền nói:
"May mắn có các vị hết sức giúp đỡ mới có sự rầm rộ như bây giờ, Hiến Trung chẳng qua là tận chút sức mọn mà thôi! Trước hết mời các vị!"
Nhưng mà,Trương Nghị không đi vào, những người khác nào dám tiến lên.
Vội vã đỡ Trương Nghị dậy, sáu người vội vàng mồm năm miệng mười xúm lại chung quanh hắn:
"Đại vương, mọi người đều là vì ngài mà đến! Ngài không vào ai dám tiến vào đây!"
"Hiến Trung, bây giờ chúng ta đã khởi nghĩa, ngài có nhiều mưu kế, tất cả mọi người đều chờ ngài quyết định a!"
"Hiểu Phong nói rất đúng! Hiến Trung, sau này làm như thế nào đều dựa vào ngài! Chúng ta mang người tới cho ngài, nhưng mà làm sao mang binh đánh giặc chúng ta đều không có kinh nghiệm! Cần ngài nghĩ biện pháp!"
! !
Lại là một phen khiêm nhượng, mắt thấy gió rét thổi đòn trúc ngoài phòng rung động rầm rầm, tộc trưởng Lý thị đứng ở bên cạnh nhanh chóng tới phía trước ngăn lại đám người nói tiếp.
"Các vị! Hôm nay trời càng lúc càng lạnh, trước cứ đi vào đừng đứng ngoài cửa! Đại vương, ngài là chủ soái, trước hết mời ngài!"
Lão giả lên tiếng, mấy người tự nhiên lập tức an tĩnh lại.
Trương Nghị hiện tại đã bày ra tư thế bản thân chiêu hiền đãi sĩ, nếu lại nhăn nhó chính là làm kiêu, thế là hắn cũng không chút khách khí lôi kéo tay Lý Kế Vỹ cùng đi đến cửa lớn, đồng thời không quên lớn tiếng nói:
(Chiêu hiền đãi sĩ: hạ mình cầu hiền, thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài)
"Các huynh đệ! Cùng nhau tiến vào đi!"
"Được! Cùng nhau tiến vào!"
Bầu không khí rạo rực, ý chí chiến đấu sục sôi, đám người cùng nhau đi theo sau lưng Trương Nghị tiến vào từ đường.
Bên trong Từ đường, bên trên chủ tọa đang bày biện một cái ghế bành, ngay phía trước ghế bành là một cái bàn họp hình chữ nhật, bốn bên bàn họp bày biện những cái ghế bằng gỗ hoa lê, vừa vặn tám cái, nếu tính luôn ghế bành, tổng số có chín cái cái ghế.
Thời đại này, số chín là số lớn nhất, không cầu thập toàn chỉ cầu cửu ngũ, cho nên đây cũng là quy cách hội nghị tối cao, hiển nhiên Lý thị tộc trưởng đã phí tâm tư.
Đèn đuốc bên trong chiếu cả từ đường sáng trưng giống như ban ngày.
Trương Nghị ngồi trên ghế bành, còn lại bao gồm Viên Minh Thanh cùng bảy người phân biệt ngồi xuống hai bên trái phải, tộc trưởng Lý thị thì lặng yên rời đi.
Đây là sự khởi đầu của cuộc họp đầu tiên của quân khởi nghĩa, được biết đến trong nội bộ là Cuộc họp Bát vương, về sau chẳng biết tại sao, biến thành danh hào của Trương Hiến Trung, người ta gọi là: Bát đại vương.