Quý Bạch và Chu Hàm bảo vệ luận án thành công, có thể xem là đang chờ tốt nghiệp.
Trường học thật ra rất ngoài ý muốn bọn họ vậy mà nguyện ý trở về trường trung học thị trấn nho nhỏ làm thầy giáo.
Không bàn về tiền lương như thế nào nhưng lấy thành tích của bọn họ thì thi lên nghiên cứu sinh hoặc ra nước ngoài thì sau này đều có thể đạt được thành công lớn hơn.
Không ngờ bọn họ lại về Bình Trung.
Bình Trung thấy ngoài ý muốn nhưng cũng rất hoan nghênh bọn họ.
Sau khi tốt nghiệp trở về, họ lại tới thăm thầy Hứa – thầy chủ nhiệm lớp Chu Hàm đồng thời là thầy dạy toán lớp Quý Bạch.
Hai học sinh thầy đắc ý nhất tới thăm, thầy vui vẻ hơn ai hết.
“Thầy không ngờ các em sẽ trở về.
Thầy cho rằng ít nhất hai đứa sẽ học lên nghiên cứu sinh, nhân tài hiếm thấy như thế trở về Bình Trung dạy học liệu có phải giết gà bằng dao mổ trâu không.” Thầy Hứa nói giỡn với bọn họ.
Chu Hàm và Quý Bạch mỉm cười.
“Thầy Hứa ơi, xem thầy nói kìa, hai chúng em chẳng qua chỉ là người thường.
Thi lên thạc sĩ cũng đâu phải dễ, hơn nữa làm thầy giáo cũng tốt mà, giống như thầy vậy, dạy học đi đôi với dạy làm người.
Để trở thành một thầy giáo giỏi cũng không dễ dàng, em và Quý Bạch còn phải học thêm nhiều điều.” Vẫn giống như lúc trước, Chu Hàm nói chuyện với thầy giáo như thể tán gẫu với bạn bè.
Thầy Hưa rót nước cho bọn họ, “Ồ, Chu Hàm em còn biết khiêm tốn ư, năm đó em chưa bao giờ chịu cúi đầu trước mà luôn là làm trước, làm không xong mới thừa nhận mình không làm được.” Nói xong thì ngồi lại chỗ cũ, “Quý Bạch thì sao? Em cũng không định thi lên thạc sĩ à?”
Quý Bạch đang uống nước thì vội vàng nuốt xuống, “Dạ thưa thầy Hứa, em có nghĩ tới nhưng lại muốn trở về dạy học hơn, hơn nữa em và Chu Hàm đều không muốn rời nhà quá xa.”
Thầy Hứa gật đầu, “Trở lại Bình Trung cũng là sự lựa chọn không tồi.
Mấy năm nay có không ít thầy cô khác tới trường chúng ta dạy học, trường học so với mấy năm trước cũng phát triển hơn.
Chúng ta tuy rằng chỉ là một trường trung học nhỏ bé nhưng dù sao cũng là trường đạt chuẩn sư phạm cấp thành phố.
Hai đứa trở về dạy học, thầy rất vui mừng.
Dù sao cũng là học sinh do chính thầy đào tạo, treo lên thì người ta cũng nể mặt.
Mấy năm nay bởi vì có hai đứa mà thầy được khen ngợi không ít lần, thế này cũng xem như là hai bên bổ sung cho nhau.
Sau này phải nỗ lực hơn, không được thụt lùi.”
Chu Hàm và Quý Bạch giống như lên lớp nghiêm túc nghe thầy nói chuyện.
Trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng đã trở lại thời còn học cấp ba.
Bọn họ nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nhớ lại những ngày tháng kia.
Buổi chiều thầy Hứa không có tiết, tâm trạng cũng tốt nên hàn huyên với bọn họ nguyên cả buổi chiều, sau đó có học sinh tới tìm nên bọn họ mới tạm biệt thầy rồi rời khỏi trường học.
Sau đó bọn họ ngồi trên chiếc xe máy điện vừa mua không lâu tới nhà trọ bọn họ từng thuê.
Hai hôm trước đã liên hệ chủ nhà, may là học kì này căn phòng kia không có ai thuê.
Căn phòng này gần trường học, hơn nữa mọi thứ đều thuận tiện lại là là căn bọn họ từng thuê hai tháng nên khi có ý định thuê nhà thì họ lập tức nhớ tới nơi này.
Trùng hợp là hai ngày trước mới nhận chìa khóa nên hôm nay tiện đi qua luôn.
Mở cửa, phòng đã được thu dọn sạch sẽ, không có thay đổi gì nhiều, chỉ có sô pha ở phòng khách là khác.
“Lần sau tới chúng mình đổi sô pha đi, sau đó thay cả ga giường vỏ chăn rồi mua thêm vài vật dụng hàng ngày nữa.
Ngoài ra hình như không còn gì cần mua, Quý Bạch, anh thấy thế nào?” Chu Hàm tới lui trong phòng, xem xét nên mua thêm cái gì.
Cậu đang ngó qua tủ quần áo ở phòng ngủ thì bị Quý Bạch ôm lấy.
Quý Bạch ôm cậu từ phía sau, ôm trọn cậu trong lòng, đầu Chu Hàm cọ cằm hắn.
“Hỏi anh đấy! Sao lại ôm rồi.” Chu Hàm xoay người nhìn Quý Bạch.
Quý Bạch cười, “Nhớ lại khoảng thời gian chúng ta từng sống ở đây.
Mấy năm qua, nơi này vẫn không thay đổi gì, chúng ta cũng thế, vẫn luôn yêu nhau không hề đổi thay.”
“Cho nên anh ôm em à, như nhóc ngốc ấy.” Chu Hàm vỗ đầu Quý Bạch.
“Nhóc ngốc đã trưởng thành rồi.”
“Nhóc ngốc đã thành tên ngốc rồi.” Chu Hàm vùi đầu vào cổ hắn, cười vui vẻ.
Quý Bạch cười nhéo gáy cậu, “Ừ ừ ừ, chính là tên ngốc.”
Bọn họ quét tước một chút rồi về, Tạ Thúy Anh đã đứng ở cổng chờ từ lâu.
Chu Hàm nhảy xuống khỏi xe máy điện, cười gọi bà.
“Hai đứa đi xe máy điện phải cẩn thận một chút, đừng có mà học anh Dương.”
Anh Dương là một chàng trai trẻ trong thôn, lái xe máy điện cực kì nhanh, mỗi lần cậu ta lái vèo vượt qua, Tạ Thúy Anh đều kinh hồn táng đảm, cảm thấy như vậy thật nguy hiểm cho nên cũng dặn dò Chu Hàm và Quý Bạch.
“Mẹ yên tâm đi, Quý Bạch làm gì đều ổn thỏa, có anh ấy mẹ còn lo lắng cái gì.
Hôm nay mẹ làm món gì ngon đấy, con đói muốn chết rồi.” Chu Hàm vừa nói vừa kéo Tạ Thúy Anh và Quý Bạch vào phòng bếp.
Sau khi người một nhà cùng nhau ăn cơm, Chu Chí Cần đi tỉa lá, Chu Hàm và Quý Bạch nói muốn cùng đi nhưng ông từ chối bảo một mình còn thuận tiện hơn, bọn họ cứ ở nhà với Tạ Thúy Anh thôi.
Vì vậy lúc này ba người đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Chu Hàm và Quý Bạch đã muốn thẳng thắn với Tạ Thúy Anh về mối quan hệ của bọn họ từ lâu, hiện tại là một cơ hội tốt.
Tâm trạng của Tạ Thúy Anh không tồi, Chu Chí Cần lại không ở nhà, thẳng thắn mà nói có lẽ không quá không ổn.
Bọn họ định xem phản ứng của Tạ Thúy Anh trước, nếu được sẽ nói với Chu Chí Cần sau.
Chu Hàm dùng khuỷu tay huých Quý Bạch, ý bảo hắn xem điện thoại.
Mở điện thoại ra là tin nhắn Chu Hàm gửi.
“Em nói trước, nếu cảm xúc của mẹ không ổn thì anh không cần nói thêm gì, quan trọng là an ủi để bà bình tĩnh.
Nếu em nói mà cảm xúc của mẹ không dao động quá nhiều thì anh yểm trợ cho em, hàng đầu vẫn phải an ủi bà, nếu bà không thể tiếp thu thì không nói nữa, tránh cho bà quá đau lòng.”
Quý Bạch gõ ‘được’ gửi đi.
Chu Hàm đang muốn mở miệng thì Tạ Thúy Anh lại giành trước.
“Hai đứa còn nhắn tin trước mặt mẹ, thấy mẹ ngốc lắm à.” Chu Hàm khiếp sợ nhìn mẹ mình.
“Còn thò tay huých Quý Bạch, mẹ đâu có mù.” Giọng Tạ Thúy Anh vẫn bình tĩnh cất lên.
Chu Hàm cùng Quý Bạch đều ngơ ngác, rõ ràng mẹ đang xem TV mà, sao lại chú ý được bên này thế.
Nói như vậy chắc hẳn những động tác nhỏ trước kia bọn họ làm cũng đã sớm bị phát hiện rồi.
“Mẹ à, mẹ thật đúng là hỏa nhãn kim tinh nha.” Chu Hàm xấu hổ cười trừ.
“Hai đứa không nói chẳng lẽ còn chờ mẹ nói hộ, mẹ đã biết từ lâu rồi, chỉ chờ hai đứa nói ra, nào ngờ bốn năm trôi qua hai đứa vẫn nhịn được.” Giọng điệu của Tạ Thúy Anh vẫn bình tĩnh, Chu Hàm và Quý Bạch nghe không ra bà có tức giận hay không.
“Mẹ, mẹ biết quan hệ hiện tại của con và Quý Bạch ạ?” Chu Hàm vẫn không dám nói ra hai từ yêu đương.
Cập nhật truyện nhanh tại [ TRЦ мtrцуeЛ.
V N ]
“Sao mẹ lại không biết, hai đứa đang yêu đương chứ gì, mẹ biết từ lâu rồi.
Vậy mà không chịu nói ra, mẹ đã không nhịn được nữa rồi, mẹ muốn hỏi nhưng lại sợ các con ngượng ngùng nên vẫn nhẫn đến bây giờ.” Tạ Thúy Anh giảm âm lượng TV rồi đặt điều khiển xuống.
“Ồ, vậy mẹ không tức giận ạ, con và Quý Bạch, chúng con đều là nam, mẹ có thể tiếp thu hay không ạ.” Giọng Chu Hàm càng ngày càng nhỏ.
Quý Bạch vỗ gáy Chu Hàm, mở miệng, “Dì Tạ, cảm ơn dì không vì thế mà trách móc chúng cháu.”
Tạ Thúy Anh nhẹ nhàng thở ra dựa vào sô pha, “Hai đứa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ tốt đến nhường nào sao dì lại không biết? Hơn nữa dì hiểu rõ Tiểu Hàm nhà dì rất dính cháu.
Hai đứa đều là con của dì, có hai đứa con yêu thương dì, dì còn vui vẻ nữa kìa.” Tạ Thúy Anh cười kéo tay bọn họ nói tiếp, “Mẹ chẳng có nguyện vọng gì ghê gớm, chỉ hy vọng các con sống tốt, như vậy là được rồi.”
Trái tim treo lên của Chu Hàm cuối cùng cũng buông xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi cậu sợ tới mức cho rằng mẹ không tiếp thu được sẽ tức giận, hiện tại thì an tâm được rồi.
Sau đó cậu lại nghĩ ba cậu có phải cũng biết rồi hay không.
Tạ Thúy Anh như thể biết cậu suy nghĩ cái gì nên nói tiếp, “Ba con cũng biết, hai năm trước lúc mẹ vừa nói cho ông ấy, ông ấy ngoài miệng thì mắng mẹ quá nuông chiều con, còn lải nhải mãi bên tai mẹ hai người đàn ông thì ra thể thống gì, chờ con về phải cho một trận nhớ đời.
Nhưng thực ra mỗi lần gửi phí sinh hoạt cho các con đều cẩn thận dặn dò cho thêm một ít, bằng không hai đứa nhỏ không đủ dùng, mỗi lần mẹ gọi điện ông ấy cũng đều hỏi Quý Bạch thế nào.
Ba con á, ngoài miệng nói không tiếp thu nhưng trong lòng đã xem Quý Bạch là con trai của mình từ lâu rồi.” Bà vừa nói vừa cười, “Ông ấy còn nói cái gì mà sau này không được ôm cháu, chỉ có thể nhìn nhà người khác ôm cháu ngoan thôi.”
Hai mắt Chu Hàm nóng lên, cậu ôm lấy Tạ Thúy Anh, “Mẹ, con xin lỗi.”
Cậu cảm thấy mình đã phụ lòng ba mẹ nhưng không còn cách nào cả, đời này cậu chỉ yêu mình Quý Bạch, quá nhiều lời nhưng chỉ có thể cất lên câu con xin lỗi.
“Đứa nhỏ ngốc, xin lỗi gì chứ, sau này hai đứa sống thật tốt là ba mẹ an tâm rồi.”
“Dì Tạ, cảm ơn hai người từ đầu đến cuối đều xem cháu là người nhà, gặp được chú dì là may mắn nhất đời này của cháu.” Quý Bạch ôm Tạ Thúy Anh, bản thân cũng đỏ hốc mắt.
Cuối tháng tám, Chu Hàm và Quý Bạch chính thức nhậm chức.
Bọn họ dạy khối lớp mười, Chu Hàm dạy tiếng anh lớp khoa học xã hội, Quý Bạch dạy toán lớp khoa học tự nhiên.
“Quý Bạch ơi, em còn tưởng chúng mình sẽ cùng dạy một lớp, kết quả còn không cùng một văn phòng.” Chu Hàm cầm cốc nước đứng sau ghế Quý Bạch ngồi, nhìn hắn soạn bài.
Quý Bạch lật một tờ giấy, “Không sao cả, dù sao cũng cùng một khối mà, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội dạy chung một lớp.” Vừa nói vừa nhận cốc nước trong tay Chu Hàm, uống một hớp.
“Ừ, vậy thầy Bạch soạn bài đi nhé, em cũng đi đọc sách đây.” Vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.
Quý Bạch nhìn chiếc áo in hình nhân vật tí hon, thiếu chút nữa cười ra tiếng,
Đồ trẻ con.
Tối đó Quý Bạch ở lại trông học sinh tiết tự học buổi tối, lúc sắp tan học không biết ai nhanh miệng hỏi hắn có bạn gái chưa.
Quý Bạch nhất thời cứng người, không biết nên trả lời như thế nào, hắn cười đáp, “Đây không phải điều các em nên quan tâm, còn lắm chuyện thầy phát thêm cho mấy đề bây giờ.”
Bọn học sinh cười nói thế chắc là chưa có rồi.
Quý Bạch chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Bọn trẻ ngày nay còn mạnh dạn hơn hắn nhiều.
Sau tiết tự học hắn cưỡi xe máy điện về nhà, Chu Hàm nghe thấy tiếng mở cửa nên từ phòng bếp đi ra.
“Anh về rồi à, hai ngày trước mẹ em mang bánh bao nhỏ tới, em hấp cho anh mấy cái, sắp xong rồi.”
Quý Bạch đặt tập tài liệu xuống, nhìn Chu Hàm cười, “Ừ, cảm ơn thầy Chu, lại đây ôm một cái nào.”
Chu Hàm đi tới ôm lấy hắn, “Đừng khách sáo, thầy Quý của em.”
Những ngày tháng sau này bọn họ sẽ đều trải qua như vậy, về nhà là có người kia giữ đèn chờ, chỉ cần vừa bước qua cửa là có thể cảm nhận được sự an tâm và thanh thản trong tâm hồn.
Giữa muôn vàn ngọn đèn sẽ luôn có một ngọn đèn được thắp sáng vì họ.
~Hết phiên ngoại 2~.