Qua mấy ngày nghiên cứu, Quý Bạch và Chu Hàm đều chọn đại học C, Chu Hàm đăng ký khoa tiếng anh, Quý Bạch đăng ký khoa toán học.
Mọi người đều cho rằng Chu Hàm sẽ đăng ký ngành kĩ thuật, không ngờ cậu sẽ chọn khoa tiếng anh, chỉ riêng Quý Bạch cảm thấy chẳng hề ngoài dự đoán.
Hắn biết Chu Hàm thích tiếng anh, từ buổi đầu tiên học đã thích, nhiều năm như vậy vẫn nghiêm túc học, hắn biết Chu Hàm muốn tiếp tục học ngôn ngữ này.
Hai người điền nguyện vọng xong thì dự định tìm việc làm thêm.
Quý Bạch nhờ chú Lưu hỏi giúp xung quanh trường trên thị trấn có trung tâm dạy bổ túc nào tuyển người không.
Trung tâm nghe là bọn họ nên cũng không phỏng vấn mà bảo đến dạy thử luôn.
Sau một buổi dạy thử, các thầy cô bên trung tâm rất vừa lòng nên lập tức chiêu mộ bọn họ vào làm.
Công việc này khá tốt chỉ là phương tiện đi lại không thuận tiện.
Mỗi sáng phải đến từ rất sớm sau đó đến tối mới trở về, thật sự có hơi vất vả.
Quý Bạch và Chu Hàm bàn nhau dự định thuê một căn phòng cạnh trường nên lại nhờ chú Lưu giúp đỡ.
Thật trùng hợp là chú Lưu có một người bạn cũng buôn bán hoa quả đang muốn cho thuê một căn.
Phòng không lớn, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp nhỏ và một phòng vệ sinh.
Chủ nhà biết hai bọn họ còn là học sinh hơn nữa có quan hệ tốt với chú Lưu nên giá cả không hề gắt, hai tháng tiền nhà chỉ thu bọn họ một tháng.
Chủ nhà nói để không cũng phí, dù sao hai tháng nữa mới có phụ huynh đến thuê nhà.
Vì thế Chu Hàm và Quý Bạch cùng người nhà thương lượng sau đó lập tức chuyển đi.
Cũng không phải dọn dẹp gì mấy, ga trải giường hay vỏ chăn đều mang từ nhà đến, chỉ cần mang thêm mấy bộ quần áo là có thể vào ở.
Tối nay thu xếp xong, sau khi tắm rửa hai người ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV, ngồi một lúc thì thấy hơi nóng.
Chu Hàm với lấy điều khiển trên kệ sách bật điều hòa, lúc giơ tay vạt áo bị kéo lên, Quý Bạch loáng thoáng thấy được bờ eo của cậu.
Chờ Chu Hàm quay về lại bên người, Quý Bạch không nhịn được nhéo lấy eo cậu, Chu Hàm hơi ngứa, vừa nghịch điện thoại vừa đánh bay móng vuốt kia đi.
Quý Bạch sờ đủ rồi thì trực tiếp vươn tay thò vào trong quần áo của cậu.
Mặt Chu Hàm ửng đỏ, vành tai cũng theo sau đỏ lên.
“Quý Bạch, đừng sờ.” Chu Hàm thì thào.
Quý Bạch nhích lại gần Chu Hàm, “Tiểu Hàm, vành tai cậu thật đỏ.”
Ngày hôm sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Quý Bạch vươn tay tắt đi, không đánh thức Chu Hàm mà đứng đậy đi rửa mặt.
Đang đánh răng thì Chu Hàm bước vào, cậu tựa cằm lên vai Quý Bạch, nhìn Quý Bạch đang đánh răng trong gương, “Sao không gọi tớ dậy?”
Quý Bạch nhổ bọt trong miệng ra, duỗi tay sửa sang lại mái tóc rối bời cho Chu Hàm, “Muốn cho cậu ngủ thêm vài phút.”
Chu Hàm mỉm cười, “Nhiều hay ít đi vài phút đâu có là gì.
Nhưng thật ra sớm vài phút là có thể đánh răng rửa mặt cùng bạn trai rồi.” Nói xong thì cầm bàn chải đánh răng đứng bên cạnh Quý Bạch bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Quý Bạch cười rót cho cậu một cốc nước.
“Đừng quá nóng, nước ấm là được.” Chu Hàm vừa đánh răng vừa phân phó, Quý Bạch nghe lời đổi thành nước ấm.
Quý Bạch nhìn Chu Hàm đánh răng trong gương, Chu Hàm cũng cười nhìn Quý Bạch trong gương.
Cười đủ rồi thì Chu Hàm cũng đánh răng xong.
Quý Bạch đứng phía sau cúi người ôm Chu Hàm, vùi đầu vào cổ cậu, “Bữa sáng muốn ăn gì?” Chu Hàm lọt thỏm trong lòng Quý Bạch, vừa giặt khăn vừa nói muốn ăn mì hắn nấu.
Quý Bạch duỗi tay lấy khăn mặt trong tay cậu ra vắt khô rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt cậu.
Nước ấm vừa đủ, khăn lông đặt trên mặt thật thoải mái, Chu Hàm đứng im cho Quý Bạch rửa mặt hộ.
“Đi nấu mì cho cậu đây.” Quý Bạch lấy khăn xuống rồi nói.
“Được nha, thầy Bạch.” Chu Hàm thò tay vào bồn nước, véo lấy ngón tay đang giặt khăn mặt của Quý Bạch rồi buông ra, sau đó lại véo rồi lại buông.
Quý Bạch để mặc cậu chơi, chờ cậu chơi đủ rồi mới vắt khăn treo lên.
“Vậy thì phiền thầy Chu chờ một lát.” Quý Bạch kéo Chu Hàm ra khỏi phòng vệ sinh.
Quý Bạch vào phòng bếp nấu mì, Chu Hàm ngồi ở ngoài vừa soạn bài vừa chờ mì chín.
Mì làm xong cũng vừa lúc Chu Hàm xem xong nội dung ngày mai muốn giảng.
“Quý Bạch, ngày mai có hai tiết, thầy Lưu bảo tớ dạy tiếng anh, cậu dạy vật lý, vừa hay trùng thời gian luôn.
Sau đó buổi chiều bốn giờ có một tiết vật lý.” Chu Hàm thông báo thời khóa biểu cho Quý Bạch.
Quý Bạch nấu mì xong bưng ra đi tới cửa, “Buổi chiều ngày mai sau khi lên lớp, tớ về nấu cơm cho cậu.” Nói xong thì bát mì cũng đặt trên bàn.
Chu Hàm buông sách xuống đứng dậy.
Bát mì đặt trên bàn con, hai người ngồi dưới đất.
“Ăn xong chúng ta tìm thầy Lưu bàn lại chi tiết đi.”
Thầy Lưu là thầy giáo có quyền nhất ở trung tâm dạy bổ túc, thầy rất hiền lành, lúc chú Lưu nhờ người hỗ trợ giới thiệu công tác, thầy Lưu vừa nghe đến tên Chu Hàm và Quý Bạch thì đã rất chờ chờ mong, thẳng thắn bảo bọn họ đến dạy thử một buổi, những học sinh tới học phản hồi lại không tồi thì trực tiếp bảo bọn họ ngày mai bắt đầu chính thức đi làm.
Chu Hàm gắp mì lên, “Được.” Cậu gắp ba miếng cà chua bỏ vào miệng, nuốt xuống rồi nói tiếp, “Thầy Quý à, ngày đầu tiên làm thầy có hồi hộp không?”
Quý Bạch mỉm cười, vòng ra phía sau Chu Hàm ôm cậu vào lòng, gật đầu đáp, “Có.”
Chu Hàm bị hắn chọc cười, hếch nhẹ bả vai, “Có bạn trai vóc dáng cao lớn thật sự có cảm giác an toàn.” Sau đó ngửa đầu nhìn Quý Bạch, “Cậu ôm tớ thì làm sao cầm đũa được, thế thì sao mà ăn được.” Quý Bạch nhìn mắt cậu, cười đáp, “Tớ xem cậu ăn là được, chờ cậu ăn xong thì tớ ăn.”
Tên ngốc này.
Chu Hàm huých khuỷu tay vào eo Quý Bạch sau đó tiếp tục ăn, “Vậy thì chờ tớ ăn xong cậu lại ăn.”
Hai người ngồi dưới đất ăn xong lại lười biếng dựa vào sô pha.
Quý Bạch xoa tóc sau gáy của người trong lòng, “Tóc dài quá, tí nữa đi cắt đi.” Chu Hàm nghiêng đầu, “Ừ, chúng ta vẫn đến chỗ anh Triệu cắt, khẳng định là anh ấy lại hỏi chúng ta sẽ học ở đâu.” Nói xong xoay người ôm Quý Bạch, “Chúng ta thật may mắn.”
May mắn trên đường đi đều gặp được người tốt, may mắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bên nhau, may mắn tương lai có thể cùng nhau đi qua mỗi đoạn đường.
Quý Bạch vỗ lưng Chu Hàm, gật đầu, “Đúng vậy.”
Thông báo trúng tuyển cuối tháng bảy mới có.
Nằm trong dự kiến, Chu Hàm cùng Quý Bạch đều trúng nguyện vọng một.
Ngày có kết quả, Quý Bạch ở nhà Chu Hàm.
Chiều hôm ấy, Tạ Thúy Anh gọi Quý Bạch sang ăn cơm, vừa ăn cơm xong thì tra ra kết quả.
Lúc ấy Tạ Thúy Anh đang đập đậu trong sân còn hai đứa nhỏ đang rửa bát trong phòng bếp, còn chưa rửa xong thì chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại đến bảo là có thể tra kết quả xét tuyển.
Vì vậy bọn họ vội vàng mở điện thoại ra xem, tuy rằng nằm trong dự kiến nhưng vẫn rất vui vẻ.
Kết quả trúng tuyển này như thể tuyên bố Quý Bạch và Chu Hàm về sau vẫn sẽ luôn làm bạn bên nhau.
Bọn họ trộm ôm rồi hôn một cái sau đó mới ra phòng bếp thông báo với Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần.
Buổi tối Chu Hàm cùng Quý Bạch ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài sân ngắm sao.
Giữa hè, bầu trời đầy sao.
Mặt trăng như một chiếc đèn treo trên bầu trời, hình bóng của bọn họ in trên mặt đất, khăng khít lại thân mật.
“Chúng ta còn có thể làm ở trung tâm dạy bổ túc một tháng nữa, trừ đi tiền thuê nhà và chi phí vụn vặt khác thậm chí cả tiền xe lên trường thì vẫn còn dư dả.” Chu Hàm giơ điện thoại cho Quý Bạch xem kế hoạch thu chi.
Quý Bạch nhìn một lúc rồi mở miệng, “Vốn dĩ cũng không định kiếm bao nhiêu, nhiều ít không quan trọng.”.
Đam Mỹ Hài
Chu Hàm cất điện thoại đi, “Đúng vậy, tớ rất thích thầy cô và các bạn nhỏ ở trung tâm, bầu không khí rất thú vị hơn nữa các thầy cô cũng quan tâm chúng ta.”
“Ừ, chúng ta làm nốt tháng tới, sau này nói không chừng còn có cơ hội trở về, nếu cậu thực sự thích, chúng ta có thể đến xem.”
“Được nha! Đúng rồi Quý Bạch, sau này cậu muốn về Bình Trung dạy toán không?” Chu Hàm dựa vào vai hắn, nhìn bóng cây phía ngoài bờ tường.
Quý Bạch kéo tay cậu, “Muốn, chọn toán học bởi vì tớ yêu thích, sau này cũng muốn trở thành giáo viên dạy toán như thầy Hứa.”
Thầy Hứa là thầy chủ nhiệm lớp Chu Hàm đồng thời là giáo viên dạy toán lớp Quý Bạch.
Thầy đối xử với học sinh rất tốt, dạy toán cũng giỏi nên học sinh ai ai cũng mến thầy.
Chu Hàm khẽ cười, “Vậy thì sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng về Bình Trung, cậu dạy toán học, tớ dạy tiếng anh, chúng ta cùng dạy một lớp, giống như thầy Hứa và thầy Nhan ấy.”
“Ừ, ở lại Bình Nguyên, nơi này khá tốt, tớ cũng luyến tiếc rời khỏi nơi đây.” Quý Bạch trả lời.
Chu Hàm ngồi thẳng dậy, tay đặt lên vai Quý Bạch, “Thầy Quý, con đường tương lai có cậu làm bạn nhất định sẽ xuất sắc ngoạn mục.”
Ánh trăng mênh mang, Quý Bạch nhìn sườn mặt Chu Hàm, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tự hào.
Vì Chu Hàm, vì chính hắn, cũng vì tương lai mà bọn họ từng sẵn lòng trả giá.
Tuần thứ hai sau khi kết quả trúng tuyển được công bố, Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần bắt đầu chuẩn bị tổ chức rượu Trạng Nguyên.
Bạch Nguyệt Như lại xin nghỉ, trở về rồi sang nhà Chu Hàm bận rộn.
Chờ đến cuối tuần, yến hội này xem như bắt đầu.
Trong sân nhà Chu Hàm bày đầy bàn ghế nhưng không hề chen chúc.
Bởi vì hai nhà cùng nhau làm nên có rất nhiều khách tới chúc mừng, bữa tiệc này cực kỳ náo nhiệt.
Chu Hàm và Quý Bạch là nhân vật chính nên phải đón khách cũng như tiếp chuyện bạn bè thân thích, cơ hồ cả một ngày chẳng rảnh rỗi được lúc nào, mãi đến trước bữa cơm tối mới có thể ngồi lại với nhau.
Bọn họ cầm ghế ngồi xuống một góc sân, nơi đó không rộng cũng không bày bàn nhưng sợ quá tối nên Chu Hàm treo một bóng đèn dây tóc lên.
Ánh đèn hơi mờ chiếu lên mặt làm người ta hơi hoảng hốt.
Quý Bạch và Chu Hàm lặng lẽ móc tay vào nhau, bọn họ ngồi trên ghế, nhìn dòng người trong sân.
Ngón út móc vào nhau, gió đêm nhẹ nhàng thổi.
Trước mặt là khách quý đầy nhà, phía sau là ngọn đèn dây tóc đamg chiếu sáng, là mộng ước luôn tồn tại bên nhau, là con đường tương lai càng ngày càng dài.
Tháng chín khai giảng.
Bởi vì khoảng cách khá xa, ngồi xe lửa mất một ngày nên Quý Bạch và Chu Hàm quyết định xuất phát trước hai ngày.
Lúc đi vẫn là Quý Bạch đến cổng nhà Chu Hàm, Quý Bạch đi về phía trước, Quý Gia Hải đứng ở cổng không nói lời nào.
Ông không có tư cách quản lý Quý Bạch, trong lòng ông cũng rõ mấy năm nay Quý Bạch vì ông mà bị đánh không ít, ông biết mình không xứng đáng làm cha cho nên lúc Quý Bạch ra cửa, ông chỉ nói một câu chú ý an toàn.
Ông đứng ở cổng nhìn bóng lưng Quý Bạch rời đi, thở dài, chỉ là thở dài mà thôi.
Quý Bạch tới nhà Chu Hàm, giống như trước khi thi đại học, Tạ Thúy Anh lại kéo Quý Bạch và Chu Hàm vào phòng, chẳng qua là không phải cho bọn họ túi cầu may mà cho mỗi đứa một bao lì xì.
Tuy hôm tổ chức rượu Trạng Nguyên đã cho bao lì xì nhưng Tạ Thúy Anh vẫn chuẩn bị thêm một cái.
Bà cảm thấy cho trước mặt người khác và lén cho không giống nhau.
“Hai đứa nha, từ nhỏ đã chơi với nhau, hiện tại lại cùng học một trường, ở cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau.
Mẹ cho các con bao lì xì này, nhớ phải mang theo.
Ở trường phải ăn cơm đầy đủ, trời lạnh phải mặc thêm áo, phải chăm sóc bản thân cũng như chăm sóc lẫn nhau cho tốt.
Ba mẹ không ở bên thì các con chính là người nhà của nhau, chăm sóc bản thân thật tốt thì chúng ta cũng yên tâm.” Tạ Thúy Anh nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, hai mắt ngấn nước.
Chu Hàm ôm bà, “Mẹ, chúng con sẽ tự chăm sóc thật tốt, ba mẹ ở nhà cũng đừng cố quá, trời nóng thì ở nhà nghỉ ngơi, trời lạnh cũng phải mặc thêm áo.
Chúng con không ở bên, ba mẹ phải chú ý thân thể.”
“Dì Tạ, cảm ơn chú dì, từ nhỏ hai người đã đối xử với cháu rất tốt, bao lì xì này cháu không thể nhận.
Thu một cái trong bữa tiệc kia là đủ rồi.” Quý Bạch chờ Tạ Thúy Anh và Chu Hàm nói xong cũng ôm lấy bà, “Cháu và Tiểu Hàm sẽ quan tâm nhau, dì và chú Chu ở nhà giữ gìn sức khỏe.”
Tạ Thúy Anh kéo Quý Bạch, “Cháu không nhận dì không vui, lần sau cháu tới dì sẽ giận đấy.” Tạ Thúy Anh như trẻ con nhét bao lì xì vào tay Quý Bạch.
“Nhận đi, nhiều hay ít đều là tâm ý của mẹ tớ.” Chu Hàm kéo quai đeo cặp sách của Quý Bạch bảo hắn nhận lấy.
Quý Bạch bất đắc dĩ nhận lấy, trong lòng dự định giữ phần tiền trong này lại, sau này tính toán sau.
Tạ Thúy Anh cười đưa bọn họ ra cổng.
Chú Lưu đã đợi sẵn ở đó, Chu Chí Cần nhấc vali bỏ vào xe.
“Ba, mẹ, chúng con đi đây, ba mẹ yên tâm.” Chu Hàm kéo tay Tạ Thúy Anh chào tạm biệt, Quý Bạch đứng bên cạnh cũng nói, “Chú, dì, chúng cháu đi học đây.”
“Ừ ừ, chú ý an toàn, chăm sóc bản thân cho tốt, không cần lo lắng cho ba mẹ.
Quý Bạch cũng thế, chúng ta sẽ để ý lão Quý, cháu cứ yên tâm học tập.” Chu Chí Cần nhìn hai đứa nhỏ, chẳng mấy khi thấy ông lộ ra cảm xúc thương tiếc.
Hai đứa nhỏ gật đầu lên xe.
Chu Chí Cần và Tạ Thúy Anh nhìn theo phương hướng xe rời đi, đỏ hốc mắt.
Mười tám năm, dù có luyến tiếc nhưng vẫn vui vẻ nhìn bọn họ tiến đến nơi xa hơn.
Tạ Thúy Anh nhớ tới hình bóng hai đứa nhỏ dựa vào nhau ở góc sân và hai ngón tay móc vào nhau dưới ngọn đèn dây tóc vào buổi tối nọ, bà khẽ cười.
Quý Bạch và Chu Hàm ngồi ở hàng ghế sau nắm tay nhau, bọn họ vẫn chưa nói gì.
Xe đi qua cây anh đào cạnh cổng, cùng với gió thổi làm lá cây đung đưa như thể nói hẹn gặp lại với hai người.
Cây anh đào tươi tốt, con dường phía trước còn dài nhưng nhất định sẽ tươi sáng rực rỡ.
~Hoàn chính văn~
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện chỉ ngắn thế thôi nhưng chuyện tình của họ sẽ không ngừng lại tại đây.
Thiếu niên chạy về phương xa, có vui mừng có phiền muộn nhưng hơn thế là có người yêu làm bạn.
Mong ước hai thầy sẽ càng ngày càng tốt..