Gió Trong Sớm Bình Minh


Khi Lâm Xuất tỉnh dậy khỏi giấc mơ, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.

Cửa sổ hé ra một khe hở, gió khẽ vén rèm cửa, lộ ra mặt hồ màu xanh sữa không chút gợn sóng.
Bầu trời đêm, dải ngân hà, và mưa sao băng đều đã biến mất, hồ Tekapo lại chìm trong ánh nắng ban mai yên tĩnh thơ mộng.
Lâm Xuất cảm thấy không chân thật, thậm chí anh còn không nhớ mình về phòng bằng cách nào.

Một lát sau, anh bỗng tỉnh táo lại, xốc chăn lên rồi đi chân trần xuống giường, chạy vài bước đẩy cửa phòng ra.
Phòng anh đối diện với phòng khách nhỏ, trong phòng khách không có người, nhưng trong phòng bếp lại phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trong nháy mắt đó, Lâm Xuất cảm thấy cả người mình đều nhẹ nhõm.
Anh đứng tại chỗ một lúc, mới dụi mắt làm bộ mới tỉnh lại, nhìn Thẩm Phong Lai đang quay lưng uống nước.
Lâm Xuất đi đến phía sau Thẩm Phong Lai, trực tiếp ôm lấy eo y, ngả đầu vào lưng Thẩm Phong Lai.
Động tác Thẩm Phong Lai tạm dừng, hỏi một câu: "Em tỉnh rồi à?"
Lâm Xuất "Ừm" một tiếng.
"Đi rửa mặt trước đã." Thẩm Phong Lai khẽ nhích người, nhưng Lâm Xuất lại cố dùng sức, không chịu buông tay.
Vì vậy Thẩm Phong Lai đành phải mặc cho anh ôm, sau đó chậm rãi hỏi: "Em sao vậy?"
"Không có gì." Lâm Xuất vùi mặt vào lưng y hít hà một hơi, cảm giác toàn thân đều bị mùi của Thẩm Phong Lai bao trùm, "Em chỉ cảm thấy rất vui khi anh vẫn còn ở đây."
Thẩm Phong Lai im lặng một lúc lâu mới nói: "Tiểu Xuất, anh sẽ không đi."
Lâm Xuất thở dốc, chớp mắt để giảm bớt cảm giác chua xót, vẫn áp chặt ngực vào lưng y.

Anh nói: "Thẩm Phong Lai, lần này em không say, anh cũng tỉnh táo mà đúng không?"
Thẩm Phong Lai rũ mi, sau đó vươn tay ấn mu bàn tay đang ôm eo mình của Lâm Xuất, trả lời anh: "Đúng vậy."
Lâm Xuất nghe được đáp án mình muốn, liền nở nụ cười.

Anh hài lòng nhắm mắt lại, dụi má vào tấm lưng rắn chắc của Thẩm Phong Lai, nói: "Anh nhớ là tốt rồi.

Em chỉ sợ nhiều năm qua đi, anh chẳng muốn nhớ gì cả."
Thẩm Phong Lai cũng cười một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay Lâm Xuất, giống như chơi mãi không chán, "Thế lần trước là ai khăng khăng giả vờ không nhớ?"
Lâm Xuất ngẫm nghĩ, nhón chân ghé sát vào tai y nói: "Có giống nhau đâu, hồi đó em không hiểu chuyện gì.

Huống chi, anh bỏ mặc em một mình ở nước Anh, nghĩ thế nào thì anh cũng là người quá đáng mà?"
"Anh không có ý định bỏ mặc em." Thẩm Phong Lai nắm chặt tay Lâm Xuất, một lúc sau đặt bàn tay đó lên mặt mình, hôn lên những ngón tay thon dài của Lâm Xuất, "...Sau này sẽ không như vậy nữa."
Lâm Xuất dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn Thẩm Phong Lai, trong ánh mắt như mang theo ánh sáng, "Thẩm Phong Lai, em có thể tin anh thật không?"
Thẩm Phong Lai xoay người đối mặt với anh, cúi đầu hôn lên trán Lâm Xuất, sau đó nói: "Tiểu Xuất, em sẽ có mọi thứ em muốn.

Phong cảnh em muốn xem, âm nhạc em thích, và cả những người em yêu đều sẽ luôn ở bên cạnh em."
Gần như ngay lập tức, Lâm Xuất bị bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, anh cảm thấy toàn thân lại nóng lên, vô thức ngẩng đầu lên ôm cổ Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng vuốt tóc anh, dùng lòng bàn tay chạm vào bả vai của Lâm Xuất, sau đó vỗ mạnh vào mông anh.
Lâm Xuất kêu lên một tiếng ngắn ngủi, "Sao anh đánh em!"
"Lại không mang giày." Thẩm Phong Lai cúi người bế ngang anh lên, đi đến phòng khách, để anh ngồi trên sô pha, cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Xuất, "Ngoan ngoãn ngồi đây đợi, sắp có cơm rồi."
Lâm Xuất bị lời nói tán tỉnh làm cho đỏ mặt, ngồi một lúc mới nhận ra nồi canh đang sôi ùng ục trên bếp, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm quyến rũ của canh xương.
Thẩm Phong Lai trở lại phòng bếp, mở tủ lấy ra một chiếc tạp dề màu trắng rồi đeo vào.

Rõ ràng khí chất không phù hợp, nhưng dây buộc ở sau lưng, càng làm nổi bật phần eo và bụng chắc khỏe, tổng thể trông khỏe khoắn thon dài, rất vui mắt.
Ngắm nghía hồi lâu, Lâm Xuất đứng dậy khỏi sô pha, tiện tay tìm một đôi dép lê, xỏ vào rồi đi tới, vừa đi vừa hỏi: "Không phải anh không biết nấu ăn à?"
Thẩm Phong Lai đang tìm gia vị trong tủ trên đầu, nghe vậy liền nói: "Là không giỏi, anh chỉ biết làm sandwich với mì ăn liền, nên đành phải theo chị Trần học tập, không thì mấy ngày nay ở đảo Nam chúng ta ăn gì? Đúng rồi, sẵn em giúp anh xem công thức nấu ăn rồi đọc cho anh nghe đi."
Lâm Xuất ngồi trên bàn tủ, cúi đầu nhìn di động Thẩm Phong Lai, hình ảnh là công thức chi tiết do chị Trần viết cho y, có cả tiếng Trung lẫn tiếng anh, toàn chữ là chữ.
Anh chậm rãi đọc cho Thẩm Phong Lai nghe, ánh mắt dừng trên tạp dề của Thẩm Phong Lai, giây tiếp theo anh không nhịn được cười thành tiếng - trên ngực tạp dề có in một con vịt nhỏ hoạt hình màu vàng.
Thẩm Phong Lai quay đầu lại nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, "Ở đây chỉ có mỗi cái tạp dề này."
"Hợp với anh lắm," Lâm Xuất nghiêm túc nói, "Rất rất rất đáng yêu."
Thẩm Phong Lai không để ý anh nữa, tiếp tục lấy thớt ra, cắt hết thịt bò.
Lâm Xuất ló đầu nhìn, kỹ năng dùng dao vô cùng bình thường, miếng thịt bò thì không đồng đều.

Anh ngồi ngay ngắn hỏi: "Anh học nấu ăn vì em à? Em ăn gì cũng được, không cần cầu kì đâu anh.

Anh cũng biết đồ ăn ở nước Anh đáng sợ tới mức nào mà, cá chiên, Shepherd's pie, Haggis, To in the Hole...!Em nhớ lần đầu tiên mẹ Lâm nấu thịt kho tàu, dượng Orsini bật khóc luôn ấy!"
Nói xong lại thấy biểu cảm của mình cũng trở nên kỳ quái, "Không được không được, trong đầu em lại hiện lên mấy hình ảnh đáng sợ."
Thẩm Phong Lai khẽ cười, thấp giọng nói, "Nói nhỏ cho em nghe, về đồ ăn, New Zealand cũng không khá hơn là bao."
"Thật hay giả vậy ạ?" Lâm Xuất kinh ngạc hỏi.
"Em thử xem?" Thẩm Phong Lai cười, "Như vậy tài nghệ nấu nướng của anh sẽ tốt hơn một chút."
Lâm Xuất nhìn vẻ mặt Thẩm Phong Lai, xúc động, vì thế anh đi đến bên cạnh y, khẽ nói: "Em chỉ muốn ăn mấy món anh làm." Vừa nói, anh vừa duỗi tay ra móc quai tạp dề.
Thẩm Phong Lai mặc anh làm phiền, nhếch miệng, không nói gì.
Một lát sau, Lâm Xuất thấy Thẩm Phong Lai tắt bếp, anh liền đứng dậy, vừa nói "Em giúp anh" vừa tìm khăn để bưng canh, không ngờ Thẩm Phong Lai lại kéo anh ra.
"Nóng lắm.

Em đứng qua một bên đi." Thẩm Phong Lai tự mình bưng nồi lên, nói: "Em có thể lấy giúp anh hai bộ chén đũa không?"
Lâm Xuất đứng tại chỗ ngẩn người, mở tủ lấy bát và thìa quay lại bàn ăn, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phong Lai múc đầy một bát canh đặt xuống ghế đối diện.
Lâm Xuất kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn canh trong bát sứ trắng, dùng thìa nhấp một ngụm, ánh mắt lập tức sáng lên.
Canh là canh hạt sen hầm xương, rất tươi ngon, có mùi thơm dễ chịu của thuốc, mùi xương bò ngấm hoàn toàn vào hạt sen, mềm lại không ngấy, đúng là đẳng cấp của chị Trần.
"Thẩm Phong Lai, anh làm gì cũng là thiên tài hết à?" Lâm Xuất nhìn y nói: "Ông trời bất công quá."
Động tác ăn uống của Thẩm Phong Lai vẫn duyên dáng, giọng điệu mang theo ý cười: "Cảm ơn vì lời khen của em."
Lâm Xuất ngẫm nghĩ, bưng chén lên: "Em không biết nấu ăn, anh có ghét em không?"
"Không đâu." Thẩm Phong Lai nhìn anh, "Nếu ghét sao anh lại học nấu ăn từ chị Trần?"
Lâm Xuất nghe vậy không khỏi mỉm cười, dùng chân dưới bàn cọ vào chân của Thẩm Phong Lai, nhẹ nhàng nói: "Em cũng muốn học, sau này em sẽ nấu cho anh ăn."
Thẩm Phong Lai cười nói: "Ồ? Anh nghe nói có người từ khi lớn tới giờ chưa bao giờ đun nước, có thể học được à?"
"...!Ai nói? Anh Tống Đường ạ?" Lâm Xuất sửng sốt, nhíu mày, "Sao chuyện gì anh ấy cũng nói với anh cả vậy! Anh ấy có muốn làm trợ lý của em nữa không thế."
Thẩm Phong Lai múc thêm canh cho anh, nói: "Tống Đường không tệ, có thể thấy cậu ta rất quan tâm em."
Lâm Xuất cảm thấy khó chịu, "Hừ" một tiếng, "Đồ phản bội."
Giọng điệu Thẩm Phong Lai vẫn ôn hòa tự nhiên, "Cậu ấy nói đúng mà.

Đôi tay của em trân quý biết bao nhiêu? Nó nên thuộc về âm nhạc, thuộc về thế giới, không nên mạo hiểm dù chỉ một chút.

Sau này em muốn ăn gì cứ nói với anh."
Lâm Xuất không biết có phải mình quá nhạy cảm không, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy tâm trạng của Thẩm Phong Lai hơi thay đổi.
Anh im lặng một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phong Lai, nghiêm túc hỏi: "Anh không tin em à?"
Thẩm Phong Lai nhanh chóng trả lời vấn đề khó hiểu này: "Anh tin em mà."
Lâm Xuất dứt khoát kéo Thẩm Phong Lai đối diện mình, sau đó dùng hai tay ôm mặt y, nhìn thẳng vào Thẩm Phong Lai, "Anh đừng nói dối, nghiêm túc trả lời em đi.

Anh không tin em sao?"
Trong giọng nói Thẩm Phong Lai mang theo bất lực, lặp lại, "Anh không lừa em."
Lâm Xuất buông tay ra, "Anh phải tin em, em không giống trước kia nữa, em cũng không còn là con nít.

Em biết mình muốn gì."
Thẩm Phong Lai nhìn anh, dần dần lộ ra nụ cười, "Vâng."
--
Chú thích:
[1] Haggis là món ăn làm từ nội tạng loài cừu, băm nhỏ với hành tây, bột yến mạch, mỡ ở thận cừu, gia vị, muối, trộn với nhau và theo truyền thống, nhồi trong dạ dày của cừu và luộc trong khoảng ba tiếng đồng hồ.

Món Haggis thương mại hiện đại nhất được chuẩn bị trong một vỏ bọc chứ không phải là một dạ dày thật.
[2]To in the Hole: Cóc trong lỗ hay cóc xúc xích là một món ăn truyền thống của Anh bao gồm xúc xích trong bột bánh pudding Yorkshire, thường được phục vụ với nước thịt hành và rau.

Trong lịch sử, món ăn này cũng được chế biến bằng cách sử dụng các loại thịt khác, chẳng hạn như thịt bò bít tết và thận cừu.
[3] Shepherd's pie, tiểu bánh, hoặc trong phiên bản tiếng Pháp của nó là hachis Parmentier là một món ăn ngon gồm thịt băm nấu chín phủ khoai tây nghiền và nướng.

Thịt được sử dụng có thể đã được nấu chín trước đó hoặc mới băm nhỏ.

Các loại thịt thông thường là thịt bò hoặc thịt cừu.
*
Cách nói và mô tả các món ăn trong tác phẩm đều là quan điểm của tác giả lẫn nhân vật.

Hi vọng mọi người có cái nhìn khách quan nhất có thể nha!
*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui