Lâm Xuất chờ một lúc, vẫn không thấy Thẩm Phong Lai trả lời.
Ở độ cao hơn 4.000 mét, ngoại trừ tiếng gió rì rào, chỉ còn sự im lặng chết chóc, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng trôi, chỉ có hơi thở và nhiệt độ của nhau trở nên rõ ràng hơn.
Bọn họ đứng trên mép cửa cabin, không thể nhìn thấy dãy núi Alps bên dưới, xa hơn là hồ nước lấp lánh như một viên ngọc bích.
Độ cao như vậy khiến da đầu của Lâm Xuất tê rần, nhưng anh không biết tìm thấy dũng khí vô tận ở đâu.
Tất cả những suy nghĩ phức tạp đã bị cơn gió mạnh cuốn đi một nơi xa xăm, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất trong trái tim đang kêu gào phá vỡ chiếc lồng giam.
Lâm Xuất ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi Cook, nơi đó có mây mù lượn lờ, như thể có ai đó đang nhìn họ bằng ánh mắt dịu dàng.
Nhịp tim đều đặn mạnh mẽ cùng hơi thở hơi run rẩy của Thẩm Phong Lai ở ngay bên tai anh.
Yết hầu Lâm Xuất lăn lên lăn xuống, cố gắng nuốt nghẹn, "Thẩm Phong Lai, có lẽ em vẫn luôn yêu anh, chưa bao giờ dừng lại."
Giây tiếp theo, môi Thẩm Phong Lai dán lên cổ anh.
Lâm Xuất nghiêng đầu đón nhận, dùng hết sức lực tiếp nhận nụ hôn của Thẩm Phong Lai.
Lồng ngực lên xuống dữ dội, từ gò má đến cổ ửng hồng, cảm xúc mãnh liệt trong lòng suýt chút nữa bao phủ cả người anh.
"Tiểu Xuất, Tiểu Xuất." Thẩm Phong Lai ôm chặt Lâm Xuất từ phía sau, gọi tên anh.
Giọng y khàn khàn, cảm xúc có vẻ dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có vẻ rất mạnh mẽ, một tay vòng qua người Lâm Xuất, ấn vào cằm anh, ép anh ngẩng đầu lên.
Ngoại trừ say rượu mất bình tĩnh lần trước, Lâm Xuất chưa bao giờ thấy y kích động như vậy.
Lâm Xuất chịu đựng nụ hôn như vậy, không khỏi đỏ cả mắt.
Anh cảm thấy rất chóng mặt, lần mò ôm cổ Thẩm Phong Lai.
Nhưng eo và chân đều bị dây đai an toàn và móc khóa trói buộc, chỉ cần động một chút là trọng tâm sẽ bị lệch, thậm chí người đi cùng cũng sẽ ngã về phía trước.
Lâm Xuất kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Anh cảm thấy tay Thẩm Phong Lai đang siết chặt cơ thể mình, xoay cơ thể qua một góc, ngay sau đó cơ thể hai người cùng nhau vượt qua cửa cabin, mạnh mẽ rơi xuống.
Lâm Xuất nhắm chặt hai mắt lại.
Gió gào thét thổi tới như sóng biển lạnh lẽo, nhưng chỉ trong vài giây, áp suất không khí cao đã nâng người từ dưới lên trên, cảm giác không trọng lượng hoàn toàn biến mất.
Ánh mặt trời không chút tạp chất tùy ý chảy quanh người anh, trong lúc hốt hoảng, anh cảm thấy toàn thân mình bị gió bao trùm, linh hồn gần như ra khỏi cơ thể.
Ngay sau đó, giọng nói của Thẩm Phong Lai vang lên bên tai anh: "Tiểu Xuất, mau nhìn xem."
Lâm Xuất mở to hai mắt.
Đúng lúc này, hai người họ đi qua một đám mây mỏng, tầm nhìn bị che khuất trong thời gian ngắn, sau đó toàn bộ phong cảnh lại lần nữa hiện ra trước mắt.
Anh nhìn thấy mặt trời đột ngột xuyên qua những đám mây, chiếu chồng ánh sáng trên vùng đất rộng lớn.
Những đám mây bị khúc xạ hàng ngàn lần, toàn bộ đỉnh núi Cook được in bằng màu sắc rực rỡ.
"Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cầu vồng trên ngọn núi Cook phủ đầy tuyết." Giọng nói Thẩm Phong Lai bị gió cuốn đi, nhưng nó vẫn đến tai Lâm Xuất rõ ràng, "Em thấy không? Nó rất đẹp."
Lâm Xuất gật đầu.
Anh không biết Thẩm Phong Lai có cảm giác được câu trả lời của anh không, nhưng trái tim rung động đã khiến anh không nói nên lời.
"Tiểu Xuất, là em mang may mắn đến cho anh." Thẩm Phong Lai dừng một lát, sau đó đột nhiên nói, "Anh cũng yêu em."
Mấy chữ cuối cùng bị gió cuốn đi rất nhanh, Lâm Xuất cảm thấy tầm mắt mơ hồ, lúc đầu còn tưởng là sương mù trên kính bảo hộ, nhưng sau khi chớp mắt mấy cái, mới phát hiện là nước mắt chảy xuống, làm ướt tròng kính.
Anh muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng cuối cùng lại không dám cử động, chỉ nắm chặt tay Thẩm Phong Lai, hỏi: "Anh nói cái gì?"
Thẩm Phong Lai cười nhẹ, sau đó không biết y làm gì, Lâm Xuất chỉ thấy xóc nảy dữ dội, ngay sau đó tốc độ rơi của hai người chậm lại.
Qua một lát anh mới nhận ra, Thẩm Phong Lai đã bung dù.
Hơi thở và nhiệt độ cơ thể dần dần bắt đầu quay trở lại cơ thể, chiếc dù lượn vòng quanh không trung theo hình bán cung với luồng không khí lên xuống, bay phía trên Núi Cook như một con chim lớn.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Phong Lai cầm tay anh, nói: "Bảy năm trước, lần đầu tiên anh thấy núi Cook từ trên cao, trong lòng anh đã suy nghĩ rất nhiều."
Lâm Xuất ngơ ngác nhìn cảnh sắc dưới chân, thuận miệng nói: "Anh nghĩ gì?"
Thẩm Phong Lai nói: "Anh nghĩ về em."
Lâm Xuất không nói gì.
"Anh biết nói điều này nghe có vẻ rất ngu ngốc, nhưng lúc đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ." Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng hôn lên gò má Lâm Xuất, thì thầm vào tai anh, "Người đầu tiên đặt tên dãy núi này là Alps, chắc cũng giống như anh, đang nhớ đến dãy núi Alps ở bên kia thế giới.
Có lẽ đứng ở nơi đây, anh mới có thể gần em thêm một chút, và chỉ khi rơi xuống từ trên cao anh mới có được một khoảnh khắc bình yên, để có thể không chút lo lắng mà nghĩ về em."
Nói xong, Thẩm Phong Lai lại hôn lên vành tai anh, vùi đầu vào vai anh hít một hơi thật sâu: "Anh rất nhớ em.
Anh yêu em, Tiểu Xuất."
Lâm Xuất nhìn chằm chằm vào đỉnh núi Cook, không nói một lời.
Hình ảnh trước mắt vẫn luôn mơ hồ, chỉ còn lại một vài đường viền không rõ ràng.
Rất nhanh, cơn gió từ trong hẻm núi thổi lên mang theo nhiệt độ của băng tuyết thổi tới, lại hong khô nước mắt trong mắt anh.
Trái tim của anh đau nhức, giống như bị khoét một lỗ, trong nháy mắt bị gió lạnh thổi đầy, đau đớn khiến anh muốn cuộn mình lại, nhưng trên khuôn mặt đẫm lệ lại không nhịn được nở nụ cười.
Độ cao dần dần hạ thấp, Lâm Xuất nhìn thấy những dấu hiệu bắt mắt trên mặt đất, anh đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi, một ngôi nhà nhỏ với một dấu ấn lớn trên mái nhà lọt vào tầm mắt.
Anh biết rằng nơi hạ cánh an toàn do trung tâm nhảy dù đặt ở gần đây.
Anh không nói gì, trong lòng chỉ muốn mau chóng đáp xuống mặt đất, một giây cũng không muốn đợi.
Thẩm Phong Lai như hiểu được suy nghĩ của anh, kéo dù, họ lượn hai vòng ngược dòng không khí, cuối cùng đáp xuống một khoảng đất trống bên sông băng một cách thuận lợi.
Sau khi Lâm Xuất tiếp đất, anh cảm thấy toàn thân mình cứng đờ.
Mặc dù Thẩm Phong Lai vẫn luôn dùng chân che chở anh, nhưng lực tác động khi rơi xuống đất vẫn rất lớn, dây an toàn khiến đùi anh bị đau, cuối cùng anh vẫn trượt trên mặt đất mà không bị bong gân hay trầy xước da.
Thẩm Phong Lai cởi chiếc túi dù trên người ra, sau đó đưa tay chạm vào mặt Lâm Xuất.
Những ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lần lượt cởi bỏ dây trói giữa hai người, hỏi anh: "Tiểu Xuất, em không sao chứ?"
Lâm Xuất nghe thấy giọng nói của y, đầu lập tức tỉnh táo lại.
Anh không quan tâm đến đôi chân còn đang run rẫy mình, trực tiếp đứng dậy, nhào tới ôm Thẩm Phong Lai, vội vàng hôn lên môi y.
Thẩm Phong Lai cũng dang rộng vòng tay đón anh, nhưng bị lực của Lâm Xuất đẩy lùi lại nửa bước, sau đó y vòng tay ôm eo Lâm Xuất, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn.
Bọn họ không nói lời gì âu yếm, nhưng lại tham lam nhiệt độ hơi thở của nhau, dành thời gian cho nhau để thỏa mãn những ham muốn không thể kiềm chế.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài rất lâu, lúc dừng lại hai mắt Lâm Xuất toàn là nước mắt, cứ như vậy nhìn Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai khẽ cười với anh, vươn tay nắm tay Lâm Xuất.
Lâm Xuất giữ chặt cổ tay y.
Anh nhìn đôi mắt dịu dàng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi đỏ của Thẩm Phong Lai, cười nói: "Em có một thứ muốn đưa cho anh."
Vừa nói, Lâm Xuất vừa tháo găng tay ra, mở lòng bàn tay về phía y.
Lòng bàn tay anh hơi đổ mồ hôi, những đường vân trên lòng bàn tay cũng ấm áp.
Ở giữa lòng bàn tay đặt một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn nam đơn giản, mặt nhẫn mỏng mà tinh xảo, khảm kim cương vụn, phản chiếu ánh sáng lung linh dưới ánh mặt trời.
-.