Thời tiết trong núi tuyết thay đổi thất thường, mới nói chuyện một lúc, mây mù như thủy triều nhanh chóng che khuất sông băng trước mắt.
Ánh mặt trời rực rỡ hoàn toàn biến mất, bầu trời bị sương mù bao phủ, toàn bộ không gian lại biến thành màu trắng mênh mông, ngay cả biển báo hạ cánh bắt mắt cũng đã không thể nhìn thấy.
Không có nhiều người chọn nơi này làm điểm hạ cánh, rất nhanh, trên mảnh đất bằng phẳng trống trải này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Gió lạnh thổi vào mặt Lâm Xuất, sau đó thông qua lỗ mũi tiến vào trong cơ thể anh, máu toàn thân giống như đông lại, lồng ngực và nội tạng đều lạnh lẽo.
Anh thấy ai đó ở đằng xa chỉ lại đây rồi ra hiệu gì đó.
Phải mất một lúc anh mới nhận ra bên kia bảo hai người nhanh chóng rời khỏi vị trí hạ cánh an toàn.
Thẩm Phong Lai vươn tay nắm chặt tay Lâm Xuất, nói: "Đi thôi, thời tiết sắp thay đổi rồi."
Lâm Xuất muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng, nhưng anh vẫn không nói gì.
Giọng điệu Thẩm Phong Lai đã bình tĩnh lại, "Tiểu Xuất, có chuyện gì chờ trở về rồi nói nha em?"
Lâm Xuất đành phải gật đầu, xoay người đi theo Thẩm Phong Lai về hướng xuống núi.
Thật ra suy nghĩ của anh vẫn chậm chạp, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng rất hoảng sợ.
Một trận gió thổi qua sông băng, cuốn theo băng tuyết vỡ vụn, tầm nhìn ngày càng hạn hẹp.
Lâm Xuất cần rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ con đường dưới chân, cho dù như vậy, nếu lúc đi đường anh hơi bất cẩn, đôi giày của anh vẫn sẽ chìm hẳn vào trong tuyết.
Anh dùng hết sức rút giày ra, rồi lại giẫm mạnh xuống nền đất cứng.
Lúc đến anh và Thẩm Phong Lai sóng vai ngồi cạnh nhau, hai người vừa nói vừa cười, tâm trạng vui vẻ.
Lúc trở về, giữa hai người họ chỉ còn lại khó khăn im lặng và gió tuyết thầm lặng.
Một lúc sau, Thẩm Phong Lai đột nhiên dừng lại.
Sau đó y đi tới trước người Lâm Xuất, ngồi xổm xuống nói: "Lên đi, anh cõng em."
Lâm Xuất cúi đầu nhìn y, không nói một lời, đôi mắt vã mũi lại bắt đầu chua xót.
"Lát nữa có thể sẽ có bão tuyết." Thẩm Phong Lai thúc giục, "Tiểu Xuất, nghe lời."
Lâm Xuất hít mũi, ngoan ngoãn cúi xuống nằm trên vai Thẩm Phong Lai, vòng tay ôm chặt cổ y.
Thẩm Phong Lai bảo Lâm Xuất tách hai chân kẹp vào eo mình, sau đó duỗi hai tay ra sau, đỡ hông Lâm Xuất rồi đứng dậy chậm rãi đi về phía trước.
Lâm Xuất vùi vào cổ Thẩm Phong Lai rồi khóc.
Anh cảm thấy lòng mình rất khó chịu.
Giống như có một nhát dao cứa vào tim anh, rạch vết thương đã đóng vảy, khiến anh lần đầu tiên trong đời nếm trải nỗi đau đớn, tuyệt vọng khi mộng tưởng sụp đổ trước mắt.
Ngoại trừ nổi đau thấu tim, càng khó chịu hơn chính là cảm giác bất lực không thể dùng lời nào để diễn tả được.
Đó là cảm giác bất lực nhìn người mình yêu chìm trong đau đớn mà lại không thể làm gì.
Không lâu sau khi Thẩm Phong Lai cõng Lâm Xuất trên lưng rời đi, xung quanh trở nên tối sầm.
Làn sương mỏng bắt đầu dày hơn, chìm xuống đất như những cục bông gòn, chỉ cần đứng một lúc sẽ cảm thấy lạnh không chịu nổi.
Bão tuyết thật sự đang đến gần.
Thẩm Phong Lai do dự một lúc, cuối cùng từ bỏ không đi xuống núi nữa, nhưng lại rẽ vào một ngã ba.
Vài phút sau, Lâm Xuất nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ màu đỏ xuất hiện trước mặt họ.
Thẩm Phong Lai đặt Lâm Xuất xuống, sau đó mở cửa bước vào.
Lâm Xuất cử động tay chân, lúc này mới phát hiện tay chân mình đã lạnh đến mức không cảm giác được.
Anh đi theo y vào trong phòng, đánh giá nhà gỗ nhỏ này, phát hiện bên trong rất nhỏ, chia làm hai phòng, bên trong và bên ngoài, tổng cộng khoảng hai mươi mét vuông.
Đồ trang trí liếc mắt một cái là rõ mồn một, trên tường có lò sưởi, ngoại trừ một cái bàn, thì không còn gì khác, trên bàn có một ấm đun nước sạch sẽ; bên trong có một chiếc giường, và một hộc tủ đựng đồ vừa phải.
Thẩm Phong Lai đốt lò sưởi lên, lấy ga trải giường sạch sẽ từ trong học tủ ra rồi thay vào, sau đó dùng điện thoại di động gọi cho Daniel ở dưới núi.
Làm xong những thứ này, y mở cửa bước ra ngoài.
"Anh đi đâu thế?" Lâm Xuất lập tức đứng dậy hỏi.
Giọng anh vừa khàn vừa gấp gáp, nghe hơi đáng thương.
Bước chân của Thẩm Phong Lai dừng lại một chút, sau đó y nâng ấm nước trong tay lên, "Anh đi lấy nước, hồ nước ở bên ngoài."
Lúc sau, y lại bổ sung một câu: "Anh sẽ về sớm."
Lâm Xuất cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, nên lại ngồi xuống, mím môi không nói gì.
Thẩm Phong Lai ra ngoài một chuyến, lát sau đã quay trở lại.
Y quen cửa quen nẻo lấy ra một chiếc cốc giấy từ chiếc tủ nhỏ trong góc, rót một cốc nước nóng đặt trước mặt Lâm Xuất, dịu dàng nói: "Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, có lẽ phải ở lại đây một đêm."
Thật ra Lâm Xuất không để ý đến những thế này, nhưng vẫn dựa theo lời của y hỏi: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Đừng lo lắng." Thẩm Phong Lai ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ nhiệt độ trên trán anh, "Ngôi nhà này là do câu lạc bộ thể thao mạo hiểm xây dựng.
Bình thường nếu gặp bão tuyết, mọi người sẽ ở chỗ này.
Rất an toàn cũng rất sạch sẽ."
Lâm Xuất nhìn y, nghiêm túc nói: "Không sao, chỉ cần ở bên cạnh anh, em không sợ bất cứ chuyện gì."
Ánh đèn trong phòng không quá sáng, nhưng ánh đèn vàng ấm áp cùng với bóng tối ảm đạm bên ngoài cửa sổ tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, cô đọng lại một thế giới nhỏ bé khiến người ta cảm thấy an tâm.
Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy nhót, không khí khô ráo ấm áp, chóp mũi Lâm Xuất ngửi thấy một mùi hương rất nhàn nhạt, hẳn là mùi nước hoa của Thẩm Phong Lai.
Anh kéo tay Thẩm Phong Lai qua, dán mặt lên lòng bàn tay y, đôi mắt nhìn thẳng vào Thẩm Phong Lai, hỏi y: "Đau không?"
Hai chữ không đầu không đuôi, khiến người ta không hiểu.
Nhưng Thẩm Phong Lai nghe qua đã hiểu.
Y dùng ngón tay xoa má Lâm Xuất, cười không nói gì.
Lâm Xuất quay mặt hôn lên ngón tay y, "Thẩm Phong Lai, lúc đó có đau không?"
"Không đau." Thẩm Phong Lai trả lời y, "Đều đã qua cả rồi, Tiểu Xuất."
Lâm Xuất lắc đầu.
Cảm xúc của anh sa sút, qua thật lâu vẫn không thể nói ra câu nào.
Hai tay Thẩm Phong Lai giữ cằm anh rồi nang lên, cúi đầu hôn lên bờ môi Lâm Xuất.
Lâm Xuất nhìn y rồi hỏi: "Là tai nạn giao thông sao?"
Thẩm Phong Lai gật đầu, "Ngày chúng ta ở Berlin."
Lâm Xuất nhắm hai mắt lại.
"Lúc xảy ra tai nạn anh thật sự không đau, anh không gạt em mà.
Khi đó mọi người đều nói, anh còn trẻ, xác suất có thể chữa khỏi rất cao." Giọng nói Thẩm Phong Lai trầm thấp bình tĩnh, như đang kể câu chuyện không liên quan đến mình, "Thậm chí anh còn nghĩ, tạm thời không cần nói với em, sau khi khỏi bệnh sẽ từ từ nói cho em biết.
Bởi vì anh biết nếu để em biết tin, em nhất định sẽ khóc, không thể chấp nhận, sẽ đau hơn cả anh.
Anh không muốn có bất kỳ ký ức tồi tệ nào về sinh nhật lần thứ mười tám của em."
Lâm Xuất im lặng lắng nghe, không thể kiềm chế bản thân nhớ lại tình hình năm đó.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, rất nhiều thứ đã trở nên mơ hồ.
Nhưng cuộc sống của Thẩm Phong Lai xảy ra biến cố lớn, khi y đang phải vật lộn để sinh tồn, mình đang làm gì?
Anh vừa mời trải qua sinh nhật tuổi 18 khó quên nhất cuộc đời -- Anh ra mắt với tư cách là người thay thế tại Liên hoan âm nhạc Berlin, khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc với no 2.
Qua một đêm, hoa tươi, tán thưởng, vô số niềm đam mê điên cuồng, tất cả đều rơi xuống đầu anh, đẹp đến mức như một giấc mộng.
Nửa năm sau, Lâm Xuất rất bận rộn, bận rộn đến mức anh không thể thu xếp thêm bất kỳ thứ gì trong cuộc sống của mình ngoại trừ cây đàn piano.
Ngay cả khi Thẩm Phong Lai rời đi mà không nói lời từ biệt, nói với anh một cách mơ hồ rằng nhà y có việc phải giải quyết, rất nhanh sẽ quay trở lại, anh cũng không mảy may nghi ngờ.
"Anh nhớ, đầu tiên là Đức, Thụy Điển, rồi đến Mỹ.
Trong hai năm đó, anh đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng cuối cùng họ đều nói rằng anh sẽ không bao giờ chơi đàn piano được nữa." Thẩm Phong Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn không thể chiếu tới, chỉ có thể nhìn thấy những bông tuyết lướt qua ngoài cửa sổ, đập mạnh vào lớp kính dày.
Y vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể không có chút cảm xúc nào, "Anh vẫn luôn nói tám mươi tám phím trắng đen có thể bao dung vạn vật, bất kể giai điệu kỳ lạ thế nào, bản hòa tấu lạ lùng ra sao, chỉ cần có piano gia nhập, tất cả những nốt nhạc trên thế giới sẽ biến thành có thể.
Nhưng sau đó, anh cảm thấy tám mươi tám phím hẹp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng."
Nói đến đây, Thẩm Phong Lai dường như nhận ra điều gì đó, dừng lại một lúc rồi không nói gì nữa.
Trái tim Lâm Xuất nhói lên.
Anh không biết phải làm gì, chỉ đành cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc, lặp lại câu nói một lần nữa: "Không phải như vậy, Thẩm Phong Lai.
Anh là nghệ sĩ âm nhạc giỏi nhất thế giới, anh mãi là nghệ sĩ âm nhạc em ngưỡng mộ nhất."
Thẩm Phong Lai mỉm cười không trả lời anh, y chỉ ôm lấy Lâm Xuất, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Lâm Xuất ngẩng đầu lên, há miệng hít thở.
Thẩm Phong Lai khẽ thở dài, "Tiểu Xuất, anh xin lỗi em.
Lúc ấy anh không ngờ, vận mệnh vẫn không thiên vị mình.
Những mộng tưởng anh hứa với em, cuối cùng đều không thể thực hiện được."
-.