Cơ thể Ngô Duệ nóng bỏng, nụ hôn của cậu cũng nồng cháy.
Cậu từng mường tưởng hôn Quan Ninh sẽ như thế nào, cậu nhất định sẽ khẽ khàng dán lên môi cô, đầu lưỡi chậm rãi miêu tả phiến môi người ấy, từ từ cạy mở khớp hàm, dịu dàng thâm nhập, quấn lấy nụ son dây dưa môi lưỡi.
Nhưng tới thời khắc môi dán môi hôn, cậu hệt một tấm chiếu mới tinh chưa trải đời, hết gặm rồi cắn Quan Ninh, cô hơi đau xót, thoáng nhăn mày, muốn đẩy cậu ra song lòng chẳng đặng, cuối cùng chỉ luồn tay vào mái tóc mát lạnh, khẽ nghiêng đầu bắt đầu dẫn đường.
Những nụ hôn xen kẽ giữa mềm mại và cứng rắn, nhẹ nhàng và kịch liệt không ngừng va chạm lôi kéo, Ngô Duệ vừa hôn vừa mút, đầu lưỡi Quan Ninh tê rần, tới phút cuối ở giữa những gặm cắn càn quấy cảm nhận được từng chút dịu dàng đến muộn.
Thoáng rời môi, tay Ngô Duệ đặt trên eo Quan Ninh không dằn nổi ghì chặt, tham lam muốn dấn cô xâm nhập vào thân thể mình, Quan Ninh bị sức lực tàn nhẫn xâm chiếm, cảm nhận được dục vọng chiếm hữu chất chồng che trời lấp đất của cậu, thấy hưng phấn và kích thích chưa bao giờ nhận được từ ai khác.
Cô say mê cách Ngô Duệ ôm mình chặt chẽ.
Cô mê muội quá đỗi.
Qua rất lâu sau, cậu quyến luyến mân mê môi cô, từng cái hôn khẽ khàng xoa dịu, tại phút giây này Quan Ninh cảm thấy mình đã thích cậu ấy đến độ mất kềm chế, cô ngưỡng cằm, đáp lại nụ hôn cậu.
Tới khi lắng lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh, những người khác đã ngủ say.
Thật đáng tiếc nếu đi ngủ sớm vào một đêm thế này.
Ngô Duệ nằm ngửa, ôm Quan Ninh.
Cô dán mặt lên lồng ngực cứng rắn, bên tai là tiếng tim đập vồn vã có lực.
Ngô Duệ ngước đầu hôn lên trán cô, dùng thanh âm cực thấp thều thào, “Chị thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Trong bóng đêm Ngô Duệ nhìn cô một hồi, gằn từng chữ, “Mời chị đánh giá kỹ năng hôn của em.”
Quan Ninh đã quen Ngô Duệ thẳng thắn, cô tư lự chốc lát, nghiêm túc đáp, “Ban đầu…… rất bình thường, sau đó tạm ổn.”
Ngô Duệ nheo mắt, tay giắt bên hông nhéo một cái, “Tạm ổn thôi á?”
“Còn không gian cải thiện.” Quan Ninh nhoẻn môi cười.
“So với những người khác thì sao?” Ngô Duệ gặng hỏi.Quan Ninh rề rà đáp, “Trước đó…… Thời gian qua lâu quá rồi, tôi không nhớ ra.”
“Chị với Khương Vịnh không có……” Ngô Duệ khó tin.
Quan Ninh gật đầu, rõ ràng bụng dạ thích lắm mà còn cố tình xạo xạo, “Ai giống cậu, mới xác định quan hệ nửa ngày đã hôn môi?”
Ngô Duệ “Hứ”, “Em kém chị xa, chính chị là người biến em đen tối khi mối quan hệ của chúng ta còn đang trong sáng đấy.”
“Có thể thôi đào mộ chuyện cũ không?” Quan Ninh bất đắc dĩ.
Ngô Duệ bóp cằm cô đe nẹt, “Chị đóng dấu một nửa đã muốn trốn, bỏ dở nửa chừng không phải thói quen hay đâu.”
Quan Ninh vỗ tay cậu, “Không chạy không chạy mà, mau ngủ đi.”
“Không muốn ngủ,” Ngô Duệ ôm cô dụi dụi, “Chị mệt hả chị?”
“Mệt, hồi chị đây bằng cậu nào sống như cú đêm, huống chi bây giờ không đủ sức để thức đêm chứ.”
“Vậy không thức nữa.”
Có người ấy kề bên, Quan Ninh cảm thấy trái tim mình nhũn ra, nơi nào cũng mềm hết, cô thật sự sợ bản thân dẫm vào cái bẫy dịu êm không nỡ bứt ra, đối với phụ nữ tuổi này như cô mà nói, như thế rất đáng sợ.
Nhưng tình cảm không phải cái khác, sự tỉnh táo sẽ sớm bị nuốt chửng trong bể chân tình như tằm ăn dâu, hóa thành nỗi niềm yêu thương ngày càng đong đầy.
Quan Ninh vuốt ve mặt cậu, trán kề trán, cô thủ thỉ, “Ngủ ngoan, cậu bạn nhỏ.”
Nửa đêm cô chợt thấy đau bụng, nằm trong lòng Ngô Duệ túa ra một thân mồ hôi lạnh.
Chuẩn bị tinh thần rồi nên Quan Ninh có đau cũng không mở mắt, cô mê mải tìm chút an ủi trong vòng tay ấm áp này.
Song Ngô Duệ nhận ra tư thế ngủ là lạ của cô, mở mắt bừng tỉnh.
Lòng bàn tay chạm vào vầng trán ướt lạnh, Ngô Duệ ôm lấy cô lo lắng hỏi, “Làm sao vậy ạ? Khó chịu hả chị? Nơi nào đau chị ơi?”
Quan Ninh giơ tay vỗ tay cậu, “Đau bụng kinh thôi.”
Ngô Duệ “sột soạt” nhổm dậy, “Em đi với chị…… đổi cái kia nhé.”
“Không cần đâu,” Quan Ninh đau đến độ rệu rã, “Đau một hai tiếng thôi, cố chịu là đỡ.”
Ngô Duệ vài giây sau mới hiểu, cậu nằm trở về bao bọc Quan Ninh từ phía sau.
Tay cậu đặt lên bụng Quan Ninh, dịu dàng hỏi, “Đau chỗ này hả chị?”
“Ừm.”
Tay cậu cách áo sơ mi xoa theo vòng, chỗ bụng thon mau chóng trở nên âm ấm, kỳ thật vô dụng thôi, có điều nhờ sự trấn an và lòng yêu thương, trên người Quan Ninh dâng lên từng trận ấm áp.
“Có đỡ không ạ?” Ngô Duệ hỏi cô.
“Có.”
“Hồi trước chị dùng cách gì?”
Quan Ninh khẽ cười, “Uống nước ấm.”
“Nước đường đỏ hả chị?”
“Nước trắng là được, mùa đông sẽ dùng miếng dán nhiệt.”
“Dạ, em nhớ rồi.”
“Mệt thì nghỉ đi.” Quan Ninh nói.
“Không mệt ạ.” Ngô Duệ trìu mến đặt cằm dán lên mặt Quan Ninh, tự mình gật gù, “Hình như có ích nè, ấm hơn ban nãy rồi.”
Hốc mắt Quan Ninh chua xót, hồi ba còn sống, hễ mỗi khi cô phát sốt, ông sẽ dùng cằm kiểm tra nhiệt độ trên trán giống Ngô Duệ đã làm vừa rồi.
Trước khi ba mẹ rời đi, cô cũng từng là một cô công chúa nhỏ muốn ngôi sao có ngôi sao, muốn ánh trăng có ánh trăng.
Cô trở mình, vùi mặt vào lòng Ngô Duệ.
“Sao vậy chị ơi?” Ngô Duệ nhẹ nhàng vỗ về.
“Không có gì, buồn ngủ quá.”
“Thế chị ngủ tiếp đi,” Ngô Duệ cười êm ái, “Đợi trời sáng, em kêu chị dậy.”
Sau đó Quan Ninh thật sự ngủ một giấc ngon lành, hơn nữa còn mơ thấy một giấc mộng đẹp, dẫu tỉnh lại đã không nhớ rõ cảnh trong mơ nhưng tinh thần sảng khoái, tâm trạng tốt lành, cơn đau bụng cũng vơi bớt đi nhiều.
Song Ngô Duệ vẫn kiên trì cõng Quan Ninh tới tận bãi đậu xe.
Quan Ninh nhìn con đường xuống núi tầng lớp bậc đá, nỡ lòng nào chịu để cậu vất vả nhưng bất đắc dĩ cậu chàng cứ kiên trì ngồi xổm dưới đất chờ cô lên.
Ngay khi cô ườn lên lưng cậu, Ngô Duệ nhẹ nhàng nở nụ cười, cố ý đi cuối cùng.
Quan Ninh không dằn nổi hỏi cậu, “Tôi nặng không?”
Ngô Duệ bảo, “Nào có, bây giờ em chạy được luôn đó.”
Quan Ninh ghì chặt bả vai cậu, “Cậu từ từ thôi, chúng ta không cần gấp.”
Trên đường đi xuống chân núi, Ngô Duệ kể lể với Quan Ninh, “Trên núi này có rừng lá phong, vào thu một mảnh trải dài như lửa, nếu gặp chạng vạng, nắng chiều hoà cùng lá đỏ đẹp hết xiết.
Đến lúc đó tụi mình quay lại đây, chỉ có hai chị em mình tới thôi nhé.”
Quan Ninh lấy khăn giấy xoa thái dương mướt mồ hôi giùm Ngô Duệ, chẳng nói chẳng rằng.
“Được không chị ơi?” Ngô Duệ ngoái đầu hỏi.
“Ơi?”
“Chị không nghe em mới nói ——”
Quan Ninh cúi đầu, môi gần như chạm vào tai Ngô Duệ, “Được.”
Chặng đường kế tiếp, Ngô Duệ im ru bà rù, lỗ tai mãi phiếm hồng, ôi, nom tựa lá phong mùa thu vậy.
Quan Ninh vốn định tăng ca vào Chủ Nhật nhưng thấy có thể sửa tài liệu ở nhà nên cuối cùng vẫn về ổ riêng, Ngô Duệ cõng cô đến lầu hai, khi Quan Ninh leo xuống lưng cậu để mở cửa thì đúng lúc chú dì sống tầng trên đi xuống, họ thấy cô bèn tới chào hỏi.
“Cháu Quan sắp ra ngoài hả?”
“Không ạ, cháu mới về ạ.”
“Tối qua lại tăng ca nữa hả? Công việc của cháu cực quá ha.” Dì Lưu nói.
Quan Ninh giải thích, “Cháu đi chơi với bạn ạ.”
Đôi vợ chồng già gật gù, đặt ánh mắt lên người Ngô Duệ, ý hỏi Quan Ninh đây là ai.
Quan Ninh mỉm cười nói, “Đây là bạn trai cháu, tên Ngô Duệ ạ.”
“Ý,” Thái độ dì Lưu có tí biến hóa lạ, ngoài miệng thốt, “Tốt lắm, tốt lắm, hai đứa xứng đôi quá.”
Ngô Duệ tranh thủ thể hiện hết mình, “Chào chú, chào dì ạ.”
“Chào cậu chào cậu,” Dì Lưu mỉm cười, “Ở bên cháu Quan thì nhắc chừng nó nhiều vào, đừng vì công tác làm hư thân.”
Ngô Duệ ngoan ngoãn hết biết, “Cháu sẽ trông coi ạ, chú dì ơi, tụi cháu vào trước nhé.”
“Được, hai đứa đi đi.”
Sau khi vào cửa, trước tiên Quan Ninh vô nhà tắm sửa sang, dùng xà phòng thơm rửa sạch tay lẫn mặt, thoa xong kem dưỡng da mới đi ra.
Ngô Duệ đứng trong bếp không biết đang lọ mọ cái chi, Quan Ninh đi tới, bấy giờ mới thấy cậu đang lụi hụi nấu nước đường đỏ.
Quan Ninh uống một ly đầy tràn, Ngô Duệ hỏi cô, “Uống ngon không chị?”
“Ngọt quá.”
“Em muốn nếm thử.”
Quan Ninh nhìn đáy ly, “Uống hết rồi.”
Ngô Duệ thả cái ly vướng bận xuống, cúi đầu hôn.
Nụ hôn này khác cái hôn tối qua.
Tay Ngô Duệ mãi mân mê vành tai cô, hôn đến chuếnh choáng, hôn say sưa đến nỗi mong mỏi kéo dài tận trời hoang đất cằn.
Cậu thở dốc tạm ngưng, dắt Quan Ninh đến sô pha, cậu ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Quan Ninh hơi câu nệ, theo bản năng cục cựa thân mình, Ngô Duệ cười, “Đã là của chị rồi còn sợ đè hư hở?”
“Tôi ——”
Một tay Ngô Duệ ấn eo cô, một tay khác đỡ gáy, ngửa đầu ngậm lấy đôi môi bị hôn đến mềm mại.
Dường như Ngô Duệ thấy hôn sao cũng không đã, Quan Ninh trốn tới đâu cậu đuổi theo hôn tới đó, hôm nay chút nhiệt tình cô dành cho công việc đã bị cậu mài cho sạch bách, tự nguyện sa ngã ghì lấy cậu, mặc cậu hôn cắn.
Hôn môi là việc tiêu hao thể lực kì diệu, tới chừng mười giờ Quan Ninh bỗng đói bụng, cô muốn vào bếp nấu tô mì nhưng bị Ngô Duệ ngăn cản.
Mười ngón tay cậu không dính nước xuân, cuối cùng đành kêu đầu bếp trong nhà nấu mấy món giao tới.
“Cậu cả, Chủ tịch Ngô để tôi tới hỏi năm nay sinh nhật cậu tính làm sao?” Đầu bếp trẻ mang theo nhiệm vụ tới nơi.
Tâm trạng Ngô Duệ phơi phới, cậu nói, “Để ba tôi quyết định đi, tôi nghe theo ông ấy an bài hết.”
Đầu bếp rời đi, hai người dùng bữa, Ngô Duệ hỏi Quan Ninh định chuẩn bị quà gì cho cậu.
Quan Ninh chớp mắt, “Tôi còn phải chuẩn bị quà á?”
Ngô Duệ gác đũa, gục đầu rầu rĩ.
“Gạt cậu đó,” Quan Ninh bật cười, “Tôi sẽ chuẩn bị kĩ, có điều cậu đâu thiếu thứ chi, tôi tặng chưa chắc có thể làm cậu bất ngờ.”
“Ai nói? Quà sinh nhật chị đưa em chính là bất ngờ lớn nhất.” Ngô Duệ giương mắt nghiêm túc cãi.
Thằng nhóc này nói năng ngọt xớt, Quan Ninh kẹp một miếng tôm bóc vỏ, nhét vào miệng cậu chàng.
Ngày 15 tháng 8 ấy, Quan Trình ngồi máy bay trở về.
Trước tiên cậu tới chỗ Quan Ninh, muốn tặng cô một bất ngờ vui vẻ, vui chưa thấy đâu nhưng xác thật có sốc, Quan Ninh sờ mặt mày Quan Trình, “Sao đen thui vậy?”
“Tại tuần trước em đi thi đấu đó.”
“Thi ở xích đạo hả?”
Quan Trình bật cười, “Đi biển chơi hai ngày, trở về cứ vậy đấy ạ.
Chị ơi, chị không tò mò sao em đột nhiên về ư?”
Quan Ninh theo đà hỏi cậu, “Ờ, tại sao?”
“Ăn sinh nhật Ngô Diệu đó,” Quan Trình lấy ra một cái hộp đóng gói tinh xảo từ va ly, “Chị còn nhớ Ngô Duệ chứ? Hồi trước nó dạy chị chơi game ấy.”
Quan Ninh tằng hắng, thuận miệng đáp có lệ, “Nhớ.”
“Đây là quà em chuẩn bị cho nó.”
“Là gì vậy?”
“Mô hình một chiếc xe thể thao, em dùng phụ kiện dư lại từ thi thố để làm.” Quan Trình lấy ra một chiếc xe thể thao màu đỏ, ngay cả Quan Ninh không có niềm yêu thích xế xiếc cũng sáng ngời hai mắt.
Quan Trình cầm điều khiển từ xa miêu tả công năng chiếc xe, Quan Ninh ngồi xổm trên mặt đất nhìn một lát rồi hỏi, “Đoạt giải không?”
“Không ạ,” Quan Trình thoải mái kể, “Chủ nhà có hơi bài xích ngoại lai, có điều thầy hướng dẫn vốn để em ra ngoài trải nghiệm, không nhận thưởng cũng chẳng hề chi.”
Quan Ninh giơ tay sờ sờ đầu Quan Trình.
“Tính về ở mấy ngày?” Quan Ninh hỏi.
Quan Trình chần chờ vài giây mới nói, “Sáng mai bay ạ.”
“Gấp vậy hả?” Quan Ninh dừng một chút, “Tối nay ăn sinh nhật với bọn Ngô Duệ à?”
“Dạ.” Quan Trình gật đầu.
Quan Ninh bảo, “Đưa chị theo đi.”
“Hình như không hay lắm đâu?” Quan Trình hơi khó xử, “Người ta toàn đem bạn gái, em mang chị theo kì kì sao đó.” Mặc dù nhà Ngô Duệ giàu sụ, không ngại nhiều thêm miệng ăn.
Quan Ninh đưa ra chủ ý, “Em nói lần này về chỉ có mỗi một ngày, muốn ở cùng người nhà nhiều hơn, bạn em sẽ hiểu.”
“Vậy được rồi, để em thử xem.” Quan Trình đứng lên gọi cho Ngô Duệ.
“Ngô Duệ, đêm nay tôi mang thêm một người ông không ngại chứ?” Quan Trình hỏi.
Ngô Duệ thờ ơ hỏi, “Ai dạ, ông đưa bạn gái theo?”
“Không phải, là chị tôi.”
Ngô Duệ “soạt” nhổm phắt dậy từ sô pha, “Ờm, là chị ấy muốn đến hay là……”
“Chị tôi đã lâu không gặp tôi, dĩ nhiên muốn ở bên tôi lâu hơn rồi, tôi đem chị ấy tới có phiền không? Nếu tối nay quá nhiều người phức tạp, tôi sẽ để chỉ ở nhà.”
“Không phức tạp,” Ngô Duệ lập tức bảo, “Đều là người ông quen, không có ai ưa gây chuyện hết, tối ông mang chị ấy lại đây đi.”.