Ngô Duệ biết hễ Quan Ninh ghen, biện pháp tốt nhất là cậu phải ghen lồng lộn hơn, để Quan Ninh quên đi ghen tuông mà dỗ cậu.
Nào đoán được thứ dấm mình ủ lâu năm hoá ra chỉ là hiểu lầm.
Nhưng hãy nghĩ xem, Quan Ninh – người phụ nữ coi tường nhà thành nhật ký công tác, một trạng thái lạ xuất hiện một cách đột ngột trong đó thì chỉ lời giải thích này mới hợp lý.
Kể từ khi Quan Ninh yêu cậu, dòng thời gian mới trở nên sinh động hơn.
Nào là trồng hoa, làm gốm, bữa tối đầy ắp hương và vị, leo núi, học bơi và lặn, chờ cơn mưa sao băng lúc rạng sáng, tháng ngày trôi qua đa sắc hơn sau khi cưới.
Có người trời sinh đã mang dòng máu lãng mạn, bất chấp tuổi tác.
Ngô Duệ là một ví dụ.
Về đến nhà, hai người cùng nấu món Tây, sau đó họ ngồi ở cửa sổ sát đất to oành vừa uống rượu đỏ vừa chờ đợt tuyết đầu mùa của năm nay.
Tuyết chưa rơi mà Quan Ninh đã say.
Cô nhàn nhã nép vào lòng Ngô Duệ, cảm thấy buồn ngủ trong căn phòng ấm áp, thoáng híp mắt ngửa đầu nhìn cậu.
“Buồn ngủ à?” Ngô Duệ vuốt nhẹ đôi mắt cô.
Quan Ninh khẽ gật đầu, ngó đồng hồ treo tường, mới 10 giờ, đêm đẹp cảnh vui, ngủ thẳng cẳng thì thật đáng tiếc, cô cầm chặt tay Ngô Duệ, thì thầm: “Chồng ơi, mình hát cho vợ nghe với.”
Nghe cô kêu mà mình mẩy Ngô Duệ tê tái, cậu dịu dàng hỏi: “Chưa viết xong đâu, được không vợ?”
Quan Ninh gật đầu.
Ngô Duệ bọc cô trong lòng mình, cất tiếng hát dịu êm.
“Chờ ngày nổi gió bão tuyết, cùng em, cạn một chén say.”
“Lòng tôi muốn em biết chăng.”
“Dưới mảnh trời hoàng hôn, cùng em, tắm chung.”
“Thật muốn để em hay.”
Quan Ninh cười rúc rích, “Đồ lưu manh.”
Ngô Duệ nắm tay cô hôn hôn, chính thức làm chuyện lưu manh.
Trong chuyện này Ngô Duệ có thể vừa kịch liệt vừa dịu dàng, Quan Ninh dán lưng lên cửa kính, cái lạnh kích thích cô rùng mình, cậu lấy tay đỡ eo cô, dịu dàng nhưng vững chãi.
“Chị ơi, tuyết rơi kìa.” Ngô Duệ chợt bảo.
Quan Ninh lơ đễnh quay đầu ngó ra ngoài.
Đã nhiều năm không thấy tuyết rơi như lông ngỗng, ngoài cửa sổ tầng tầng dày cộm phủ trắng lá cây sồi, hai bên lối đi lát sỏi phủ đầy những tuyết, ánh đèn cũng mờ đi, hai bóng người chồng lên nhau phản chiếu trên nền tuyết trắng xoá.
Quan Ninh nhắm nghiền mắt, vùi mặt vào ngực Ngô Duệ.
Ngày hôm sau, Ngô Duệ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cậu di chân vẽ ra một trái tim to bự trên sân tuyết, sau đó gọi điện đánh thức Quan Ninh.
Quan Ninh bị tiếng chuông dựng dậy, cô dụi mắt ngồi dậy, bắt máy.
“Chị ơi, ra cửa sổ nhìn xuống đây đi.”
Quan Ninh mơ màng nghe ra tiếng Ngô Duệ, “òm” một tiếng xem như đáp lại, sau đó cô tròng đại cái váy ngủ, chân trần dẫm lên thảm đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Ngô Duệ thấy cô xuất hiện bên cửa sổ, cúp di động, cậu giơ măng cụt của Thiếu Gia chỉa vào trái tim, dùng khẩu hình nói: “Chị ơi, chào buổi sáng, mau xuống lầu đi.”
Quan Ninh bật cười toe toét, lấy điện thoại chụp ảnh một người và một mèo.
Quan Ninh mang đôi ủng đi tuyết kiểu học sinh, quấn khăn quàng cổ dày cộm, bọc mình kín mít mới chịu ra ngoài.
Ngô Duệ thấy cô là lăng xăng chạy tới ngay, thảy Thiếu Gia xuống tuyết cái một, chả hiểu sao người mới giường mà tràn trề năng lượng, cậu bế thốc Quan Ninh xoay mấy vòng liền.
Quan Ninh căng thẳng giữ rịt lấy cậu, e cậu trượt chân.
Đợi hai chân chạm đất, cô đánh nhẹ cánh tay cậu như oán trách.
“Chị không thích hả?” Ngô Duệ hỏi nhỏ.
Quan Ninh khó đỡ nhất giọng điệu này của cậu, cô chóng lắc đầu, “Đâu, thích chứ, vợ chỉ lo mình ngã bị thương thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Ngô Duệ kéo cô vào chính giữa trái tim, thả tay cô ra, lịch thiệp khom người, chìa tay.
“Cô Ngô có vui lòng nhảy một điệu với anh Ngô không?”
Quan Ninh mỉm cười nắm lấy tay cậu.
Do tính chất công việc Quan Ninh cũng từng học khiêu vũ nhưng kĩ năng loàng xoàng, mãi đến khi cưới Ngô Duệ, cô có một người thầy kiên nhẫn và dịu dàng, không chê bôi phê bình.
Khiêu vũ cùng người mình yêu trên nền tuyết trắng vào sáng sớm là việc cô chưa bao giờ mường tượng.
Ngô Duệ thỏa mãn mọi khát khao và mong đợi của cô về tình yêu thuở son trẻ.
Cậu săn sóc tỉ mỉ, không chê phiền lụy, biến từng cái nhỏ nhoi đời thường trở nên đầy ắp thú vị.
Ngày xưa cô thấy tình yêu có cũng được không có cũng chả sao, song kể từ khi gắn bó bên Ngô Duệ, cô mong sự lãng mạn có thể duy trì đến tận khi lìa đời.
Cậu thả chậm tốc độ và cúi đầu hôn lên môi cô, tim Quan Ninh đập vồn vã chực mất kiểm soát.
Những nụ hôn của Ngô Duệ luôn thành kính và nghiêm túc, phủ vây Quan Ninh trong cảm giác trân trọng, hun đầu ngón tay cô tê dại.
Nụ hôn kết thúc, Ngô Duệ buông cô ra mà hãy thèm lắm, hỏi nhỏ: “Chị đói chưa?”
“Hơi hơi.” Quan Ninh nhoẻn môi cười.
“Đi ăn sáng thôi.”
Cậu dẫn cô vào nhà, Quan Ninh hỏi, “Mình nấu gì á?”
“Mình thấy thì biết, chắc chắn là món mình thích.”
Ngô Duệ làm trứng cuộn cơm và thịt xông khói kèm rau dưa, nhìn thôi đã gợi cơn thèm, Quan Ninh ngồi vào bàn đợi, trông thấy cậu xắn ống tay áo bưng lên bữa sáng và sữa bò.
Ngô Duệ là người có tướng mạo tuyệt đỉnh, tay nghề bếp núc thì tàm tạm, nhưng lần này có tiến bộ hơn kì trước, tất nhiên Quan Ninh không tiếc lời khen và khích lệ.
Ăn sáng xong, Ngô Duệ lái xe đưa Quan Ninh đến công ty.
Đây là sự khởi đầu của một ngày bình dị nhưng đẹp đẽ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiếu Gia: Anh hổng làm được chuyện một con người nên làm tí nào hết á.