Hôm 23 tháng Chạp, Quan Trình trở về nhân kì nghỉ đông, cậu đến nhà họ Ngô cùng Quan Ninh và Ngô Duệ.
Ngô Quốc Ý và mẹ Ngô ưa náo nhiệt, cộng thêm niềm thương yêu sẵn có với Quan Trình, họ gặp cậu còn mừng hơn gặp Ngô Duệ.
Hồi ba mẹ vừa có Ngô Nam, nhất thời Ngô Duệ khó chấp nhận, giờ cán cân nghiêng về Quan Trình, cậu đâu thèm đành hanh, dầu gì cậu cũng đã có Quan Ninh rồi.
Quan Trình cực kì lễ phép trước mặt người lớn, cậu kiệm lời nhưng khéo ăn khéo nói, dỗ mẹ Ngô vui vẻ hết nấc.
Dùng xong cơm trưa, mẹ Ngô kéo Ngô Quốc Ý ra sân tản bộ, ném Ngô Nam cho ba người trẻ tuổi.
Có một phòng đồ chơi to oành ở lầu 1.
Quan Ninh bồng Ngô Nam, hai người còn lại lẽo đẽo theo sau.
Vào phòng, Quan Ninh cẩn thận thả Ngô Nam xuống thảm, Ngô Nam dùng đôi chân ngắn ngủn, lảo đảo đi tới ghế ngựa gỗ, hớn hở nhìn Quan Ninh.
Quan Ninh bế nhóc ngồi lên đó, cẩn thận trông nom đằng sau.
Ngô Duệ và Quan Trình im lặng quan sát một hồi, Ngô Duệ khom lưng bồng Ngô Nam đương chơi hăng say, thả em trai xuống đống hình xếp gỗ kế bên, còn mình thì ngồi xuống con ngựa gỗ.
Quan Ninh: “……”
Cô quay sang Quan Trình, những tưởng Quan Trình sẽ cười nhạo Ngô Duệ, ai dè mặt Quan Trình đầy vẻ thèm thuồng, cuối cùng cậu hết nhịn nổi nhấc chân đi trước Ngô Duệ, cong người hăm hăm đoạt ghế với Ngô Duệ.
Ngô Duệ bị cậu túm đến độ bung hàng nút áo, nhưng mông vẫn dán rịt lên con ngựa gỗ, cậu nhướng mày bảo: “Quan Trình, chúng ta cá đi.
Bữa nay mà ông cướp được con ngựa gỗ, tôi sẽ nghe ông một việc, nhưng ngược lại, ông phải gọi tôi là ‘anh rể’.
Thấy sao?”
Quan Trình cười lạnh, “Chơi luôn.”
Quan Ninh trông thấy hai tên đàn ông gần như ẩu đả nhau, nhưng Ngô Duệ linh hoạt hơn Quan Trình, sau khi bị đè ra đất thì xách con ngựa gỗ té chạy khắp phòng.
Hai người nghiêm túc tột độ, lăn lê đến độ trán toát mồ hôi hột mà chẳng ai chịu thua.
Quan Ninh chực hé miệng mấy lần, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đâu thể bất công với ai, cuối cùng cô kệ tất, im ỉm ngồi kế coi Ngô Nam xếp gỗ.
Ngô Duệ thấy lực chú ý Quan Ninh hết đặt trên người mình là hứng chơi đùa cũng loáng cái mất sạch, cậu cố tình ngã xoài ra đất, bại bởi Quan Trình đã chớm sức cùng lực kiệt, sau đó cậu vội sáp tới ôm Quan Ninh.
“Chị ơi.” Cậu hô.
Quan Ninh tươi cười đẩy cậu ra, “Mồ hôi mồ kê không.”
Tức thì Quan Trình-cướp-được-ngựa-gỗ hết vui, cậu cũng thò tới chỗ Quan Ninh, “Chị ơi.”
Hai tên nhãi này níu cổ Quan Ninh ná thở, Ngô Nam cũng góp vui, nhóc cười hinh hích ôm lấy cánh tay Quan Ninh, kêu theo bầy: “Chị ơi!”
Ngô Duệ và Quan Trình gần như đồng thời nhìn Ngô Nam.
“Kêu chị dâu.” Hai người đồng thanh.
Quan Ninh đẩy ra hai mái đầu bờm xờm, bất đắc dĩ bảo: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Đừng bắt nạt Ngô Nam nữa.” Dứt lời Quan Ninh bồng Ngô Nam ra ngoài, hai người kia lập tức đuổi theo, Ngô Duệ nhận lấy Ngô Nam, một tay bồng đứa nhỏ, một tay choàng lấy Quan Ninh.
Quan Trình tức mình dời mắt, thây kệ cậu luôn.
Quan Ninh chẳng tài nào hiểu nỗi Ngô Duệ – người trẻ tuổi đã giữ chức Phó tổng giám đốc tại Tập đoàn Quốc Ý và hiện sắp sửa sáng lập đế chế của riêng mình – hễ thấy Quan Trình là giở thói trẻ con, sự điềm tĩnh bình thường tôi luyện biến đâu mất dạng.
Quan Trình y chang.
Trên bàn cơm được khen hiểu chuyện nhưng bây giờ chả khác chi đứa con nít gây sự kì khôi.
Ban nãy đông người, Ngô Nam ham vui nên ngồi nhấp nhổm trên ghế, chẳng bỏ bụng được mấy.
Dì Hứa pha sữa bột cho nhóc, Quan Ninh nhìn chằm chằm cái miệng tí hin bú sữa chùn chụt, xoay người hỏi: “Hai đứa à, muốn bú bình không?”
Ngô Duệ và Quan Trình đồng thời lắc đầu.
“Tới luôn đi, không phải thích đánh nhau lắm à, uống nhiều sữa cho cao.” Quan Ninh tiếp tục trêu họ.
Quan Trình bước tới, giơ tay so đỉnh đầu Quan Ninh, cậu bảo, “Chị ơi, muốn cao cũng là chị cần cao mới đúng?”
“Chị ơi, mình nghe kìa,” Ngô Duệ chắt lưỡi, “Đây là thái độ nói chuyện với chị gái đó hả? Quan Trình phải học cách mềm mỏng và uyển chuyển vào, vậy mới có gái theo.”
Quan Ninh cười cười nhìn Quan Trình, “Ngô Duệ nói phải đó, không phải ai cũng hiểu việc em nhặng xị đại biểu cho cách em xem họ là ‘người quan trọng’ đâu.”
“Ò.” Quan Trình đáp hời hợt.
Đâu phải cậu chưa từng yêu, hồi năm nhất cậu có quen một cô, nhưng đó là bạn chung lớp hồi cấp 3.
Hò hẹn một năm, đối phương đá chéo sang bạn trai cùng trường, ngoại tình một cách chính đáng.
Lúc ấy cậu suy sụp suốt ba tháng trời rồi dẹp quách ý định yêu đương luôn.
Với tư cách là một người bạn mới quen khi ấy, Ngô Duệ lắng nghe kha khá lời say xỉn của cậu.
Mặc dù thích ghẹo gan Quan Trình, nhưng chàng thanh niên kết hôn sớm vẫn còn sót lại chút lương tâm, đến tối cậu gọi riêng Quan Trình ra ngoài.
“Có việc mau sủa.” Quan Trình nhướng mày lừ cậu.
Ngô Duệ mỉm cười nhìn cậu chàng mà không nổi giận, “Đừng nói là ông còn chưa thoát ra bóng ma bạn gái cũ đấy?”
“Đời nào,” Quan Trình chống chế, “Bạn trai hiện tại của cô ta không cao bằng tôi không đẹp bằng tôi, mắc gì tôi chưa thoát ra?”
Ngô Duệ vỗ vai cậu, “Ba năm rồi mà ông còn để ý bồ người ta có hình thù gì hả?”
Quan Trình cứng họng.
Ngô Duệ nghiêm túc rằng: “Ông có người chị như Quan Ninh thì nên hiểu, không phải người phụ nữ nào cũng sẽ xa mặt thay lòng như bạn gái cũ của ông.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tôi hiểu chứ.
Tôi cũng từng có trải nghiệm hệt như ông, gặp Quan Ninh rồi, chẳng phải tôi đã xăm xăm tán chị ấy rồi cưới gấp nữa sao? Cho nên ấy à, lạc quan vào, nhỡ có ngày gặp được ‘người ấy’ thì sao?”
Quan Trình hơi dao động, cậu lúng túng cảm ơn, “Chẳng qua ông đừng hòng tôi kêu anh rể, còn khuya tôi mới kêu.”
“Chả hề gì, ông tưởng tôi để tâm cái xưng hô lắm chắc, tôi chọc ông thôi.
Ông có gọi hay không thì tôi vẫn là chồng Quan Ninh, điều này đâu có đổi.”
Khi nói lời này, mắt Ngô Duệ loé sáng, sáng rực sáng rỡ.
Quan Trình dần ý thức được Ngô Duệ thực sự rất thích Quan Ninh, vả lại vì Quan Ninh, cậu ta ngày một ưu tú hơn.
Ắt rằng tình yêu đẹp nhất là giúp nhau dựng xây thành tựu.
Lẽ dĩ nhiên Quan Trình cũng đang đợi duyên tình thuộc về riêng mình.
Có lẽ sẽ không tốt số như thằng nhãi Ngô Duệ này, nên cậu càng nhìn nó càng thấy ứa gan, chả phải vì Ngô Duệ xấu tính, thực chất là bởi Quan Trình ghen tị.
Ghen tị nó sớm tìm được một người bầu bạn trọn đời, ghen tị nó không có vướng mắc tình cảm cũ, ghen ghét cách nó sẵn lòng cúi đầu khi đứng trước tình yêu, biến không thể thành có thể.
“Khi không nhìn tôi thế chi?” Ngô Duệ lùi ra sau, cảm giác Quan Trình sắp đánh mình.
Quan Trình dời mắt, cậu đi vào nhà trong khi bảo: “Ban nãy ông thua, tôi đã nghĩ ra chuyện ông phải làm rồi.”
“Gì?”
“Ông sống với chị tôi cho tốt, đừng phụ lòng chỉ, coi sóc chị ấy như chính bản thân mình, kính trọng lẫn nhau yêu thương lẫn nhau, cho tôi niềm tin vào tình yêu.”
“Ờ.” Ngô Duệ đi theo sau, vươn tay vuốt đầu Quan Trình, “Anh hứa với em, em trai à.”
Nhoáng cái Quan Trình nhào tới, “Ngô Duệ, ông to gan nhỉ? Ông kêu ai là em trai hả?”
“Kêu em đó.” Ngô Duệ né cú sút của cậu.
Hai người lại xuýt chút nữa choảng nhau, đúng lúc hai vợ chồng Ngô Quốc Ý tản bộ về, bấy giờ họ mới thôi.
Trần đời “mẹ chồng đối với nàng dâu, như mèo với chuột thương nhau bao giờ”, ai dè anh rể với em vợ cũng rứa?.