Trời xanh mây trắng, không khí trong lành, từng làn gió mát thổi nhè nhẹ qua từng tán lá.
Gia đình quan lại họ Lâm, tại gian phòng chính ở Ý viện.
Người con gái thứ hai trong nhà - Minh Uyển dáng vẻ xinh đẹp dung nhan kiều diễm đang vội vội vàng vàng, bước từng bước lớn tiến vào trong phòng, tà váy hồng phớt bằng lụa tung bay trong gió, cây trâm vàng trên đầu nạm những viên đá quý hồng đỏ tạo thành đóa hoa càng phù hợp với trang phục.
Miệng nhỏ của nàng vẫn không ngừng cất tiếng gọi.
“Mẹ, mẹ .”
Tỳ nữ Thanh Lan chạy theo phía sau thở không ra hơi, suýt chút nữa còn không bắt kịp được tiểu thư nhà mình.
Mấy nha hoàn đang làm việc trong viện quanh qua nhìn nhau khẽ nhún vai không hiểu nhị tiểu thư sao nay lại khác ngày thường như thế
Trong phòng, Hồng Mễ đưa tay vén tấm rèm châu cho phu nhân để người bước ra mà không có vật chạm vào đầu.
Lê Mẫn Tú - chủ mẫu hiện tại Lâm phủ, ung dung quý phái mặc trang phục sắc tím thêu hoa văn bằng chỉ bạc bước ra nét mặt có vài phần không ưng ý với hành động cử chỉ của con gái mình.
“Con làm gì thế, bước lớn đi nhanh, hô to gọi nhỏ chẳng thấy chút dáng vẻ thiên kim quý nữ!” - Chiếc khăn đã được đưa lên khẽ chạm vào mũi, ngồi xuống chiếc ghế được đặt chính giữa phòng.
Hồng Mễ nhìn thấy nhị tiểu thư liền hàng lễ ngay.
Lâm Minh Uyển biết mình đã làm sai bèn theo quy củ hành lễ rồi rót chén trà bằng hai tay dâng lên.
“Mẹ, mời người dùng trà.”
Thanh Lan đằng sau cũng theo tiểu thư mà hành lễ.
Lê Mẫn Tú thái độ cũng dịu đi đón lấy chén trà từ tay con gái, điệu bộ cẩn thận chậm rãi.
“Có gì cứ nói, ta hiểu con quá mà.”
“Con nghe nói cha muốn để đại tỷ tiến cung tuyển tú trở thành phi tần của hoàng thượng, còn để con thành thân với đại công tử nhà Vinh hầu.”
“Cha con quả là có ý như vậy, đây cũng là chuyện tốt.” - Lê Mẫn Tú nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.
Lâm Minh Uyển ngồi xuống ghế bên cạnh hoảng loạn mở lời : “Tại sao lại như vậy, sao con không phải là người nhập cung chứ!”
Thấy con gái lộ ra biểu cảm khác lạ, đặt chén trà xuống cầm khăn lên lau miệng, nghiêng người tựa về phía ghế.
“Con muốn nhập cung, làm công tử phu nhân có gì không tốt.
Vị công tử này là đích trưởng lại thông minh tài giỏi, bên dưới chỉ có một thứ đệ còn nhỏ tuổi, vị trí Vinh hầu này sớm muộn cũng là của cậu ta, lúc đó con sẽ là Vinh hầu phu nhân danh chính ngôn thuận.”
Lâm Minh Uyển giờ đây không chút ngần ngại mà nói hết ý nghĩ suốt bao lâu nay, dường như nếu không nói thì chẳng bao giờ còn cơ hội nào cả.
“Con gái chính là muốn nhập cung, công tử phu nhân, Vinh hầu phu nhân là gì chứ! Với nhan sắc và tài phú của con đắc sủng thậm chí độc sủng chỉ là việc trong tầm tay, nay hậu cung lại không có hoàng hậu, quý phi nắm trong tay quyền quản lý.” - Lấy một hơi nói tiếp - “Tuyển tú lần này chẳng phải là tìm ra nữ tử ưu tú xuất chúng trở thành hoàng hậu, con nhìn trúng điểm này chính là muốn vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Đến lúc đó các phi tần quan lại quan quyến đều phải hành lễ với con, mẹ người với tư cách thân sinh của hoàng hậu làm gì có ai dám khinh dễ nữa, lại còn vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
Lê Mẫn Tú nghe xong không tin vào tai mình, đứa con gái mình yêu thương trước giờ không phải lo nghĩ sống an nhiên vui vẻ bao nhiêu năm lại thốt ra những câu từ tính toán chu toàn, tham vọng về tương lai.
Đã có tính toán cũng không phải chuyện xấu, chỉ là an toàn ở trong cung không hề dễ dàng.
“Con nói cũng đúng, nhưng trong cung kẻ đấu người đá, sống một đời bỉnh yên toàn mạng đã khó…Chưa kể tới vị trí đứng đầu hậu cung…Thật là khó mà nghĩ tới.”
“Mẹ, con là do người sinh ra, người phải tin tưởng con, con đâu phải loại mặc người ức hiếp.
Chẳng lẽ mẹ để tỷ ta trở thành hoàng hậu khi đó chẳng phải sẽ ngày ngày chèn ép chúng ta sao.”
“Được, mẹ sẽ bàn lại chuyện này với cha con.” - Thở dài, chấp nhận.
Lâm Minh Uyển thấy bản thân cũng đã nói hết điều muốn nói, đứng dậy hành lễ : “ Dạ vâng, vậy con xin phép trở về.”
Thanh Lan và Hồng Mễ đồng thời hành lễ.
Lễ Mẫn Tú cũng đành phẩy tay ra hiệu.
“Về phòng đi.”
Lâm Minh Uyển vui vẻ bước ra chính phòng rời tới tây phòng - nơi nàng đang ở, tỳ nữ Thanh Lan đi ngay theo phía sau.
Thấy chủ nhân vui như vậy Thanh Lan cũng rất vui, chủ nhân vào cung được sủng ái còn không phải được hưởng lây chút phúc khí sao, còn tốt hơn cả lấy một người chồng.
Tuy ở cùng một viện nhưng khoảng cách giữa các phòng đi bộ cũng phải mất một đến hai phút.
Thấy tiểu thư đã đi khuất bóng, Hồng Mễ mới quay qua mở lời với phu nhân.
“Phu nhân người định làm như ý của tiểu thư sao?”
“Đây cũng là chuyện tốt, có tiền đồ như vậy ta xem kẻ nào dám dị nghi ta, hơn nữa lời của con bé nói cũng đúng, nếu một ngày nào kẻ kia có quyền lực thì sẽ đào bới chuyện xưa cũ.” - Lễ Mẫn Tú tấm tắc khen ngợi nhưng cũng đề phòng điều gì đó - “Ngươi đi dặn nhà bếp nấu mấy món lão gia thích, chút nữa người vừa về thì ngươi hãy mời qua đây, chuyện như vậy không thể để lâu.”
“Dạ nô tỳ đã hiểu, thưa phu nhân.” - Hồng Mễ lui xuống đi chuẩn bị.