Lâm Lư Hiếu hướng ánh mắt về phía Lê Mẫn Tú, cũng ngừng gắp miếng cá thơm ngon kia, thu đũa lại : “Nàng…là muốn để Minh Uyển tiến cung.”
“Con gái tự mình tiến cử, muốn bản thân góp sức lực báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.” - Vui vẻ nói ra.
Nghe xong mấy lời này Lâm Lư Hiếu cũng có chút phấn khởi trong lòng, tuy nhiên vẫn suy nghĩ ít nhiều.
“Đứa con gái này thật là có hiếu, nhưng dù sao…”
Lê Mẫn Tú cảm thấy hình như không đúng ý mình vội vàng mở lời ngay.
“Thiếp nói điều này có thể khiến chàng không vui nhưng lại là sự thật.
Chàng xem đại nữ nhi của chàng biểu hiện thường ngày không nóng không lạnh, tính cách cứ bình bình như thế sao nhận được sủng ái.
Có khi cũng chẳng giúp ích được gì nếu không khéo còn mang họa liên lụy cả phủ thượng thư, chàng hãy cân nhắc cho thật kỹ.”
Lê Mẫn Tú vươn tay gắp miếng cá hấp vừa rồi vào trong bát phu quân, thu lại gắp miếng rau xào ăn.
Sau một hồi suy nghĩ Lâm Lư Hiếu cũng đưa ra ý kiến tạm thời.
“Nàng nói không sai, từ lúc mẹ ruột của Phương Tuệ qua đời tình cách đã trở lên lãnh đạm, sau đó lão phu nhân mất thì nó cũng chẳng qua lại gì với người trong phủ mấy.”
“Hơn nữa năm đó, chẳng phải chàng cũng đã hứa với lão phu nhân là sẽ tìm cho đại tiểu thư một nhà tốt để gả đi.” - Múc bát canh đưa tới.
“Ừ phải, ta sẽ cân nhắc chuyện này thật kỹ lưỡng, mau ăn đi.” - Nhận lấy bát canh mà phu nhân đưa đến, múc một thìa bỏ lên đưa vào miệng, hương vị thơm ngon vơi bớt đi đôi phần lo lắng hàng ngày.
“Thiếp hiểu, chàng ăn nhiều vào mới mạnh khỏe hưởng phúc từ con cái về sau, các tiểu thư công tử trong phủ vẫn cần cha chỉ dạy thành tài.”
Tuy vẫn chưa có câu khẳng định chắc chắn nhưng đây cũng coi như đạt được một nửa thành công.
Nhìn bây giờ như đang ăn uống ngon lành nhưng trong lòng ai lấy đều có tính toán riêng.
Suy tính cho bản thân hay con đường thăng tiến của cả cái phủ này.
Hai ngày hôm sau.
Vân Chi đẩy cửa vào, nhìn trái nhìn phải thấy nàng ngồi thêu gì đó bên cạnh là Mai Chi cầm mấy cuộn chỉ so sánh màu sắc.
“Tiểu thư, lão gia sai Đồng Huy tới nói mời người đến Chính viện Nhã Đường nghe chuyện.”
“Ta biết rồi, sẽ qua ngay bảo Đồng quản gia hãy trở về trước.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay.”
Vân Chi bước ra ngoài đóng lại cánh cửa đi về phía nam nhân mà truyền đạt lại lời nói.
Người này nói thêm một câu rồi trở về làm việc.
Trong phòng Mai Chi đặt hết mấy cuộn chỉ về hộp thu dọn mấy món đồ.
“Tiểu thư, có vẻ như lão gia đã quyết định xong.”
“Chẳng phải Vân Chi đã nói rõ rồi sao, đến nghe chuyện, đi thôi.”
Lâm Phương Tuệ đặt khung thêu xuống, đóa hoa trà trên mặt vải mới chỉ hoàn thành một nửa.
Chính viện Nhã Đường.
Nàng bước vào trong đã thấy cha, kế mẫu và nhị muội đã có mặt đầy đủ ở đây.
Không để người khác bắt lỗi nàng liền hành lễ theo phép tắc.
“Cha, mẹ.
Nhị muội cũng ở đây à.”
“Phương Tuệ tới rồi mau ngồi xuống đi.”
Lê Mẫn Tú thấy người đến liền niềm nở vui vẻ.
Nàng cũng thuận theo mà ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bên phải.
“Cha, người cho gọi con tới chắc là có chuyện cần nói.”
“Hoàng thượng đăng cơ đã hơn năm năm, hậu cung hiện không có hoàng tử, nay tuyển tú nên ta đã chọn Minh Uyển nhập cung trở thành tú nữ cũng đã đề tên.
Còn về Phương Tuệ đến khi tuyển tú kết thúc thì nhà Vinh Hầu sẽ mang sính lễ tới cầu thân, hai nhà chúng ta vốn đã có hôn ước từ trước con sẽ gả cho đại công tử.
Ta cùng là làm theo tâm nguyện của lão phu nhân trước khi qua đời tìm cho con một nhà tốt mà gả để sống cuộc đời an nhàn.”
“Con xin cảm tạ phụ thân đã yêu thương.”
“Đều là người nhà với nhau cảm tạ gì chứ.”
Quả như dự đoán mọi việc đều theo ý muốn của đôi bên mà mừng thầm trong lòng.
“Vẫn là chúc mừng nhị muội, chúc muội tiền đồ rộng mở được như ý nguyện rạng rỡ gia tộc.”
“Nhờ lời lành của đại tỷ.”
Lâm Minh Uyển vừa nói xong, Lê Mẫn Tú cũng nhớ tới chuyện quan trong lập tức đề cập ngay, cứ như bây giờ không nói tới là không bao giờ có cơ hội khác.
“À, năm đó lão phu nhân nói sẽ đem của hồi môn của mình chia cho các cháu, bây giờ nên tính thế nào?”
Lâm Lư Hiếu nghe đến liền không vui sắc mặt không tốt, cau mày ném cho phu nhân ánh nhìn không thiện ý gằn giọng.
“Gì cơ!”
Nàng lấy khăn tay khẽ che miệng đang cười khinh bỉ, quả nhiên là không nhịn được rồi.
Nhưng nàng vẫn cố gắng bình thản trở lại, nhỏ nhẹ đáp lời.
“Dạ phải tổ mẫu có căn dặn như vậy, có điều nhị muội nhập cung nếu chia cửa tiệm sợ không quản được.”
Dường như cái ánh nhìn không vui của phu quân không hề đả động tới Lê Mẫn Tú mà lời lẽ vẫn rất hồ hởi tiến tới.
“Không sao cả có thể để người mẹ như ta quản hộ mà.”
“Tổ mẫu cũng từng nói là không để cho thân mẫu quản, chỉ có thể để cho công tử và tiểu thư đích thân quản coi như tự lập.”
Câu từ của nàng trực tiếp cắt phăng cái ý đồ của Lê Mẫn Tú, lúc này nữ nhân cũng có chút hoang mang lo sợ rồi, vạt áo gấm cũng bị siết chặt.
Cái kiểu lợi ích trước mắt mà không chạm vào được khiến cho nàng cũng vui vẻ hơn phần nào.
“Vậy phải làm sao?”
“Cha trong cung thứ được dùng nhiều nhất là gì?” - Lâm Phương Tuệ không thèm để ý đến câu hỏi kia.
“Là bạc bình thường sẽ dùng để ban thưởng, hoặc là vàng và châu báu khác.” - Cầm chén trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống.
“Chỉ bằng đổi phần của nhị muội ra bạc, dù sao trong cung cái gì cũng dùng tới bạc sẽ giúp đỡ muội muội đi lại trơn tru hơn.”
“Ừm như vậy cũng tốt, sai bảo người trong cung thì kiểu gì cũng phải dùng tới.”
Tuy bản thân không hưởng được chút lợi lộc nào nhưng khi nghe thấy số bạc con gái hưởng cũng đã dịu đi tâm tính, lại cười cười nói nói như bình thường.
“Phương Tuệ suy nghĩ thấu đáo, chuyện này ta chút nữa quên mất.”
Lâm Minh Uyển vui vẻ đứng dậy nắm lấy tay nàng : “Muội muội cảm tạ đại tỷ lo nghĩ chu toàn.”
“Đừng nói như vậy, sau này muội muội trong cung tốt đẹp thì phủ thượng thư mới tốt đẹp được.”