Gió Xuân Lại Về


Trong xe ngựa có ngọn đèn nhỏ, Phương Tuệ không ngừng lật mở từng trang cuốn sổ mà biểu ca đưa cho.

Thông tin đầy đủ cặn kẽ, vẫn là người nhà thân thiết tốt, kiếp trước nàng không màng đến tình yêu thương của bên nhà ngoại không ngừng lấy lòng kế mẫu để rồi bị xoay mòng mòng theo ý người đó mà không hay biết.

“Chuyện này phải tâu lên bên trên rõ ràng nếu không sẽ xảy ra vấn đề về sau.”

“Cha bảo rằng sẽ tâu lên nói muội vốn đã có đính ước từ trước với đại công tử nhà Vinh Hầu, để nhị muội đề tên tham dự buổi tuyển chọn tú nữ.”

Mạc Trọng nghe thấy mọi chuyện đã sắp xếp chu toàn cũng an lòng : “Thôi vậy cũng tốt, trong cung thủ đoạn âm hiểm sai một ly đi một dặm, tính mạng khó mà bảo toàn.

Ở bên ngoài này cho dù phủ thượng thư không chống lưng cho muội thì còn có Mạc Hầu phủ chúng ta, cô mẫu khi còn sống bảo vệ cha mới may mắn ngồi vào được vị trí như ngày hôm nay cả phủ ai cũng yêu thương muội.”

“Biểu ca tốt như vậy lo lắng trước sau cho muội, mà tới giờ vẫn chưa chịu cưới tẩu tử, cho tiểu muội đây thưởng thức một ly rượu mừng.” - Nàng tươi cười, trêu đùa người ngồi đối diện.

Ai đó nghe đến đã cảm thấy chán nản ngồi dựa vào chống cằm : “Thôi đi, cha và mẹ ngày ngày hối thúc cũng đành chịu, chạy tới ngoài này rồi mà muội cũng còn nhắc khéo ca nữa.”


“Dạ dạ, muội sẽ không nhắc tới nữa.”

Mạc Trọng lấy một hộp nhỏ chỉ cỡ bàn tay ở dưới ghế lên, cẩn thận mở ra bên trong là một tờ giấy được gấp gọn gàng cùng với chiếc kẹp tóc vàng trên trên còn có vài bông hoa nhỏ được là từ những viên trân châu.

Nàng vẫn không hiểu là biểu ca đang tính làm gì.

Thì Mạc Trọng đã díu cả chiếc hộp vào tay của nàng

“Đây là ngân phiếu năm trăm lượng để muội tiêu vặt, sau này muội xuất giá ca sẽ chuẩn bị thêm để ứng phó cho cuộc sống ở bên nhà phu quân.

Ca thấy mấy món trang sức muội đeo cũng quá đơn giản lại không có giá trị gì mấy, nào có đích nữ nhà ai như muội.

Vài hôm trước đi ngang qua tiệm trang sức thấy món này được nên mua cho muội.”

“Ca à, tiền tiêu hàng tháng muội vẫn có mà cũng chưa đến mức bị cắt bớt cắt xén.”

Mạc Trọng nhìn Phương Tuệ một lượt từ đầu tới chân chẹp miệng một cái : “Muội nhìn coi ăn mặc như này mà gặp ca, haizz nhà đó thật tệ luôn bạc đãi muội.”

Nàng có chút ngớ người, ra ngoài như vậy nào có thể ăn mặc như thường ngày, nếu bị ai thấy chính là cực kỳ nguy hiểm, hai hàng lông mi khẽ rũ xuống.

Nàng ở kiếp trước từng là sủng phi được hoàng thương ban không ít trâm cài hay vòng ngọc, lụa là gì mà chưa từng thấy, bây giờ chỉ mới nghĩ lại cũng đã cảm thấy đau đầu.

Vẫn là không nhập cung tốt, hoa phục nhiều lớp nặng nề.

Trang sức nhiều loại đeo lên nhìn thì đẹp đẽ nhưng lại chẳng khác gì gánh nặng, gông xiềng quấn thân.

Kiếp này Phương Tuệ chỉ muốn đeo ít lại, chỉ dùng những món trang sức nhỏ vậy mà trong mắt Mạc trọng là bị ức hiếp, bị nhà đấy coi thường.

Tới đây thì nàng cũng hiểu rồi, chỉ là Mạc Trọng muốn cho tiền thôi, dù nàng có đưa ra bao nhiêu cái lý do thì số tiền này cũng phải nhận, chỉ đành thở dài.


“Biểu ca đã có lòng thị muội xin nhận, về phần trang sức do muội không thích đeo thôi.”

“Phải như vậy chứ, để biểu ca đưa muội đi thưởng thức đồ ăn ngon.”

“Biểu ca là nhất.” - Nàng cất tờ ngân phiếu và chiếc kẹp tóc về lại hộp, bỏ vào chiếc túi bên mình.

Mạc Trọng hướng ra bên ngoài mà nói vọng ra : “Đến Tú Hoài lâu.”

Phu xe nhận lệnh quất roi điều khiển xe ngựa lăn bánh chuyển hướng khác.

Mạc Trọng đúng là người lo nghĩ chu toàn còn chuẩn bị cho nàng một phần bánh ngọt, hoa quả cắt gọt sẵn ăn dọc đường.

Hai tiếng trôi qua xe ngựa dừng lại ở cách phủ thượng thư một đoạn khá gần.

Khi xuống xe còn có mấy gói giấy bọc ít đồ ăn mang về, Phương Tuệ thuận theo đường cũ trở về phòng.

“Lúc ta rời đi có ai tới đây không?”

Vân Chi khi này vận y phục của nàng, quả thật nếu không bước vào trong phòng, không nhìn thật kỹ chẳng thể nào nhận ra người khác đang giả dạng nàng.

Vân Chi tiến gần đến, nhanh nhảu đáp.


“Dạ không có ai đâu, nếu có thì Mai Chi tỷ cũng sẽ chặn hết ở ngoài.” - Chú ý tới mấy gói giấy trong tay nàng - “Ể tiểu thư người mua đồ ư?”

Phương Tuệ đưa cho Vân Chi : “Là vài món bánh khá ngon ở Tú Hoài lâu mua về cho hai người.”
“Cảm tạ tiểu thư.” - Vui vẻ, đưa tay ra nhận lấy.

“Vân Chi đừng chỉ lo tới đồ ăn, muội mau cởi bộ y phục đó đi, rồi lại đây giúp tiểu thư.” - Mai Chi đang giúp nàng thay bộ đồ.

“Ồ”

Vân Chi đặt gói bánh xuống bàn, cởi áo khoác ngoài, tháo mấy chiếc trâm vàng xuống cất vào hộp trang sức, đi thay lại bộ đồ của bản thân.

Đến khi sắp xếp cho nàng yên ổn lên giường xong xuôi hai người mới trở về nghỉ ngơi.

Vân Chi vẫn là không quên cầm mấy gói bánh kia, mới bước ra ngoài đóng cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận