Gió Xuân Vô Tình

Edit: Na Na

“Có lẽ ta… đã chết rồi.”

Nghi Huyên lập tức bật cười, nói: “Sư huynh, huynh nói cái gì vậy?”

“Lúc bị chiếm thân thể, thần thức của ta đã bị hủy diệt, làm tổn thương đến năm giác quan. Dù thân xác chưa chết nhưng cũng như cây đèn sắp tắt. Thần y kia cũng nói, có thể lửa phượng hoàng đã đoạt lấy tính mạng ta từ lâu. Mà cho dù không phải thì sau vài lần tranh đấu khiến ma chủng kích động, ta chắc cũng đã sớm kiệt quệ rồi.” Thương Hàn nói tới đây, giọng hơi trầm xuống, “Ra khỏi Chân Hư cảnh, ta sẽ lại trở về là cái xác thôi. Ta không thể quay về Dịch Thủy đình nữa…”

Nghi Huyên nóng nảy ngắt lời hắn, cười to lên nói: “Này này này! Đừng có nói những lời xui xẻo như vậy! Cái gì mà ‘đèn sắp tắt’, ‘kiệt quệ’, không thể nào! Huynh xem, bây giờ chúng ta đang ở ngoài Chân Hư cảnh đấy thôi?”

Thương Hàn nói: “Chuyện của ta, tự ta hiểu rõ.”

“Huynh rõ chỗ nào?” Nghi Huyên nói, “Sự phục hồi của huynh căn bản không phải nhờ linh khí của Chân Hư. Không phải trước kia huynh cũng từng nói, rằng ma chủng nhập vào người, sẽ tăng cường sức mạnh cho thân thể sao. Cho dù có bị thương nghiêm trọng, cũng có thể bình phục nhanh chóng…”

“Ta không khống chế được nó.” Thương Hàn nói, “Bảo kính đã vỡ, công lực không còn như xưa. Ta không thể khống chế được ma chủng, cũng chẳng thể ngăn chặn được ma khí gây hại. Nó có thể giúp ta, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn thôi.”

“Còn có Địch Tủy đan, Thiên Nhất Huyền Thủy trận mà, nếu không, còn có Kính Ánh nữa!” Nghi Huyên kích động, gấp gáp nói.

Thương Hàn lắc đầu: “Nếu sự hồi phục của ta là do ma chủng, dù có thể cưỡng chế lọc sạch nó, thì cuối cùng ta vẫn trở về làm phế nhân như ban đầu mà thôi. Còn về phần Kính Ánh, cũng đừng nhắc lại nữa.”

Những lý lẽ này làm sao Nghi Huyên không biết, chẳng qua là cô ép chính mình đừng nghĩ đến nó. Để đến bây giờ nghe từ chính miệng hắn nói ra, sự bi ai tuyệt vọng lại trào dâng, tắc nghẽn ở cổ họng cô.

“Vì sao lại nói những lời này?” Giọng Nghi Huyên đầy mệt mỏi, yếu ớt đến gần như mất giọng.

Thương Hàn cười nói: “Vừa rồi nghe muội nhắc đến Dịch Thủy đình, không biết vì sao, ta lại cảm thấy chút tiếc nuối…”

Lòng Nghi Huyên run lên, không kìm được mà rơi lệ.

Thương Hàn đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này, khóe miệng vẫn cười như cũ, chỉ thoáng mang theo phiền muộn mà nói: “Thì ra, có nhiều cảnh vật mà ta chưa  từng thấy như vậy, và còn có rất nhiều chuyện chưa được làm….”

Nghi Huyên cố nén nước mắt, nói: “Đúng vậy! Huynh còn rất nhiều chuyện phải làm! Huynh là Đàn Chủ của Dịch Thủy đình, là trợ thủ đắc lực của Chưởng Môn, tất cả mọi người đang chờ huynh trở lại. Còn cả chuyện mười năm về trước nữa, huynh phải trở về tạ tội nhận phạt, giải thích rõ ràng với Chưởng Môn và các vị Trưởng Lão! Huynh không thể chạy trốn lần nữa, không thể bị đẩy xuống nơi tăm tối nữa, càng không thể chết!”

“Muội muốn nhìn thấy ta bị phạt đến vậy sao?” Thương Hàn nhíu mày thở dài.

“Huynh…” Nghi Huyên cũng nhíu mày, “Vì sao huynh cứ xuyên tạc lời ta nói vậy?”

“Là ta xuyên tạc hay là muội chưa từng nói cho rõ?” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên giật mình, không nói được câu nào.

Thương Hàn lại nói: “Trách mắng chê cười, đùa cợt chế nhạo, hoặc là nói đông nói tây thay vì nói chuyện thành thật với ta, muội có từng nói chuyện với ta một cách hòa thuận? Ngày xưa muội có nhiều thành kiến với ta, ta cũng đành chịu. Nhưng cho đến giờ, vì sao muội vẫn không thể thật tâm nói chuyện với ta?”

Nghi Huyên không đáp lại, đã quen với ý nghĩ trốn tránh. Cô nhát gan như vậy đó, ngay cả bản thân mình cô cũng không rõ. Lúc này, Thương Hàn lại thở hắt là một hơi, tay ấn lên ngực mình, người hơi gập lại. Tuy hắn không hề tỏ ra yếu ớt, nhưng trên trán đã đổ đầy mồ hôi, chắc chắn lúc này rất khổ sở.

“Sư huynh!” Nghi Huyên lo lắng đỡ lấy hắn, nói: “Không thể để như thế như này được nữa, hay là dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận đi!”

Thương Hàn cố chịu đau đớn, mở miệng nói: “Cứ để ma chủng phát tác đi, để ta được hồi quang phản chiếu…” Hắn khẽ cười, “Chờ khi thị lực khôi phục, ta sẽ vào Chân Hư làm thịt ma vật kia, coi như chết có ý nghĩa…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Nghi Huyên không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, nghẹn ngào nói, “Đừng nói nữa…”

“Hãy nghe ta nói hết.” Thương Hàn nói, “Kết cục hôm nay là do ta tự chuốc lấy, muội đừng đau lòng. Ta nhập vào ma đạo, nối giáo cho giặc, đã không còn mặt mũi gặp Chưởng Môn cùng các vị Trưởng lão từ lâu. Ma vật kia thực ra đã thanh toàn cho ta. Như vậy còn hơn là thành cái xác, chẳng thà đánh một trận đến chết, mai sau được an táng dưới hồ Di Quang, cũng không đến mức làm nhục sư môn.”

Nghi Huyên lắc đầu nắm tay hắn, nói: “Chuyện huynh vào phủ Cức Thiên, ta chưa từng nói với bất cứ ai, ngay cả Chưởng môn cũng không. Người huynh mang ma chủng, ta nói là sau khi bị Lệnh chủ Cức Thiên chiếm thân thể đã gây nên. Không có gì là bẽ mặt làm nhục sư môn, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh, huynh vẫn có thể quang minh chính đại trở về. Còn chuyện bắt huynh phải tạ tội, muội sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.”

Lúc cô nói thì nước mắt cũng rơi xuống, từng giọt ấm áp vương trên tay Thương Hàn. Thương Hàn giật mình, do dự hỏi cô: “Vì sao muội không báo với Chưởng Môn… Vì sao?”

Nghi Huyên nói: “Mười năm trước không phải huynh cũng từng nói sao? Huynh nhập ma đạo, hại chết đồng môn, là sự thật không thể chối bỏ. Cho dù có giải thích thì Dịch Thủy đình cũng không tha cho huynh. Ta biết, thực ra không phải Dịch Thủy đình không tha thứ cho huynh, mà là chính huynh không tha thứ cho mình. Về sau huynh không quản mọi chuyện mà cứu Phương Thanh sư tỷ cùng Lâm Xuyên, cũng là muốn lấy cái chết để chuộc tội… Vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi, huynh có thể quay về Dịch Thủy đình, tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh. Đừng đi đến bước đường kia, coi như ta cầu xin huynh…”

Thương Hàn bỗng bật cười, hắn tìm kiếm, vuốt lên gương mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cô: “Cám ơn…”

Lòng bàn tay hắn nóng rực, làm lòng Nghi Huyên cũng nóng theo. Cô không kìm được nước mắt, giọng nói càng run rẩy hơn, “Sư huynh, có thế nào đi nữa, thì cứ dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận ngăn cản ma chủng trước, sau đó chúng ta sẽ tìm cách khác, có được không?”

Thương Hàn không trả lời, tay hắn nhẹ nhàng vuốt theo tóc cô xuống, nắm lấy eo cô. Mà cái tư thế này không khác gì ôm nhau. Hắn hơi cúi đầu nhẹ nhàng kề sát vào má cô, sau đó hít sâu một hơi.

Nghi Huyên ý thức được hắn đang làm gì, giọng hoảng sợ nói: “Muội… Muội không có mùi…”

Thương Hàn khẽ nở nụ cười: “Muội đang nghĩ cái gì vậy, ta thực sự không hiểu. Có một số chuyện muội không thừa nhận, nhưng lòng ta rất rõ. Cho dù muội đối với ta thế nào, thì ta cũng rất vui mừng rằng người luôn ở bên ta, là muội.” Hắn nói xong, lại buông lỏng vòng ôm ra, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, “Nếu đây là lần cuối cùng, xin hãy để ta được nhớ kỹ muội…”

Chỉ một cái chớp mắt kia, Nghi Huyên cảm thấy bản thân mình như con mồi bị mãnh thú bắt được, không thể nào cử động. Cô chỉ có thể nhìn hắn, nhìn hắn từ từ lại gần, mãi đến khi hôn lên môi cô.

Môi lưỡi nóng lên, uyển chuyển dịu dàng mà tinh tế khiến người ta run rẩy. Không phải là chiếm đoạt, cũng không phải là đòi lấy, mà chỉ là muốn nỗ lực chứng mình cho một điều nào đó…

Chứng mình cho cái gì?

Kí ức bỗng tràn về, cô chưa từng quên, dưới lòng sông Trường Nguyệt, Lệnh chủ phủ Cức Thiên kia mỉm cười hỏi cô: “Ngươi thích hắn?”

Lòng cô ngũ vị tạp trần, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Còn cần phải chứng minh sao? Trái tim cô từ lâu đã bị chiếm đóng, chẳng qua là cô một mực trốn tránh, một mực kháng cự lại nó. Mà giờ đây, vừa nghĩ đến chuyện sẽ mất hắn vĩnh viễn thì mọi nỗ lực cố chấp kia hoàn toàn bị đánh cho tan rã, sự nhút nhát sợ hãi đều thỏa hiệp trước tình cảm.

Môi cô quyến luyến hôn càng thêm sâu, có khi còn nồng nhiệt hơn hắn. Hắn hơi lùi người lại, dường như không chuẩn bị kịp. Vì mắt không nhìn thấy nên cảm giác của hắn trở nên nhạy cảm tinh tế vô cùng, nụ hôn nồng nhiệt như vậy khơi dậy nên tình cảm sâu sắc, khiến hắn càng thêm khát cầu. Thấy hắn hơi chần chừ, cô thở dốc nói với hắn: “Nhớ kỹ muội…”

Không cần nhiều lời thêm, mọi tâm tư thần thức đều quấn theo tình yêu cuồng nhiệt, đã không thể chứa thêm bất kỳ chuyện khác nữa. Một lần nữa hắn nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên trán cô, lên mi mắt, rồi đến môi. Những nụ hôn đó đã không còn rụt rè nữa.

Trằn trọc quấn quít lẫn nhau, hơi thở dồn dập khiến cổ họng càng khô rát, không tài nào nhẫn nại thêm. Sự động chạm giữa hai làn môi không đủ để an ủi tâm hồn họ, mà càng chỉ muốn chạm vào nhau nhiều hơn nữa.

Hắn lần xuống mở vạt áo cô ra, môi hôn bịn rịn trên cổ cô, cổ áo theo đó mà tuột khỏi bả vai cô. Da thịt nóng rực lên, khiến cô không kìm nổi mà bật lên tiếng ngâm nga, phát hiện ra bản thân mình phản ứng như vậy, cô bỗng thấy không cam lòng. Cô hơi lùi người lại, tránh khỏi sự khiêu khích của hắn, bàn tay đặt lên ngực hắn, bỗng giật vạt áo hắn ra, cũng khẽ hôn lên đó giống hắn.

Ngay sau đó, đang từ dịu dàng triền miên lại biến thành cảnh tranh đoạt quyết liệt. Từ những nụ hôn khẽ khàng chuyển thành cắn mút, ngay cả cách vuốt ve cũng trở nên bá đạo ngang ngược, ai cũng không chịu nhường ai, không muốn bị khuất phục thua kém hơn. Quần áo chỉ chốc lát đã trút xuống hết, da thịt khoan khoái dán vào nhau, từng đường cong trên cơ thể khít chặt tựa như trời đất tạo thành.

Nhiệt độ cơ thể hắn khiến cô nóng lên từng hồi. Nhưng rồi cô bỗng nhớ đến nguyên nhân của sự nóng bỏng này thì lòng lại thấy đau đớn, nên tâm trí không khỏi bị kìm hãm. Ngay lúc cô đang thất thần, hắn chớp lấy cơ hội này, một tay ôm lấy eo cô, còn tay kia đỡ sau đầu cô nghiêng người đè cô ngã xuống nền nhà. Thân thể đàn ông rắn chắc đè nặng xuống khiến cô không có cơ hội để kháng cự.

Tấm thảm rêu mềm mại gãi nhẹ sau lưng mang đến từng đợt tê ngứa. Bàn tay đang đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt dọc xuống, gợi nên một cảm giác xa lạ, tê dại đến tận xương tủy, khiến cô hơi rùng mình.

“Sư huynh…” Cô cúi đầu gọi hắn, thanh âm mềm mại như dòng nước trong.

Hắn lúc này không còn dũng mãnh quyết liệt như trước, thay vào đó là sự dịu dàng cẩn thận hết mực, sự thân mật dịu dàng đó gần như là sủng nịnh, cơ hồ muốn đem cô hòa tan. Cô ngoan ngoãn thuận theo sự vỗ về tìm kiếm của hắn, thậm chí còn toàn tâm thật lòng, uyển chuyển thân thể nghênh đón hắn. Tiếp sau đó, sự dịu dàng lại bị mạnh mẽ xé rách. Cơn đau phá thân khiến cô không nhịn được mà kêu lên, nước mắt trào khỏi hốc mắt.

Hắn ngừng động tác lại, tay xoa nhẹ lên má cô, khẽ khàng lau nước mắt cho cô. Giọng hắn khản đặc, đứt quãng vì hô hấp dồn dập, “… Đau lắm sao?”

Ngọn đèn chập chờn, lay động trong bóng đêm. Trước mắt cô giờ chỉ còn một khoảng mông lung, mờ ảo như bị sương mù che chặn, càng muốn thấy rõ hắn lại càng mờ nhoẹt đi. Cô không nói lời nào, chỉ vươn tay ôm chặt lấy hắn. Hắn cũng không hỏi thêm, cúi đầu hôn lên môi cô.

Hai thân thể khăng khít quấn vào nhau, chỉ một lúc sau đã không thể kiềm chế được nữa mà chiều theo khát vọng nguyên thủy, thẳng tiến dâng trào. Hơi thở gấp gáp trầm đục hỗn loạn quyện cùng tiếng rên rỉ ngâm nga êm ái. Khi hai thân thể gắn kết chặt chẽ thì cả năm giác quan cũng bị từng đợt sóng đánh đến chòng chành nghiêng ngả, ngay cả ý thức cũng quấn theo những đam mê nóng bỏng cuồng nhiệt.

Phập phồng lên xuống, run rẩy, trằn trọc, cong duỗi…

Mặc tất cả mà quấn quít lấy nhau, đồ vật xung quanh đều bị lật đổ nghiêng ngả, hoa rơi đầy trên sàn.

——————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đọc hết chương này, chắc các đại gia đã hiểu vì sao lâu ngày tôi mới đăng chương mới đi…

Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành bốn chữ —— Tôi, kiệt, sức, rồi!

_(:з” ∠)_…

Tôi cho rằng tôi đã lấy hết tất cả tính từ và động từ trên đời này để viết…

Tâm tính thiện lương nên mệt vậy đó.

Cho dù là ấn tượng như thế nào, thì mong các đại gia hãy khoan dung…

_(:з” ∠)_

PS: Các độc giả đại nhân đừng xoắn xuýt chuyện sư huynh bị thương nhá, mọi người… Mọi người đừng để ý đến những chi tiết nhỏ nha!!! Nếu vẫn cứ muốn để ý thì tôi chỉ có thể nói, “Ma chủng” trong tay, ta có cả thiên hạ! == mọi người không nên ép tui… T_T

À sau cùng, tôi muốn nói với các đại gia là

Chúc mừng năm mới~~~

Năm mới sẽ tiếp tục nỗ lực hơn!!!

Cũng nỗ lực viết H hơn!!!

Vì tương lai mai sau, tôi sẽ gắng hết sức!!!

Cuối cùng của cuối cùng, chương sau:

Khi người phụ nữ đang yêu thì sức chiến đấu bạo phát vô cùng đáng sợ…

Hoan nghênh đón xem!

Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng…

Tôi, hận, H!!!!

—————–

Đến lượt mềnh:

Thật là bất ngờ, mềnh cứ nghĩ truyện này vô cùng trong sờ sáng!

Toát hết cả mồ hồi khi làm chương này, dù nó hot vừa vừa những cũng đủ cho kẻ chưa từng edit H như mềnh khốn đốn. TT.TT Oa hu hu

Thôi dù sao cũng chúc mừng đôi trẻ, hai bạn đã tiến được một bước xa =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui