Gió Xuân Vô Tình

Edit: Na Na

Sau khi mặc sức triền miên xong, tuy thân thể bình tĩnh lại nhưng tâm lại không thể.

Bây giờ Nghi Huyên mới cảm thấy hoảng hốt, khó có thể tin được mình lại lớn mật như thế. Ngay lúc này cô đang nằm trên sàn cùng sư huynh mình, lấy quần áo đắp lên người. Hơi thở kề sát bên tai, da thịt liền kề gần như không có khoảng cách, vừa kiều diễm lại ấm áp. Lần đầu hoan ái, cô vẫn chưa cảm nhận được đầy đủ sự vui sướng, mà giờ sót lại là sự tê dại và đau buốt. Nhưng kể cả như vậy, cô vẫn thấy lòng vui vẻ như cũ. Quả nhiên Lệnh chủ Cức Thiên nói câu kia thật đúng: Tình sinh dục vọng.

Cô e lệ cẩn thận đưa mắt nhìn sang Thương Hàn nằm cạnh. Hắn nhắm mắt, thần sắc trông thật bình yên, tựa như đang ngủ. Cô hơi lo lắng, không biết kế tiếp nên làm gì. Nhưng ngay lúc cô khẽ cử động thì Thương Hàn vươn cánh tay kéo cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, khẽ nói: “Còn đau phải không?”

Mặt Nghi Huyên nóng lên, chỉ khẽ đáp lại: “Vâng.”

Thương Hàn không nói mà chỉ ôm cô chặt thêm. Khi kề đầu trên lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập cô lại nghĩ đến chuyện sinh tử. Cô ôm thắt lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, nếu ta muốn huynh và ta vĩnh viễn ở lại Chân Hư cảnh, huynh sẽ đồng ý chứ?”

Thương Hàn im lặng.

“Quả nhiên…” Nghi Huyên thở dài nói.

“Quả nhiên cái gì? Nói cho hết câu đi.” Thương Hàn nhăn mày nói.

Nghi Huyên thầm cảm thấy buồn cười, trả lời: “Quả nhiên là tâm cao chí xa, chẳng ngại sinh tử, không hổ là Đàn Chủ tịnh hành đàn* của Dịch Thủy đình ta.”

(*tịnh hành đàn: có lẽ là người được xếp vào hàng ngũ thanh liêm nhất.)

“Chứ không phải là tâm cao khí ngạo sao?” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên vốn định nói hắn chấp nhặt, lời đến môi lại nuốt trở lại. Chuyện đã đến bước này, tội gì phải cãi lại hắn chứ? Cô cân nhắc câu chữ, nói: “Lời đấy là ta cố ý nói ra để chọc tức huynh. Huynh và ta trước nay đều bất hòa, không vừa ý nhau, ta cũng không biết nên nói như thế nào về huynh cho tốt.” Cô cười tư giễu, rồi lại nói, “Tóm lại là huynh đừng để trong lòng là được.”


“Sao có thể không để trong lòng…” Giọng Thương Hàn hơi buồn bã.

“Huynh…” Nghi Huyên bất đắc dĩ vô cùng, cô đẩy nhẹ hắn ra, sẵng giọng nói, “Suy cho cùng huynh là sư huynh, thì phải khoan dung với ta một chút chứ?”

“Cho dù ta để trong lòng, nhưng có bao giờ thực sự so đo với muội đâu?” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên lòng hơi vui vẻ, môi nở nụ cười nói: “Thế vừa nãy không phải là so đo tính toán với muội sao?”

“Chẳng qua ta chỉ hỏi muội sao lại đổi ‘Tâm cao khí ngạo’ thành ‘Tâm cao chí xa ‘ mà thôi. Nghe vậy giống như đang khen ta.” Thương Hàn nói thản nhiên.

Cách nói kiểu đánh úp như vậy làm Nghi Huyên trở tay không kịp. Cô không biết đáp ra sao, đành phải thành thật nhận thua, nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn cho rằng huynh tự đánh giá mình quá cao, không coi ai ra gì, chẳng những hiếu thắng mà còn chấp nhặt, một chút tính trượng phu cũng không có…” Mặt Thương Hàn âm u dần theo từng câu nói của cô. Cô nhìn vẻ mặt hắn, giọng mang theo ý cười nói, “Nhưng huynh cũng biết, huynh có tư chất xuất sắc hơn người, đúng là kỳ tài có một trong vạn người, nên có tâm cao khí ngạo cũng là phải. Từ nhỏ huynh đã say mê võ học, tâm không màng đến chuyện khác, chỉ truy cầu thắng lợi vinh quang là phải. Bị hiểu lầm nhiều, cũng chỉ vì phỏng đoán của những người ngoài cuộc như chúng muội mà thôi. Mà kiêu ngạo như huynh sao lại chịu hạ mình, đi khắp nơi giải thích cho những chuyện không có thật như vậy…” Những lời này cô đã để dưới đáy lòng khá lâu, bây giờ được nói ra cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô thở phào một hơi, thanh âm càng chân thành dịu dàng hơn, “Thật ra cũng không cần phải giải thích, huynh đối xử với đồng môn ra sao, chỉ cần để tâm một chút là thấy. Cho dù lúc đó quan hệ đôi ta không tốt chút nào, nhưng khi ta gặp nguy hiểm, chắc chắn huynh sẽ che chở cho ta. Cho dù nhập ma đạo, nhưng tâm tính khí phách của huynh không hề bị lay chuyển. Đứng trước sinh tử, cũng không dao động… Tuy rằng ngoài miệng muội không thừa nhận, nhưng muội vẫn luôn tự hào vì có người sư huynh như huynh.”

Thương Hàn nghe xong, khóe môi vẽ lên độ cong xinh đẹp, hỏi cô: “Nói thật lòng?”

“Ừ. Thật lòng.” Nghi Huyên cười đáp.

Thương Hàn kéo cô vào lòng, mỉm cười nói: “Thật là dễ nghe.”

Giây phút đó, Nghi Huyên bỗng thấy hối hận, hối hận là vì sao mình không nói những lời này sớm hơn. Người đàn ông này đã mong chờ sự thẳng thắn của cô bao lâu này, nhưng cô lại quanh co lòng vòng, bỏ phí mất bao thời gian. Tuy bây giờ đã có thể thẳng thắn với nhau, nhưng còn bao nhiêu thời gian cho họ nữa đây? Cô ôm chặt hắn hơn, chỉ nghe nhịp tim hắn mà không dám nghĩ thêm…

Lúc này, Thương Hàn đè thấp giọng, thì thầm với cô: “Nghi Huyên, ta sợ chết.”

Tim Nghi Huyên thắt chặt, đau âm ỷ.


“Ta không phải là kẻ không ngại chết như lời muội nói…” Thương Hàn nói, “Năm đó khi đứng giữa bờ vực sinh tử, lại bị ma chủng nhập thân. Nếu không nhờ ý chí muốn sống sót thì đã không thể hấp thụ được ma chủng. Ta biết mình sẽ nhập ma, nhưng dù sao cũng còn được sống. Ngay cả lúc bị Lệnh chủ đoạt mất thân thể cũng vậy, cho dù cơ hội sống có mong manh, nhưng ta vẫn tận lực chống lại hắn, chưa giây phút nào từ bỏ. Lúc đoạt lại được thân thể, thì thần thức cũng đã bị tổn thương, chẳng khác gì phế nhân. Khi đó muội viết gì vào lòng bàn tay ta, muội còn nhớ không?”

Nghi Huyên không biết hắn muốn nói câu nào nên không tùy tiện trả lời.

“…Sẽ tốt lên thôi.” Thương Hàn nói, “Sao ta không hy vọng linh khí Chân Hư cảnh sẽ chữa khỏi cho ta chứ? Nhưng tất cả lại chỉ là tưởng tượng mà thôi, cho dù ta có cố gắng đấu tranh ra sao, cũng không đủ…”

Nghi Huyên chỉ cảm thấy vành mắt đau xót, nước mắt cũng trào xuống, “Là muội hại huynh… Muội không nên đưa huynh tới đây. Nếu không đến Chân Hư cảnh, thì chúng ta đã trở về Dịch Thủy đình từ lâu, có lẽ Chưởng môn sẽ tìm được cách khác để chữa trị cho huynh. Là tại lòng tư tâm của ta, để cho huynh bị linh khí Chân Hư giày vò ra nông nỗi này… Đều tại ta…”

Thương Hàn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nói: “Là nhờ linh khí Chân Hư tăng cường sức mạnh cho ma chủng nên năm giác quan của ta mới lần lượt phục hồi. Muội cũng biết, mười năm bị chiếm thân thể đó, ta đã trải qua như thế nào? Vô tri vô giác, cô đơn hoang tịch, cái cảm giác này còn đáng sợ hơn cái chết. Nắng mưa mùi hoa, chua ngọt cay đắng… Nếu không có chuyến đi này, có lẽ ta đến vĩnh viễn cũng không được cảm nhận những điều này. Thực ra, lúc ta để muội vào Chân Hư Cảnh đặt thần châu cũng là do ta có lòng riêng. Mặc dù là giả, nhưng ít nhất cũng để cho ta được nhìn thấy…”

Nước mắt Nghi Huyên rơi không ngừng, nghẹn ngào không nên lời. Thương Hàn nâng khuôn mặt cô lên, khẽ hôn lên trán cô, “Đừng khóc. Ta nói những điều này không phải vì muốn chọc cho muội khóc đâu.”

Nghi Huyên cố nén tiếng thút thít, nói: “Muội không khóc nữa là được. Huynh đừng nói đến chuyện sống chết nữa. Nhất định còn cách khác. Muội còn rất nhiều điều chưa nói với huynh, còn rất nhiều nơi muốn đưa huynh đến… Còn nữa, huynh chưa nếm qua tay nghề của muội đâu nhé. Muội cũng quên không hỏi, huynh thích ăn món nào nhất?”

Thương Hàn cười lắc đầu, “Món nào cũng được.”

“Nói dối.” Nghi Huyên lập tức phản bác lại, “Muội biết mà, tính tình huynh giống y như Phương Thanh sư tỷ. Trước đây, Tiểu Xuyên Nhi cũng hỏi sư tỷ thích ăn gì, tỷ cũng nói ‘Không có món nào’ à, rồi ‘Gì cũng được’, về sau huynh đoán xem thế nào? —— Không ăn ngọt không vui à! Huynh đừng hòng gạt muội nha, chắc chắn cũng có món huynh thích, mau thành thật nói cho muội biết đi.”

Thương Hàn suy nghĩ một lát, rồi bất đắc dĩ nói: “Cho dù có thì ta cũng không nhớ tên.”

Nghi Huyên bật cười, “Chẳng lẽ sư huynh chàng ngũ cốc chẳng phân biệt nổi?”


Thương Hàn nhíu mày, “Quân tử không gần bếp núc, ta không phân biệt được cũng có sao?”

“Nói thế không đúng rồi, sai rõ ràng ấy, quân tử…”

Nghi Huyên còn chưa nói xong, đã bị Thương Hàn béo má. Thương Hàn giận dỗi: “Không cãi lại ta không được à?”

Nghi Huyên nhìn hắn, không nhịn được cười. Cô kéo tay hắn xuống, xoa xoa cái má bị béo đau của mình, nói: “Vâng vâng vâng, muội sai rồi, không nên soi mói vào lỗi sai của huynh, được chưa?”

Thương Hàn hít một hơi, ấn cô vào ngực, không mở miệng. Nghi Huyên càng buồn cười hơn, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, thật là một cảm giác dê chịu xưa nay chưa từng có. Cô nhắm mắt lại, định an tâm nằm trong vòng ôm dịu dàng, thì bỗng nhớ đến một việc.

Hình như, không còn cảm giác đau nữa. Không chỉ cơn đau khi bị phá thân mà ngay cả những vết thương cũ cũng không còn đau nhức nữa. Cả người từ trên xuống dưới hoàn toàn thư thái dễ chịu. Cũng chỉ qua một thời gian ngắn mà thôi, vì sao lại như vậy?

Nghi Huyên mở vòng ôm của Thương Hàn, ngồi dậy vội vàng hỏi hắn: “Sư huynh, huynh còn thấy khó chịu không?”

Thương Hàn nghe cô hỏi xong, cũng nhận ra điều dị thường. Hắn hơi nâng người dậy, cẩn thận cảm nhận chốc lát, rồi nhíu mày lại.

Nghi Huyên đã biết câu trả lời của hắn, cũng nhíu mày nói: “Thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ nơi này cũng có linh khí Chân Hư sao?” Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh. Ngay khi cô quan sát kỹ chung quanh thì mọi đầu mối vướng mắc cũng dần dần được hé lộ.

“Thì ra là thế!” Nghi Huyên nói, “Muội biết ma vật trong Chân Hư cảnh kia định làm gì rồi!”

“Làm gì?”

“Khi muội ở dưới pháp đàn, có nghe thấy Lưu Tố Tâm và Lục Tín nói, vì Lục Tín có lòng tư lợi khiến cho linh khí Chân Hư bị tiết ra ngoài, không thể chống đỡ qua Tết Đoan Ngọ được, vân vân. Sau đó ma vật kia xuất hiện, nói sẽ để Lục Tín cùng con gái hắn được bình yên ra khỏi Chân Hư cảnh. Lại còn lần trước, Lục Tiểu Oanh nói với huynh…”

Thương Hàn hiểu ý, nói: “Con bé nói sẽ dẫn ta đến đường không bị bệnh tật cũng không bị chết.”

“Đúng. Cái con bé gọi là ‘đường’ chỉ sợ là nơi mà linh khí Chân Hư tiết ra. Như vậy có thể giải thích cho hiện tượng ở biển hoa, hay bầy sói kia.” Nghi Huyên mặt nghiêm trọng, “Nhất định ma vật kia lợi dụng Lục Tín, muốn mở rộng phạm vi của Chân Hư cảnh, tái diễn lại thảm kịch năm xưa. Nhưng vì không rành tâm pháp Chân Hư Diễn nên chưa thể thành công, mà ngược lại còn phá trận. Nhưng giờ chúng có Vân Hòa sư bá trong tay, chỉ sợ ma vật kia còn có chiêu khác… Hỏng rồi, muội nên phát hiện sớm mới phải.”


Thương Hàn nói: “Đừng lo lắng quá. Ta sẽ vào Chân Hư cảnh làm thịt ma vật kia.”

“Không cho phép!” Nghi Huyên bác bỏ ngay.

Thương Hàn còn định nói thì Nghi Huyênh đã giành nói trước: “Huynh làm sao giết được nó trong Chân Hư cảnh? Cho dù có giết được, nhưng mỗi lần huynh động võ là lại kích động ma chủng, rồi cuối cùng chính bản thân mình bị tổn hại thôi. Muội mặc kệ cái đạo lý muốn chết có ý nghĩa của huynh, muội chỉ muốn huynh sống thật tốt!”

Thương Hàn buồn bã nói, “Nghi Huyên, ta…”

“Đừng đi.” Nghi Huyên ngắt lời hắn, “Chẳng lẽ đến giờ này rồi mà huynh cũng không chịu nghe lời ta nói lấy một lần sao?”

Thương Hàn nhíu mày, do dự không nói.

“Đồng ý với muội đi.” Nghi Huyên vươn tay vuốt lên má hắn, nửa là khuyên nhủ nửa là ra lệnh.

Thương Hàn im lặng chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp, “Được, ta đồng ý.”

Nghi Huyên nở nụ cười nói, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Huynh không được nghĩ đến chuyện xả thân giết địch nữa nhé. Bây giờ muội sẽ đến Vĩnh Thánh Thiên tông nói với họ về ma vật kia. Huynh ở đây chờ muội.”

“Ta đi cùng muội.” Thương Hàn lập tức nói.

“Muội ngự không đi nhanh hơn, nếu đưa huynh đi cùng sẽ tốn nhiều thời gian.” Nghi Huyên nói.

“Nói vậy là ta làm liên lụy muội sao?” Thương Hàn giận dỗi.

Nghi Huyên cười nói: “Đừng nhỏ mọn vậy chứ, chẳng phải đã nói sẽ không so đo với muội còn gì?” Cô nói rồi hôn nhẹ lên môi hắn, “Chờ muội.”

Một chút xấu hổ xẹt qua hai má Thương Hàn, rồi bỗng chốc hóa thành nụ cười yếu ớt. Hắn thở dài, gật đầu với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận