Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao


Editor: Trâmcute
Beta: Trâmkute:33
Vào giờ ngọ.

Mặt trời chiếu qua đỉnh đầu, ánh nắng tựa hồ muốn hòa tan vào cơ thể.
Ngôn Trăn cầm quạt hương bồ che lên đỉnh đầu, ngồi trên xe ngựa ba bánh để đưa cơm hộp.

Phần cơm hộp này là của đoàn phim, đường đến đoàn phim xa xôi, phải đi qua con đường gập ghềnh dễ xóc nảy mới đến được nơi đó.
Ngôn Trăn một đường đi đến, mồ hôi đầy đầu.

Sau lưng bị mồ hôi làm ướt đẫm, cùng hình tượng lúc quay phim không giống nhau, bảo vệ đề ra nhiều nghi vấn để hỏi cô, khoảng một giờ sau mới bằng lòng để người tiến vào
Con đường bên trong rất hẹp, xe ngựa ba bánh vốn không thể vào được.

Cô nhảy xuống xe đi tới, mới vừa đi được hai bước, lại cảm giác có người nhào tới.

Ngôn Trăn vội vàng tránh ra.

Người nọ vồ hụt, nhưng cũng không nhụt chí, chuyển sang bắt lấy tay áo Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn theo bản năng hất ra.

Không nghĩ tới người nọ chợt than thở khóc lóc, lớn tiếng dò hỏi: " Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?"
Ngôn Trăn mặt mộng bức, nhìn chằm chằm người nọ.

Nước mắt người nọ lạch cạch rơi xuống.


Thấy Ngôn Trăn nhìn mình, gạt nước mắt, nhanh chóng từ trong lòng ngực móc ra một tấm ảnh.

Trên ảnh chụp là một bé gái hồn nhiên tươi cười.
Ngôn Trăn thò lại gần nhìn, hỏi: "Đây là con gái của cô?"
Người nọ gật đầu, đột nhiên quỳ xuống.
Ôm lấy đùi Ngôn Trăn khóc kêu: "Đại nhân, xin hãy cứu con của tôi, cầu xin ngài!"
Ngôn Trăn sửng sốt.
Cô xác thực hiểu biết huyền học*, hơn nữa có thể nói là tinh thông huyền học.

*Huyền học (tiếng Trung: 玄学) là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích "tam huyền" (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia.
Bởi vì cô từng là quốc sư của Đại
Phong quốc, sau khi gặp chiến tranh, thi thể bị bọc lại bằng chiếu rồi ném vào núi rừng, linh hồn dịch chuyển, mượn xác hoàn hồn tới thời đại này vào một năm trước.
Nhưng bản thân vẫn luôn điệu thấp (khiêm tốn), hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người nhận ra mình có thể bấm ngón tay.
Vì thế Ngôn Trăn cẩn thận đánh giá tướng mạo người nọ, hỏi: "Con gái của cô bị làm sao vậy?"
Người nọ nghẹn ngào: "Đại sư ngài đã quên sao......!Con bé, bị người lừa bán, cảnh sát tìm một hồi lâu cũng không thể tìm được......"
Ngay sau đó nhìn Ngôn Trăn, tê tâm liệt phế mà hò hét, "Chỉ cầu đại nhân đoán một quẻ, giúp tôi nhìn xem con của tôi hiện giờ đang ở đâu đi! Chỉ cần giúp tôi tìm được con, mạng này của tôi cho cô đều được."
Ngôn Trăn rũ mắt, tự hỏi một lát rồi nói: "Yên tâm đi, con của cô có số mạng phú quý an khang, cả đời xuôi gió xuôi nước, theo lý mà nói sẽ không gặp phải buôn người mới đúng."
Người nọ nghe xong sửng sốt.
Ngôn Trăn lại nói: "Hơn nữa người này hẳn không phải con gái ruột của cô, trên người của cô ám khí nặng nề, sau 30 tuổi bắt đầu ổn định, cùng người sinh ra một đứa con trai, đứa con trai rất bướng bỉnh......" Cô đốn hạ, "Tóm lại chính là, mạng của cô không sinh được con gái."
Như vậy bé gái trong ảnh chụp này là ai?
Ngôn Trăn nghĩ cẩn thận nhìn lại, lại bị người nọ giữ chặt.
Người kia hỏi: "Tôi thật sự có thể có con trai sao?"
Ngôn Trăn liền ngồi dưới đất, làm người nọ vươn tay tới.
Nữ nhân duỗi tay cho Ngôn Trăn xem.
Ngôn Trăn quan sát xong lại cùng nàng nói: "Gia cảnh cô rất tốt, bên tai lại mềm, nên thường tin vào lời nói người xấu, Lúc ở trường học hay khi dễ bạn cùng lớp, làm không ít chuyện thất đức, việc này kéo dài đến khi vào đại học có điều cải thiện tốt, mà khi đó ám khí trên người tích lũy, dẫn đến sau khi cô tốt nghiệp công việc không thuận lợi, sau đó không có cách nào sinh con."
Nữ nhân cả kinh: "Ai nói cho cô biết?!"

"Trên mặt cô đã viết ra hết." Ngôn Trăn sau khi trả lời lại nói, "Mặc kệ là xem tay hay tướng mạo, giữa cô cùng đứa bé gái kia, quan hệ thật sự quá mức đơn bạc, rất khó tính ra bé gái kia hiện giờ đang ở đâu, -- không bằng cô viết một chữ đi?"
Nữ nhân nắm bút, do dự một lát viết một chữ "Mệnh".
Ngôn Trăn xem xong, kết luận: " Đây không phải con gái ruột của cô, sợ là lúc sinh ra đã bị người đánh tráo, có rảnh đi làm giám định thì tốt hơn."
Màn màu xanh bên cạnh chợt truyền ra một tiếng cười.
" Đây đương nhiên không phải con gái ruột của cô ấy, cá nhân đều biết hai người này không có quan hệ huyết thống, là ai đến đây tìm người a, ở chỗ của diễn viên quần chúng cũng thật là buồn cười đi."
Theo phía giọng nói,một người khiêng camera từ trong màn đi ra.
Nữ nhân trước đó quỳ xuống đất khóc lóc kể lể đi qua, hưng phấn kêu lên: "Vương Đạo!"
Vương Đạo đem camera ném trên mặt đất, hỏi Ngôn Trăn: "gương mặt mới a, mới tới sao?"
Ngôn Trăn lắc đầu: "Tôi đến đưa cơm hộp."
Vương Đạo trừng lớn mắt: "Đưa cơm hộp? Đưa cơm hộp thì vào trong đây làm gì! Bảo vệ đâu, về sau đừng cho người đưa cơm hộp tiến vào!"
Ngôn Trăn sửng sốt, nhắc tới túi trong tay: "Các anh không ăn cơm sao?"
Vương Đạo một phen đoạt lấy túi:" Cô quản nhiều làm gì!"
Hắn nhìn thấy hộp đồ ăn lớn tức thì vui vẻ.
Ở tại địa phương toàn muỗi thế này, đã vài ngày chưa thấy qua thịt.
Hắn tùy ý cúi đầu nhìn xuống túi đồ ăn, mơ hồ thấy được một chữ "Triệu".
Vương Đạo ngẩn người, dụi dụi mắt lại cẩn thận xem.
Nhìn thấy hộp cơm viết đầy đủ tên khách hàng, tức thì sợ tới mức không nhẹ.
"Đây không phải của đoàn phim chúng tôi! Cô giao nhầm! Đây là của cách vách,Cô nhanh chóng đưa qua đi, đừng để nguội."
Sau khi nói xong lại vẫy vẫy tay, kêu nữ nhân ở phía trước: "Lục Mính, chuẩn bị nhanh, nửa tiếng sau bắt đầu quay.".

ngôn tình hoàn
Lục Mính đem tấm ảnh chụp bé gái cất vào, nói: "Đã rõ."
Sau khi nói xong, Vương Đạo kéo màn đi vào, trong phòng xuất hiện một làn khói trắng, cùng với khí lạnh phiêu đãng bay đến.
Ngôn Trăn lấy tay che đỉnh đầu, đi về phía cách vách.

Lục Mính thừa dịp được nghỉ ngơi nửa giờ, đi theo Ngôn Trăn hỏi đông hỏi tây: "Cô đến đưa cơm hộp sao?"
Ngôn Trăn gật gật đầu.
Lục Mính hỏi: "Tại sao cô lại biết chuyện trước kia của tôi?"
Ngôn Trăn trả lời: "Xem tướng mạo sẽ nhìn ra."
"Ảnh chụp bé gái kia không phải con gái ruột của tôi, Cô cũng nhìn ra sao?"
Lục Mính rất tò mò.
Cô chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, tuy rằng vào nghề sớm, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể diễn vai quần chúng.
Lần này vận khí tốt, tranh thủ được vai nữ phản diện, vì vậy dựa vào nhân vật này để đánh dấu khởi đầu, Cô ngày đêm nghiên cứu kịch bản, thường hay cùng diễn viên quần chúng ở sân phụ cận đối diễn.
Hôm nay cùng người này đối diễn lại là ngoài ý muốn.
Khi Ngôn Trăn đi đến trước mặt, cô vừa lúc móc ra ảnh chụp trong tay, dũng cảm đi tới, liền trực tiếp xông đến diễn một màn lụa trắng.
Một màn này chính là mẹ ruột của nữ chính bỏ rơi nữ chính trong tình cảnh thất hồn lạc phách.
Lục Mính không biết bản thân diễn thế nào, nhưng khi cùng người trước mặt đối diễn, lại có một loại cảm giác vô cùng chân thật.
Nói ra khả năng sẽ không ai tin, cô là được em gái giao cơm hộp này nhập diễn.
Lục Mính suy tư có chút nhập thần, thậm chí còn chuẩn bị tiếp thu Ngôn Trăn "Kỳ thật tôi chính là học bá của Bắc Ảnh" cách nói kiểu này.
Lại không nghĩ rằng Ngôn Trăn nói: "Đúng vậy, các cô mệnh cách không khớp, diện mạo kém xa."
Lục Mính im lặng một lát, cười to: "Cô lại nói bừa đi, Cô khẳng định là thiết phấn của tôi."
Ngôn Trăn hỏi: "Thiết phấn là cái gì?"
"Chính là fan hâm mộ đáng tin cậy, cô là một cô nương ở nông thôn, như thế nào lại không hiểu cái này." Lục Mính trả lời, "Bởi vì cô là thiết phấn của tôi, cho nên cô mới biết rõ chuyện của tôi như vậy, không sai, khẳng định là như thế này."
Ngôn Trăn nhìn Lục Mính một cái: "Nếu nghĩ như vậy có thể làm cô vui vẻ, vậy thì làm bộ như thế này đi."
Lục Mính khinh thường: "Làm bộ cái gì? Ở thế kỷ 21, thần côn* là không có tiền đồ."
*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Hai người đi tới một cái giao lộ.
Ngôn Trăn không phản bác.
Cô nhìn cơm hộp trên tay, hỏi Lục Mính: "Biết Triệu Bảo Thương ở đâu không?"
"Cô không phải thần côn sao, cô như thế nào lại không tính tính toán cái kia --" Lục Mính đột nhiên ngưng lại, biến sắc hỏi, "Cô vừa mới nói ai?"
Ngôn Trăn nhìn về phía Lục Mính bằng ánh mắt ghét bỏ, lặp lại: "Triệu Bảo Thương."
"Cơm hộp này là của cô ấy?!" Lục Mính hiển nhiên không tin.
Ngôn Trăn xác nhận tên đơn cơm hộp một chút: "Trên này viết tên cô ấy."
Lục Mính mất nửa ngày mới tiếp thu được tin tức này, sau đó chỉ về phía Tây Nam: "Đi thẳng đến chỗ đó."
"Cảm ơn." Ngôn Trăn nói, cô đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy? Còn không đi qua bên đó a." Lục Mính ở phía sau thúc giục.
Ngôn Trăn quay đầu lại, nói với Lục Mính: "Nếu hôm nay diễn có nhảy vực, nhớ kiểm tra một chút dụng cụ có vấn đề hay không."
Lục Mính cười ra tiếng: "Còn nói là không phải thiết phấn của tôi, thật là có đủ quan tâm tôi.

Yên tâm đi, tôi không có suất diễn nhảy vực."
Ngôn Trăn: "Ha ha."
Hai người tách ra, Ngôn Trăn chậm rì rì đi tới, đưa cơm hộp đến.
Lục Mính về tới đoàn phim, chuẩn bị bắt đầu quay.
Không nghĩ tới Vương Đạo ở cách đó không xa hướng về phía Lục Mính kêu: "Lục Mính cô nhanh chuẩn bị, chút nữa diễn một màn nhảy vực tự sát."
Lục Mính kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: " Nhảy vực sao?"
Vương Đạo dẫm lên dép lê bạch bạch đi tới, ném bộ quần áo cho Lục Mính: "Đúng vậy, tôi đi hỏi cách vách mượn trang phục diễn,hôm nay lại có thể dùng."
Lục Mính trong nháy mắt nghĩ đến lời Ngôn Trăn nói, trong đầu nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Đây là suất diễn lâm thời gia tăng.
Trừ bỏ Vương Đạo nhất thời phấn khởi ra, ai ai cũng không biết hôm nay sẽ diễn nhảy vực.
Em gái giao cơm hộp kia làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ thời điểm nhảy vực thật sự sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn?!
Cầu mong chính mình sẽ không mất mạng đi.
Dưới tâm nhãn của Lục Mính, bắt đầu quay vô cùng cẩn thận, mỗi một bước dẫm dưới chân, đều sẽ thăm dò một chút, phòng ngừa dẫm hụt.
Cuối cùng khi sắp phải nhảy xuống vực sâu,trong lòng cô vẫn cảm thấy không yên ổn, yêu cầu đoàn phim kiểm tra dây thép một chút.
Vương Đạo có chút không kiên nhẫn.
Nhưng Lục Mính lần nữa yêu cầu, hắn đành phải kiểm tra.
Kết quả lần này kiểm tra, thật đúng là mẹ nó xảy ra vấn đề.
Đoàn phim tức khắc im lặng đến xấu hổ.
Không ai dám nói chuyện, mọi người nhìn vài sợi căn tuyến dây thép bị đứt kia, có người sắc mặt tái nhợt, có người mặt đỏ bừng.
Lục Mính cũng vậy, bất quá cùng người khác không giống, cô là kinh ngạc đến mức dọa người.
Lúc này, trong đầu óc chỉ không dám tin nổi: em gái giao cơm hộp dáng vẻ trông quê mùa kia, thật sự là một đại sư.

Lời editor muốn nói:
Trong thời gian nghỉ dịch này không có gì làm nên ta tập tành edit truyện, đây cũng là bộ đầu tay mà ta edit nên kính mong quý độc giả khi đọc truyện nếu thấy có sai sót gì thì báo ta để ta sửa lại cho tác phẩm được hoàn chỉnh hơn a! Kính chúc các quý độc giả đọc truyện vui vẻ! Chào (cuối đầu 90°).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận