Giới Giải Trí Hotsearch


Edit: Cam
Dưới sự soi xét của nhiều ánh nhìn, cô bước nhẹ nhàng về phía lối lên sân khấu.

Vài người lúc chờ đợi phần trình diễn liền trò chuyện với nhau.
“Tôi thấy cô ấy như người qua đường, hoàn toàn không quan tâm gì cả.” Một nam ca sĩ nói.

“Tôi thấy thật thất vọng, chương trình này ai cũng có thể đến tham gia.”
“Trước hết nghe thử xem, có lẽ sẽ hay hơn người bình thường, tôi nghĩ vậy.” Thi Duyệt là người ít nói nhưng mở miệng đều rất đúng trọng tâm.

Khoảnh khắc Hạ Ấu Vi đứng trên sân khấu, nháy mắt liền thu hút sự chú ý của mọi người.

Với dáng người cao gầy, đôi môi đỏ mọng.

Khí chất thiếu nữ tươi mát pha lẫn chút quyến rũ của mĩ nhân.

Vẻ ngoài của cô khiến mọi người phải cảm thán.

Đạo diễn mỉm cười nói với trợ lí:” Cậu tìm đâu ra một thí sinh có nhan sắc cao như vậy.

Tôi đoán cho dù cô ấy hát bình thường cũng vẫn khiến nhiều người chú ý.”
Đây là thời đại của ánh nhìn, lớn lên xinh đẹp là một lợi thế.

Hạ Ấu Vi đã chọn một bài tình ca, đây là ca khúc chủ đề của một bộ phim nhiều năm trước, ca từ rất có hình ảnh.

Nhạc đệm vang lên, cô cầm micro, vẻ mặt bình tĩnh cất giọng hát,tuy có chút hơi run nhưng lại hợp với bài hát này.

Trông rất tình cảm.

Sau khi câu hát đầu tiên cất lên, có giám khảo đã lựa chọn quay lại.

Người quay lại là nữ giám khảo duy nhất Triệu An Kỳ, khi nhìn thấy Hạ Ấu Vi cô ấy liền che miệng không tin nổi.

Giám khảo quay lưng về phía sân khấu, đưa ra lựa chọn mà không biết thí sinh trông như thế nào, đây cũng là điểm thu hút của chương trình.

Thời điểm nghe giọng hát, trong đầu mỗi người sẽ tự hiện ra hình dáng người hát trông như thế nào, vô tình khi nhìn thấy người thật sẽ có chút bất ngờ hoặc cũng có thể là thất vọng.

Hai vị giám khảo còn lại thấy phản ứng của Triệu An Kỳ liền có chút hứng thú, rốt cuộc thí sinh này thế nào mà lại khiến một phần khán giả có chút náo loạn.

Lớn lên quá đẹp hay là có gì đó khác biệt?
Ở phần điệp khúc, người trên sân khấu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng chính giọng hát run rẩy đã bán đứng cô.

Một loạt ánh đèn chiếu lên người cô, thấy được khóe mắt phiếm hồng và vẻ kìm nén nước mắt.

Hát đến thật đau lòng, chạm đúng vào mạch cảm xúc.

Hội trường náo nhiệt trong ba phút, hiện tại hoàn toàn chìm vào tâm trạng khác.

Hai vị giám khảo cũng lần lượt quay lại, ai nấy đều sửng sốt.

Sao có thể?Người hát hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cách biểu đạt cảm xúc trong bài hát chỉ có những người từng trải mới có thể hát được, còn cô gái trông chưa đến hai mươi tuổi! Đây mới là điều làm người ta giật mình kinh ngạc.

Thời điểm hai câu hát cuối cùng Thịnh An Ca mới xoay lại.

Đây....!là bài hát chủ đề của một bộ phim có sự tham gia của Tô Giản.

Hắn đã xem đi xem lại bộ phim đó không biết bao nhiêu lần, cả bài hát đó cũng đã nghe vô số lần.

Bộ phim kia có đoạt giải còn bài hát lại không được yêu thích, không ngờ tới hôm nay lại có người chọn bài hát kia để thi đấu.

Không thể không nói, người này hát rất hay.

Thịnh An Ca thấy người trên sân khấu, có chút kinh ngạc sau đó đã điều chỉnh cảm xúc của mình.

Là cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một màn trình diễn tuyệt vời, người này có khả năng khống chế sân khấu rất tốt.

Tuy nói ca sĩ cần kĩ năng, nhưng cảm xúc cũng không thể thiếu.
Còn cô vừa vặn đối lập, tràn đầy cảm xúc có thể giúp cô lấp đi chỗ trống kỹ năng, đây là điều mà bản gốc không có.

Nếu có thể đem cảm xúc thể hiện như vậy thì kỹ năng không còn quan trọng nữa, cô đã dùng khí chất của mình để áp đảo sân khấu..
Đó là một bài hát cũng là một câu chuyện.

Một bài hát như là một buổi biểu diễn.
Chỉ là biểu diễn làm cho người ta không phân biệt rõ trình độ thật hay giả, không ai quan tâm điều đó.

Nhạc kết thúc, vài giây sau khán giả mới hồi tỉnh lại, tiếng vỗ tay vang lên, còn có người đứng lên.

Triệu An Kỳ lao lên sân khấu ôm lấy người, nói lớn:” Tôi quá thích bài hát này, hi vọng bạn có thể chọn tôi! Tôi rất thích bạn!”
Mấy vị giám khảo kia cũng thay phiên biểu đạt ý kiến của mình, hi vọng thí sinh có thể chọn về đội của mình.

Chỉ có Thịnh An Ca là trầm mặc.

Thật ra màn biểu diễn của cô đã không dừng lại ở thân phận “tuyển thủ”.

Bài rock của thí sinh trước là giải phóng cảm xúc, thì bài hát này lại làm cho mọi người lắng lại, như thể họ đang thấy chính mình trong bài hát vậy.
Chương trình là kiểu lựa chọn hai chiều, sau khi giám khảo chọn thí sinh, quyền quyết định sẽ thuộc về thí sinh.

Ngoại trừ Thịnh An Ca không gì, ba vị giám khảo còn lại đang cố gắng thuyết phục thí sinh về đội mình.

MC nói đùa:” Ba vị giám khảo thiếu điều đánh nhau vì bạn rồi, hiện tại bạn có thể nói cho tôi bạn hướng tới vị giám khảo nào hơn được không?.”

Hạ Ấu Vi nhìn các vị giám khảo một lượt rồi nói:” Tôi chọn thầy Thịnh An Ca”
Triệu An Kỳ có chút ngoài ý muốn, mở miệng hỏi: “Vì sao lại chọn anh ấy?”
Những người khác cũng có thắc mắc như vậy.
Rốt cuộc thời điểm ba vị hào hào khí thế thì Thịnh An Ca lại ngồi chỗ kia, cảm giác hắn không chút hứng thú.

Hạ Ấu Vi nói: “Tôi là fan của thầy ấy.”
Những lời này được nói ra, vài khán giả đã bật cười.

Thật là ý tưởng của một cô gái, luôn hướng đến thần tượng của mình.

Không khí hiện trường đã thả lỏng không ít.

Hạ Ấu Vi suy xét qua, nhân phẩm Thịnh An Ca không tồi.
Cô muốn làm diễn viên, hiện tại lại tới nơi này tham gia show tài năng, đối phương là ảnh đế không đi đóng phim ngược lại tới show tài năng để làm giám khảo.

Một người là thí sinh, một người làm giám khảo đều không đúng sở trường của mình,vừa vặn hai người lại hợp nhau.

Thịnh An Ca có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.

Cô rất ưu tú.

Hoan nghênh."
Hắn ngày thường kiệm lời, nói ra những lời này cũng không ai phát hiện có gì không ổn.

Dù sao người ta cũng là ảnh đế cao lãnh.

Thịnh An Ca âm thầm đánh giá cô, người này cùng Tô Giản rốt cuộc là quan hệ gì?
Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, vậy mà lại đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc đến lạ.
Là bởi vì cô đến viếng mộ hay vì bài hát hôm nay....Hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác của hắn.

Hạ Ấu Vi biểu diễn quá tốt, mặc dù các tiết mục sau cũng có cao trào nhưng so với cô thì nhạt nhòa hơn nhiều.

Trước trận đấu không ai biết người này là ai, cô quả là một hắc mã.

Đạo diễn Đổng Hạo cũng rất ngạc nhiên, lúc Triệu Trầm đưa video Hạ Ấu Vi trong trường huấn luyện cho anh xem.

Anh cảm thấy không tệ, có thể thử một chút.

Hiện tại không chỉ không tệ mà còn là rất tốt.

Rất nhiều nhân viên công tác nói anh giấu át đòn sát thủ, ở đâu đào ra được một người như vậy.
Đổng Hạo tâm tình vui vẻ, anh liền gọi điện cho đàn em.

Triệu Trầm biết hôm nay Hạ Ấu Vi tham gia ghi hình, chương trình này quay trước rồi mới chỉnh sửa và phát sóng.


Anh không biết kết quả, trong lòng có chút lo lắng.

Để Hạ Ấu Vi đi cạnh tranh với những ca sĩ chuyên nghiệp liệu có phải là một quyết định vội vã không.

Việc này có thể làm cô bị tổn thương....
Nhìn đến tên người gọi, Triệu Trầm có chút nghẹn, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao.
Anh đưa tay vuốt nhẹ, trong lòng thấp thỏm:” Đàn anh, có chuyện gì sao.”
Đổng Hạo nói: “Lần này phải cảm ơn em đã đề cử cho anh một bảo bối.”
Triệu Trầm ngơ ngác, giọng điệu này không phải là mỉa mai chứ.

“Hạ Ấu Vi con bé……” Anh chưa kịp nói xong đã bị bên kia đánh gãy.
Đổng Hạo nói: “Có người trời sinh nên đứng ở trên sân khấu, anh cũng thực ngoài ý muốn.

Nếu trình độ này tiếp tục phát huy, rất có thể sẽ nằm trong top 3.”
Triệu Trầm hỏi: “Ý của anh là, cô nhóc biểu diễn không tệ?”
“Sửa lại chút là rất tốt!”
Đổng Hạo tâm tình tốt, liền nói thêm vài câu đến khi nhà sản xuất đi tới liền tạm biệt:”Anh còn có việc phải làm, lần sau chúng ta cùng uống rượu.”
Tắt điện thoại, anh cùng người chế tác chào hỏi.

Nhà sản xuất vỗ vai anh, cười nói:” Thí sinh hôm nay ai cũng không tệ, đặc biệt là số 6 Hạ Ấu Vi.

Nhìn tư liệu mới mười chín tuổi, hình tượng và khí chất không tồi, rất có tương lai.

Nhà làm phim xoay người lại hỏi phó đạo diễn Vương Thụ, “Cậu không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Vương Thụ vốn dĩ cho rằng Hạ Ấu Vi biểu hiện sẽ rất kém, bởi vậy hắn có thể nghi ngờ là đạo diễn cho đối phương đi cửa sau.

Đi cửa sau cũng được, nhưng ít nhất cũng là loại chất lượng đi.

Bằng không kéo chân chương trình, đây là điều một đạo diễn nên làm?
Sau đó hắn có thể mượn cơ hội này để khiếu nại với nhà sản xuất.

Không ngờ hiện tại lại khác hoàn toàn...!
Vương Thụ cười nói: “Không có gì quan trọng, đều đã giải quyết xong.”
Nhà làm phim cũng không để ở trong lòng, dặn dò vài câu liền rời đi.
Sắc mặt Vương Thụ rất xấu, chuông điện thoại vang lên, hắn sững sờ khi nhìn thấy tên người gọi.

Chính là Hạ Uyển.
Hắn do dự nhận điện thoại.
Hạ Uyển cười hỏi: “Bạn học cũ, cậu hiện tại bận à.

Còn có, cô ta đã bị loại đúng không?”
Vương Thụ không nói gì.
Hạ Uyển trong lòng lộp bộp một chút, có dự cảm không tốt.
Vài giây sau, Vương Thụ nói: “Cô ta không bị loại, hiện tại đang ở đội của Thịnh An Ca.”
Vương Thụ thích Hạ Uyển đã lâu, bắt đâu từ cao trung*.

Vất vả lắm mới có thể thân cận với nữ thần của mình, lại không ngờ từ đâu nhảy ra một Hạ Ấu Vi.

Hắn trong lòng đối với Hạ Ấu Vi có chút oán hận.

Năng lực của Vương Thụ bình thường, trong nhà có bối cảnh nên mới có thể đảm đương phó đạo diễn.

Thịnh An Ca?

Hạ Uyển buộc mình phải bình tĩnh, sau đó hỏi lại:” Không có cách nào khác ư? Như vậy đi, tối nay chúng ta gặp mặt chút, ăn bữa cơm.

Cũng không phải tớ muốn làm khó cô ấy....”
Vương Thụ vốn đang do dự, nghe đối phương chủ động gặp mình, liền ném mọi chuyện ra sau đầu, lập tức đồng ý.

Hạ Uyển thở dài, Vương Thụ này bị phong*, cô ta biết hắn thích mình.

Vì đại cục đành nhịn sự ghê tởm mà hẹn người ta.

Hắn còn có chỗ dùng được.

Hạ Ấu Vi từ đài truyền hình bước ra, trực tiếp đi đến văn phòng luật sư.

Một giờ sau, cô rời đi.
Kết quả buổi tư vấn giống như những gì cô đã nghĩ.

Mười mấy năm qua, Hạ Nhậm Thanh dùng rất nhiều thủ đoạn, đem tài sản của cha mẹ nguyên chủ hợp pháp biến thành của chính ông ta.

Chuyện này khá phức tạp, nếu cô khởi tố hoặc làm thủ tục pháp lý, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được 20%.
Chuyện này còn quá nhiều lỗ hổng, Hạ Nhậm Thanh có thể mượn việc này để quy chụp cô “không tử tế” thậm chí là “ép buộc trưởng bối”
Hạ Ấu Vi mỉm cười.

Với người mới mà nói, việc “không tử tế” đã đủ hủy hoại sự nghiệp.

Hơn nữa cô không cần 20%, cái cô muốn là tất cả.

Thậm chí cả vụ tai nạn mười mấy năm trước kia cô cũng hoài nghi.

Lúc ấy Hạ Nhậm Thanh tiếp nhận công ty quá thuận lợi, lại đem đứa con gái duy nhất của người anh cả đã mất đuổi đi.

Đây rõ ràng là một kế hoạch đã có chuẩn bị hay ông ta còn muốn che dấu gì đó?
Hạ Ấu Vi đứng bên lề đường gọi xe và suy nghĩ.
Nguyên chủ là một cô gái thân thiện, không suy nghĩ đến mấy việc này.

Nhưng hiện tại có linh hồn của Tô Giản- người đã trải qua không ít chuyện, làm cho cô có chút nghi ngờ.
Hơn nữa chuyện Hạ Nhiên đâm người không có camera quay lại, cũng không có ai chứng kiến.

Hiện tại cô đã xuất viện, nếu đi làm chứng cùng lắm cũng chỉ bị giam 15 ngày.

Vì vậy cô chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ.

Nhìn hình ảnh phản chiếu nơi cửa sổ xe,Hạ Ấu Vị cong khóe miệng.

Không thể không cảm thán, dung mạo như vậy, ông trời quả thật có chút thiên vị.

Với khuôn mặt này, nếu không đứng ở vị trí cao, chắc chắn bản thân cùng với người nhà sẽ khó mà sống được.

Không phải Hạ Nhiên muốn đem Hạ Ấu Vi đi lấy lòng sao.

Đến bây giờ cô cũng không biết chủ nhân của thân thể này đã đi đâu, vì sao mình lại trở thành “cô”
Nếu đã như vậy, đổi lại cô sẽ giúp “cô” lấy lại tất cả những gì thuộc về “cô”, đòi lại những thứ mà bọn họ nợ “cô”.
—————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận