.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh
Tang Noãn nhớ rõ, chuyến bay của Giải Yến là trong đêm nay.
"Cậu không cần ra sân bay à?" Cô hỏi.
Giải Yến lắc đầu: "Không cần, em đã đổi chuyến rồi."
Anh nói thêm: "Em không muốn đi."
Tang Noãn cởi mặt nạ xuống, nói: "Đợi chút, để chị thay quần áo khác."
Câu nói khi nãy của Giải Yến, rõ ràng là mang theo một chút cảm xúc, Tang Noãn đoán rằng tâm trạng của anh không tốt lắm.
Bữa ăn khuya mà anh nói là ăn tại một quán nướng BBQ bên đường, một quán BBQ bình thường của bình thường.
Tang Noãn ngồi vào ghế nhựa lùn, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Chị cho rằng cậu sẽ đưa chị đến một chỗ khác."
Đã đêm khuya rồi, quán BBQ cũng không có mấy ai, ông chủ đứng trước cửa nướng thịt, từng khói lửa mịt mù bay ra ngoài chứ không bay vào quán.
Giải Yến ngồi vào ghế, không bỏ nón lưỡi chai xuống mà cúi đầu xem menu.
Khi nghe Tang Noãn nói thì anh bảo: "A Noãn muốn đi chỗ nào?"
"Cậu muốn đi nơi nào thì chúng ta đi chỗ đấy."
Tang Noãn cũng không tháo khẩu trang, cô chống cằm, nghiêng người nhìn ông chủ đang nướng các xiên thịt trên giá.
Gió đêm mát lạnh, làm mùi hương thịt nướng bay xa.
"Chị thấy nơi này rất tốt." Cô nói.
Giải Yến cười: "Em cũng thấy nơi này tốt."
Người phục vụ hỏi họ muốn gọi món gì, Tang Noãn cũng sắp đóng máy, cho nên đôi lúc cô sẽ bung xõa một tí, cũng không gây ra việc lớn gì.
Cô lấy menu gọi mấy món, sao đó hỏi Giải Yến muốn ăn cái gì.
Giải Yến chỉ gọi thêm hai món.
Người phục vụ viết đơn rồi rời đi, hình như nhớ ra cái gì, hỏi Tang Noãn có muốn uống bia không?
Tang Noãn lắc đầu: "Ngày thường chị không thích uống bia đâu, đôi khi tâm tình không tốt mới uống một chai." Cô quay đầu hỏi Giải Yến: "Cậu thì sao? Lúc tâm tình không tốt thì sẽ làm gì?"
Giải Yến nghĩ một chút rồi trả lời: "Sẽ làm vận động." Trong bóng đêm, đồng tử của anh càng thêm tối màu.
Mấy cậu thanh niên khi buồn bực chắc là đi đánh bóng rổ hoặc chơi game, Giải Yến cũng không ngoại lệ nhỉ.
Cô gật đầu nói: "Rất thích hợp với cậu đấy."
Bởi vì có ít khách nên chủ quán nướng nhanh tay, chưa tới chốc lát là các món ăn đã lên bàn, thịt nướng màu vàng óng ả, còn có các loại rau theo mùa, gia vị được rắc lên làm cho mùi hương nồng đậm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tang Noãn không câu nệ, lấy xiên cà tím nướng, cắn một miếng.
Nước sốt đậm đà hòa quyện với mùi thơm lửa than, một hương vị thịt nướng đường phố rất chính thống.
"Lúc chị học đại học, phía sau trường chị có một phố ăn vật, cứ mỗi tối là mùi thịt BBQ cứ bay từ đầu đến cuối hẻm đấy.
Nhưng mà chị chỉ ăn ở đó được có một lần."
Tang Noãn ăn xong xiên cà tím, bỏ xiên tre qua một bên.
Trong 4 năm làm sinh viên, ký ức về các đoàn phim còn rõ hơn là ký ức vườn trường, nguyên nhân cô về trường hầu như là vì các kỳ thi không 'cúp' được.
Cô bỗng nhiên nhớ đến tuổi của Giải Yến: "Cậu vẫn đang học đại học mà nhỉ?"
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà khi nhắc đến đề tài này, Giải Yến lộ ra biểu tình kháng cự.
Anh giống như không muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của cô:
"Em đang học năm 4."
Tang Noãn tính tuổi của họ, sau đó nói:
"Hóa ra chúng ta kém nhau 3 tuổi."
Giải Yến nhấn mạnh: "Sinh nhật em đã qua rồi, cho nên kém 2 tuổi." Anh lại nói thêm: "Chúng ta không lệch nhiều tuổi đâu."
Tang Noãn kết bạn thì không để ý đến tuổi, Thích Tống lớn hơn cô 4 tuổi, một người bạn tốt trong giới của cô là Thẩm Mạt Mạt thì nhỏ hơn cô 2 tuổi.
Nhưng Giải Yến trông có vẻ rất chú trọng đến tuổi tác.
Tang Noãn không nói thêm gì về đề tài này nữa.
Cho dù Tang Noãn không cố tình kiểm soát lượng thịt nướng vào bụng mình, nhưng mấy hôm nay cô bị hạn chế ăn dữ quá nên sức ăn yếu xìu, mới ăn được mấy xâu là đã no.
Tang Noãn rót một ly nước, chầm chậm uống.
Bây giờ trong quán cũng chỉ còn bàn của họ thôi, người phục vụ đang dọn các bàn khác.
Hiệp đảo buổi sáng thì nóng, vào ban đêm thì đêm khuya sương lạnh, trời hơi lạnh.
Tang Noãn đội nón mũ áo hoodie lên.
Trời đã khuya, nhưng con đường vẫn sáng rực, đèn neon sáng như ban ngày.
(*Gốc cv là "Canh thâm lộ trọng" = Đêm khuya sương lạnh)
Cô lại nói với Giải Yến một câu: "Đóng máy vui vẻ nhé."
Giải Yến nói: "Không vui chút nào."
Những gì anh nói lúc này mang theo sự cứng đầu, tự cho mình là đúng với lứa tuổi của anh.
"Tại sao cậu không vui?"
Giải Yến nhìn điện thoại, như đang suy tư cái gì.
Lâu thật lâu sau, anh quay đầu, ánh đèn đường dừng tại mắt anh, Tang Noãn dường như thấy tia sáng trong đôi mắt ấy.
"Bởi vì em sẽ không thấy A Noãn được nữa."
Anh ngồi đối diện cô, không gần không xa.
Lúc này cũng không có cơn gió này bay ngang qua, không khí an tĩnh làm câu nói của anh trở nên rành mạch trong tai cô.
Ánh mắt anh khi này cũng rất bình tĩnh, còn Tang Noãn lại thấy cảnh tượng trước mắt thật vướng víu, kỳ quái và hỗn loạn.
"Cậu say rồi à?"
Giải Yến có uống rượu, nhưng không nhiều.
Nhưng ở giờ phút này, khi nghe được câu hỏi của Tang Noãn, tay anh dừng lại, đặt điện thoại xuống, đưa đầu ngón tay lên trán.
"Ừ, em say rồi." Anh cười, vẫn là nụ cười sạch sẽ mà Tang Noãn quen thuộc.
Tang Noãn cũng không giấu Thư Thư lần đi ăn đêm này, ít nhất nếu có phóng viên dựa vào bức ảnh thật giả lẫn lộn mà viết tào lao thì đoàn đội của cô sẽ không luống cuống tay chân.
Khi Thư Thư tới đón Tang Noãn thì cô đang ở trên xe ngáp vài cái.
Cô dựa vào ghế, tuy rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ.
Điện thoại trên tay rung lên, Tang Noãn cúi đầu, là tin nhắn WeChat từ một người có avatar hình Mickey.
【Em chuẩn bị lên máy bay rồi.】
Tang Noãn đã từng dùng hình này làm avatar, từ bé cô đã mê tít chú chuột Mickey này rồi, đến nỗi avatar của app nhắn tin và ứng dụng xã hội của cô đều là hình Mickey.
Tang Noãn nhìn tin nhắn, nhắn chúc anh đi đường bình an.
Giải Yến đổi chuyến bay tối thành chuyến bay sáng nay.
Thời gian họ ở chung đoàn phim không tính là ngắn, nhưng đến hôm qua cả hai mới add WeChat của nhau, hiện tại Tang Noãn vẫn không thể tin được.
Tang Noãn đóng máy vào tuần tiếp theo, cảnh cuối của cô là cảnh Mai Như nhảy từ du thuyền xuống biển để không thành vật trong tay quân đội quốc gia để rồi bị họ đem đi đe dọa anh trai.
Cảnh quay không hề dễ, Tang Noãn nhảy đi nhảy lại mấy lần rồi mà đạo diễn vẫn chưa hài lòng.
Màn hình đầy khói.
Lâm đ*o có thói quen hút thuốc khi cảnh quay không suôn sẻ.
Tang Noãn quấn một chiếc khăn tắm và xem lại cảnh cô nhảy khỏi du thuyền trên màn hình.
Lâm đ*o tay cầm thuốc lá, vừa nói cho Tang Noãn biết cảm xúc của cô sai chỗ nào.
Gió biển làm da mặt cô đau rát, Tang Noãn đã nhảy xuống biển mấy lần, lần nào cũng cảm thấy mặt mình như bị dao cứa.
Cô nói với Thư Thư rằng, sau cảnh quay này, cô có thể ốm một trận lớn.
Mỗi lần chìm vào nước biển, cô đều cảm thấy chóng mặt.
Khi mặt trời rút đi những tia sáng cuối cùng, Tang Noãn cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay.
Lâm đ*o đứng lên, vỗ tay chúc mừng cô.
Tang Noãn quấn khăn bông, cảm ơn từng người chúc mừng cô.
Nam chính đi tới ôm cô, cảm thán rằng cả đoàn phim còn mỗi diễn viên chủ chốt là anh, thật sự ứng với câu nói cuối cùng của phim --- Người cô đơn.
Tang Noãn nói đùa với anh ta, cho dù thế nào, Lâm đ*o vẫn sẽ luôn ở bên anh.
Lâm đ*o cùng nam chính cùng cười.
Tang Noãn không ngờ rằng, câu nói sau khi quay xong sẽ bị ốm của cô đã ứng nghiệm.
Nhưng không phải bệnh nặng gì, chỉ là bị sốt, sốt đến mơ hồ, dường như mọi ốm đau đọng lại trong quá trình đóng phim bùng nổ cùng một lúc.
Cô sốt đến mức mơ thấy Tần Phù Phong, mơ thấy Mai Văn, cũng mơ thấy Mai Như, rồi khi tỉnh dậy và thấy đồ đạc quen thuộc, cô sẽ lại bừng tỉnh
Tang Noãn hiểu rằng cô lại chìm đắm trong bộ phim, nhưng cô nghĩ, cô sẽ thoát ra khỏi nó sau khi bệnh tốt lên.
Cơn sốt này lặp đi lặp lại, lăn lộn đến nửa tháng sau mới tốt lên.
Sau khi Tang Noãn hết ốm, chị Du tự mình đến chung cư của cô, nói những công tác sắp tới.
"Em mới ốm dậy đó." Cô giơ chén cháo trắng trong tay.
Chị Du liếc mắt nhìn cô, rồi lại nói: "Cho nên lịch trình của chúng ta không kín."
Tang Noãn không còn gì để nói.
Công tác đầu tiên sau khi hết ốm của Tang Noãn chính là hát trong tiệc tối kỉ niệm của một đài truyền hình.
Cho dù ngũ âm của Tang Noãn không thể nói là đầy đủ, nhưng khả năng ca hát của cô cũng đạt chuẩn bình thường, thường của bình thường.
Nhưng mà các đài truyền hình mời diễn viên tới hát cũng không thực sự để hát live, đa phần họ sẽ thu âm trước, sau đó mở nửa micro trên sân khấu, chỉ cần có thể theo kịp nhịp điệu và không đi quá đà thì về cơ bản không có vấn đề gì.
Một ngày trước khi buổi tổng duyệt bắt đầu, họ đến đài truyền hình.
Sảnh của tiệc tối rất lớn, nhân viên bên trong đông như quân Nguyên, toàn thấy đầu là đầu người.
Tang Noãn cảm thấy căng thẳng không nói nên lời.
Tang Noãn không có nhiều kinh nghiệm tham dự tiệc, từ lúc debut tới nay, cô mới biểu diễn tại tiệc tối có 2 lần, đây là lần thứ ba.
Không giống như quay phim, dưới cái nhìn của hàng vạn khán giả, cần có tâm lý vững vàng để hoàn thành một tiết mục.
Trong phòng chờ ở hậu trường, Tang Noãn đeo tai nghe và nghe bài nhạc sắp hát trên sân khấu, cho dù chỉ là một buổi tổng duyệt, cô vẫn không muốn phá hư nói.
Đội ngũ tạo hình đã thảo luận về trang phục mà cô sẽ mặc trong phần trình diễn, và cuối cùng đã chọn một chiếc váy đỏ.
Thư Thư nhìn bộ váy đỏ, trêu Tang Noãn rằng, cô mặc bộ váy đó lên trông như một tân nương sắp gả.
Tang Noãn bỗng nhớ đến Giải Yến.
HẾT CHƯƠNG 13.