Editor: Đường Đường
Chưa beta
......o0o......!
Tang Noãn thích mùa hạ hơn mùa đông, có lẽ là bởi vì cái tên của cô cho nên cô càng thích thời tiết ấm áp hơn.
Nhưng mùa hè năm nay cũng quá nóng rồi.
Tang Noãn mở một chai coca lạnh, mặc dù mới lấy từ trong tủ lạnh ra nhưng trên thân chai cũng đã bám đầy hơi nước.
Cậu trai ngồi bên cạnh khăng khăng rủ Tang Noãn đi đến quán net, ngày hôm qua cậu ta thua Tang Noãn vài ván đến bây giờ vẫn không phục, vẫn muốn thắng cô một lần.
Tang Noãn uống coca quá nhanh nên bị sặc, cô ho một hồi lâu mới ngừng lại được, sau đó liền không hứng thú với nửa chai coca còn lại trong tay nữa.
Cậu trai ngồi cạnh vẫn còn đang lải nhải không ngừng, Tang Noãn vặn chặt nắp chai, ném nửa chai coca còn lại vào thùng rác, quay lưng lại với cậu ta.
"Hôm nay tớ không đi."
Lão Từ đã nhiều lần cảnh cáo cô nếu còn để bị phát hiện đi đến quán net thì sẽ gọi điện cho phụ huynh.
Ông nội chính là sự uy hiếp của Tang Noãn, cô không muốn ông nội lo lắng cho cô hay thất vọng vì cô, chỉ cần nghĩ đến cảnh ông nội vừa buồn bã vừa bất lực nhìn cô thì trong lòng Tang Noãn không còn sót lại chút tâm lý nổi loạn nào.
Kỳ thực ra quán net cũng không có gì thú vị, Tang Noãn mở nắp bút, lôi tập đề tiếng anh hôm qua chưa làm từ trong ngăn bàn ra, bắt đầu làm từ câu hỏi trắc nghiệm trở đi.
Thiếu niên thời kỳ trưởng thành luôn muốn làm cho bản thân mình trở nên khác biệt với mọi người xung quanh, vậy nên mới làm ra đủ loại hành động khác thường để thu hút sự chú ý của người khác.
Thế nhưng thời kỳ nổi loạn của Tang Noãn trôi qua vô cùng kìm nén, Lão Từ chỉ cần dùng ông nội uy hiếp cô thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Cậu trai thấy không rủ được Tang Noãn liền quay đầu, dự định rủ những bạn khác cùng đi quán net.
Giờ nghỉ trưa, trong phòng học hò hét ầm ĩ khiến cho phòng học vốn luôn oi bức lại càng trở nên nóng nực hơn, quạt trần trên đỉnh đầu không phả ra được cơn gió mát lạnh nào.
Tang Noãn không làm tiếp đề tiếng anh được nữa, cô đứng dậy định đi đến wc rửa mặt hóng gió một chút.
Đúng lúc này cậu bạn hay đi hóng hớt nhất trong lớp chạy vào như một cơn gió đứng trên bục giảng, còn không kịp điều chỉnh hơi thở đã vội vàng nói.
"Học sinh, học sinh chuyển trường mới chuyển đến lớp chúng ta đang đánh nhau với lớp 3 bên cạnh."
Vừa nói xong, rất nhiều học sinh nữ trong lớp vội vàng đứng lên, lo lắng hỏi cậu bạn kia tình huống cụ thể.
Lúc Tang Noãn đứng lên không chú ý, cánh tay cô đụng vào bàn khiến cho chiếc bút trên bàn rơi xuống đất.
Sàn phòng học ở trường cấp 3 không hề sạch sẽ, trên mặt bàn thường chất đống sách cùng với những tập đề, cả bình nước nữa, Tang Noãn cúi người xuống tìm trên mặt đất hồi lâu mới tìm thấy nắp bút của cô.
Lúc cô đứng thẳng người lên liền nhìn thấy một bạn nữ đang đứng trước mặt cô, bộ dạng rụt rè, nét mặt nhu nhược như thể chỉ cần nói thêm một câu nặng lời thì cô bạn sẽ bật khóc vậy.
Tang Noãn nhìn cô bạn, bạn nữ kia cắn cắn môi, sợ sệt mà nói với Tang Noãn: "Tang Noãn, cậu muốn ra ngoài phải không, mình đi cùng cậu nhé?"
Tang Noãn nghi ngờ mà nhìn cô bạn một cái, nghĩ từ chỗ này đến cửa phòng học có yêu ma quỷ quái gì mà lại khiến cho cô bạn không dám đi ra ngoài.
Thế nhưng cô không nói gì, gật đầu, đi cùng bạn nữ kia bước ra khỏi phòng học.
Tính cách Tang Noãn không câu nệ nhưng cũng không nhiệt tình hoạt bát, cô gần như không có bạn thân ở trường.
Mối quan hệ với các bạn cùng lớp nhiều lắm chỉ có thể coi như nói chuyện được mà thôi.
Cô không quá thân với bạn nữ kia, không hiểu sao cô bạn lại muốn đi cùng cô.
WC ở mãi tận cuối hành lang, phải đi qua một đoạn hành lang dài dằng dặc, mà ở giữa hành lang lúc này đang bị một đám người chặn lại.
Bạn nữ kia thay đổi dáng vẻ bước đi khép nép lúc mới ra khỏi cửa lớp, động tác trở nên nhanh hơn, chỉ shai ba bước đã bỏ Tang Noãn lại phía sau.
Nhận ra không có ai bên cạnh mình, bạn nữ kia ý thức được sự sốt ruột của chính mình nên ngừng lại, giả vờ mà nói một câu: "Nghe nói học sinh mới chuyển trường đến lớp mình ngày hôm qua đánh nhau với người khác, mình muốn đi xem thử."
Tâm tư của các bạn nữ trong thời kỳ nổi loạn quá dễ đoán, thậm chí đến cả Tang Noãn là kiểu người không giỏi đoán ý người khác cũng đều hiểu được, cô bạn kia dường như mơ hồ có hảo cảm với cậu học sinh chuyển trường mà cô bạn nhắc tới kia.
Ngày hôm qua Tang Noãn trùng hợp trốn tiết, cho nên hoàn toàn không biết cậu học sinh chuyển trường này là thần thánh phương nào, vừa đến đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Trên hành lang bị đám người vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài, rất nhiều học sinh chạy ra hóng hớt không chê chuyện lớn đứng ở một bên, chỉ là bọn họ rất ăn ý mà không đứng gần trung tâm, chỉ đứng nhìn từ đằng xa.
Tang Noãn không có cách nào chen qua để đi đến wc, chỉ có thể cùng mọi người đứng xem trận đánh nhau này.
Kỳ thực lúc này đã sắp kết thúc rồi, người nằm trên đất kia không hề có động tác muốn đứng dậy, mà người đang bóp cổ cậu ta cũng đã buông tay.
Tang Noãn nhìn thấy một bóng lưng gầy gò đứng lên, đồng phục học sinh màu xanh trắng có hơi xộc xệch.
Anh không nói gì, chỉ chỉnh lại cổ áo và ống tay áo một chút, lúc anh xoay người lại, đôi lông mày xinh đẹp vừa lúc in trong ánh mắt cô, còn cả nốt ruồi giọt lệ rực rỡ dưới ánh mặt trời ở đuôi mắt anh nữa.
Người này có ngoại hình vô cùng đẹp trai, tạo hóa ban cho anh vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng lại không phối cho anh tính cách hiền hòa tốt bụng.
Thật đáng tiếc.
Tang Noãn nhìn thoáng qua liền chuẩn bị bước lên, trận đánh nhau kết thúc, đám người vây xem xung quanh cuối cùng cũng giải tán bớt.
Thế nhưng bạn nữ bên cạnh cô lại không muốn rời đi sớm như vậy, cô bạn vô thức kéo tay Tang Noãn, nói nhỏ.
"Hình như cậu ấy bị thương."
Tang Noãn "ừ" một tiếng, cô nhìn thấy một vết máu trên đồng phục của cậu bạn chuyển trường, nhưng không biết là máu của cậu hay là của cậu bạn bị ngã dưới đất kia.
Thế nhưng đối với cô thì những chuyện này chẳng hề liên quan đến cô, dù sao cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tang Noãn nhìn cô bạn, cô bạn kia lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng buông tay.
"Xin lỗi cậu." Cô bạn cũng không biết tại sao mình lại muốn xin lỗi Tang Noãn.
Tang Noãn lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Hẳn là cô lao công vừa mới quét dọn wc vào buổi trưa, cho nên những mùi hương lạ kia đã bị mùi thuốc tẩy rửa vị chanh lấn át.
Chỉ là có lẽ cô lao công đã dùng quá nhiều thuốc tẩy rửa cho nên khiến cô liên tục hắt xì.
Cô buộc lại tóc, vén tóc mái lên.
Nước trong wc ở trường học cho dù là đông hay hè cũng đều lạnh thấu xương, nhưng vào mùa hè thì nhiệt độ như vậy mới thích hợp.
Tang Noãn rửa mặt, lúc cô đang dùng khăn tay lau khô thì trùng hợp nhìn thấy cậu học sinh chuyển trường kia cũng bước đến.
Bọt nước bám đầy trên mi mắt, tầm mắt của Tang Noãn trở nên mông lung, cho nên những vết máu trên đồng phục của anh trở nên nhiều hơn không biết có phải là do tầm mắt mông lung của cô tạo thành hay không.
Lúc cô gặp được cậu bạn chuyển trường tên Giải Yến kia thì vô cùng không đúng thời điểm, trời đổ mưa phùn lất phất, không khí bị trận mưa này khiến cho càng thêm ẩm ướt, ngay cả lớp vải mỏng nhất dán trên người cũng đều cảm thấy như thể hít thở không thông.
Tang Noãn lại lần nữa trốn tiết tự học buổi tốt, cô muốn đến bệnh viện sớm để chăm sóc ông nội.
Từ hôm thứ hai thầy chủ nhiệm nhấn mạnh phải trông chừng nghiêm ngặt việc ra vào trường của học sinh thì bảo vệ cổng trường đã bắt đầu quản lý rất nghiêm ngặt, không hề để cho học sinh có cơ hội trốn ra ngoài.
Tang Noãn định trèo tường, nhưng sau khi cô đi dạo một vòng quanh tường bao của trường thì liền từ bỏ ý định này.
Chỉ bằng vào một mình cô thì cho dù có làm thế nào cũng không thể trèo qua được bức tường bao cao ngất này.
Cô chuẩn bị quay về tìm lão Từ xin nghỉ.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn không dám gặp lão Từ, nhưng lúc này toàn bộ sự tự ái vô dụng này đều đã tan thành mây khói.
Tang Noãn nghĩ ông nội quan trọng hơn.
Ngay lúc cô đang sắp quay về thì nhìn thấy có một cái bóng đang ngồi dưới chân tường bao.
Cố tình ngay lúc ấy cô lại không hiểu sao mà cảm thấy tò mò, vậy nên liền bước lại gần cái bóng kia.
Đó không phải chỉ là một cái bóng, mà là một người mặc đồng phục học sinh cùng màu với cô, cô biết cậu bạn này tên là Giải Yến.
Anh xắn ống tay áo ở một bên cánh tay lên, để lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương, trong số đó có vài vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Tang Noãn chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Lúc đó Tang Noãn muốn rời đi, nhưng người ngồi dưới chân tường bao kia lại nhìn về phía cô.
Lần đầu tiên cô nhận ra đôi mắt của cậu bạn chuyển trường này vô cùng đen, còn đen đặc hơn cả bóng đêm lúc này.
Bị anh nhìn thấy nên cô cũng chỉ đành tiếp tục ở lại, biểu hiện hết sức bình thường mà hỏi anh một câu: "Cậu có sao không."
Lúc nói chuyện cô cố ý không nhìn cánh tay anh.
Tang Noãn vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, hoặc sẽ lạnh lùng trả lời một câu không sao.
Cô nhớ tính tình của cậu bạn chuyển trường này không tốt lắm, vừa lạnh lùng vừa có chút dễ bị kích động bạo lực, chỉ cần anh nói như vậy thì cô nhất định sẽ quay đầu rời đi.
Giải Yến rũ mắt nhìn vết thương chằng chịt trên cánh tay, cảm giác đau đớn đến chết lặng như thể đột nhiên sống lại, làm chấn động thần kinh của anh, đến cả mí mắt cũng không khống chế được mà run rẩy.
"Có."
Giải Yến nhẹ nhàng nói, anh bỗng nhiên ngước mắt lên, gương mặt lạnh lùng dưới ánh đèn dường như trở nên dịu dàng hơn hơn rất nhiều.
"Cậu băng bó giúp mình được không?" Đây là một câu hỏi cầu xin vô cùng bình thường, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Tang Noãn ngẩn người, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Giải Yến.
Từ trước đến nay anh luôn là người độc lai độc vãng, đến cả những lúc nói chuyện với giáo viên giọng nói của anh cũng không hề nhẹ nhàng chút nào.
Thấy Tang Noãn không trả lời, Giải Yến lại nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn ra ngoài phải không?"
Dưới ánh đèn rực rỡ trong bóng đêm, vẻ lạnh lùng gai góc của thiếu niên hoàn toàn biến mất, anh dùng giọng nói dịu dàng nhất nói với Tang Noãn: "Cậu giúp mình băng bó, mình giúp cậu ra ngoài, được không?"
Chuyện khó từ chối nhất chính là khi chứng kiến một người lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng, như thể núi băng tan chảy làm lộ ra xuân thủy róc rách bên trong.
Tang Noãn bước lại gần, hỏi anh: "Có dụng cụ không?"
Giải Yến dùng một tay với lấy chiếc cặp sách bên cạnh, ném cho cô.
Tang Noãn cố gắng bắt được cặp sách của anh.
Cặp sách có hơi nặng, Tang Noãn đoán sai trọng lượng của nó, dưới chân cô lảo đảo vài cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Giải Yến nhìn thấy vậy, đôi môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Giọng nói của anh mang theo vẻ áy náy nói một tiếng xin lỗi với Tang Noãn, ánh mắt cũng chân thành, thế nhưng Tang Noãn cứ cảm thấy lời xin lỗi này vô cùng kỳ lạ.
Giống như thể áy náy cho có lệ vậy.
Tang Noãn không biết băng bó, cũng không biết cách dùng băng gạc và cồn iot trong cặp sách, phải nhờ Giải Yến ở một bên chỉ đạo Tang Noãn mới có thể lóng ngóng mà băng bó giúp anh.
Quả nhiên là người hay bị thương, xử lý thuần thục như vậy, Tang Noãn nghĩ.
Sau khi băng bó xong, cô cất lại dụng cụ vào trong cặp sách.
Giải Yến vẫn đang ngồi dưới đất, Tang Noãn suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Có cần mình kéo cậu dậy không?"
Giải Yến trả lời "có", giơ cánh tay thoạt nhìn không bị thương về phía Tang Noãn.
Chân anh không bị thương, sao có thể không đứng dậy được, Tang Noãn phiền não không hiểu sao mình lại hỏi thêm một câu.
Nhưng nếu cứ để anh ngồi như vậy thì biết bao giờ cô mới có thể ra ngoài.
Vì vậy cô nắm tay Giải Yến, kéo anh dậy.
Đây là lần đầu tiên cô nắm tay một bạn nam cùng trang lứa, không mềm mại như tay bạn nữ.
Năm ngón tay anh thon dài, có thể dễ dàng bao lấy tay cô, xương ngón tay hiện lên rõ ràng, nơi khớp xương có chút cứng cáp.
Mùa hè nóng bức như vậy nhưng tay anh lại vô cùng lạnh lẽo, như thể chỉ có mình anh đang sống trong mùa đông lạnh giá.
Tang Noãn buông tay ra, tự nhiên mà chắp hai tay ra sau lưng, sau đó nói với anh: "Cậu bảo sẽ giúp mình ra ngoài."
"Ừm." Anh trả lời, cậu thiếu niên nhìn thoáng qua bàn tay trống không, sau đó bước về phía trước.
Tang Noãn theo sau anh, dáng vẻ anh lúc này cũng giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy, bóng lưng anh gầy gò, nhưng bây giờ lại bị che lấp trong màn đêm dày đặc.
Lúc trốn ra rất dễ dàng, bảo vệ ở bên trong rõ ràng nhìn thấy hai người họ nhưng lại giả vờ không biết.
Tang Noãn nói cảm ơn anh trước cửa trường học, cô vội vàng nói xong liền chạy tới trạm xe buýt đứng đợi xe.
Giải Yến đứng đó nhìn cô, nhìn cô ở bến xe buýt đợi xe, sau đó bước lên một chiếc xe buýt lắc lư.
Tang Noãn không biết rằng vào một đêm như vậy, có một người chăm chú dõi theo cô cho đến khi nhìn thấy bệnh viện sáng đèn ở trước mặt mới dừng chân.
Anh đứng trước cửa bệnh viện người đến người đi, ngắm nhìn từng ngọn đèn rực rỡ trên đỉnh đầu, suy nghĩ đâu là ngọn đèn thuộc về cô.
HẾT PHIÊN NGOẠI 5.
Chanh: bắt đầu từ chương này là thế giới song song nha.
Tác giả viết theo giả thiết nếu như Tang Noãn và Giải Yến gặp nhau từ những năm cấp 3 thì mọi chuyện sẽ như thế nào.
Cái này tác giả quên nói sớm, đến tận pn 7 mới nói nhưng Chanh thông báo trước để mọi người không bị thắc mắc về thời gian diễn biến câu chuyện..