Không biết có phải chàng mỹ nam nọ bị đau chân hay không mà đi thật khó khăn,chẳng lẽ cái chân thứ ba của hắn cũng bị đau giống giám đốc tối qua sao ? Khương Đường cảm khái, đang định mở miệng hỏi cái người bên cạnh một cái thì bên má liền truyền đến cảm giác đau đau " Ái..."
Hừ lạnh, lại véo vào má bên cạnh một cái nữa, cho đến khi hai má của tiểu bạch thỏ đỏ như hai quả đào thì Thiên Sinh mới chấp nhận buông tha.
" Không cho phép cô rời khỏi tôi nửa bước "
Vươn hai tay xoa xoa má, Khương Đường nhăn mày gật gù đầu.
Lẻo đẻo đi theo sau hắn đến ngay chỗ ngồi đằng trước sân khấu, hơi nghiêng đầu nhìn cô nhóc nọ dẩu môi đầy khó chịu thì Thiên Sinh lại nhịn không được muốn cắn cho một phát.
" Sao vậy? "
Cố tình ghé sát bên tai cô hỏi nhỏ, hắn chính là rất muốn ăn một chút đậu hũ nhưng mà đối với tiểu bạch thỏ trong sáng như vậy nhìn kiểu gì cũng có cảm giác mình giống một thằng Sở Khanh chính hiệu.
Chính là vì quá đơn thuần cho nên hắn mới không muốn cô nơi nơi đều trưng ra vẻ mặt đáng yêu quá như thế a, sẽ rất dễ dàng bị người ta nuốt vào bụng.
Chẳng hạn như lúc này đây.
Khương Đường ngước đầu ghé vào tai Thiên Sinh thì thầm, còn khoa trương dùng tay che lại tai hắn.
" Giám đốc đừng thổi hơi vào tai tôi như thế, sẽ rất là nhột đó "
Bang!!!!!
Tia kiên nhẫn cuối cùng của hắn đã bị tiểu bạch thỏ ngốc nghếch hạ gục cho không còn một chút mảnh vỡ.
Ngồi trở lại ngay ngắn, Thiên Sinh vươn tay bịt lại mũi của mình, khốn thật, hắn phải làm gì để bảo vệ con nhỏ ngốc nghếch này đây.
Nếu hiện tại là người khác thì chẳng biết sẽ ra sao nữa.
Đúng thật là ngây thơ.Ra hiệu chỉ tay vào má mình , chỉ chờ có vậy Tiểu bạch thỏ lập tức hôn chụt một cái vào má hắn.
Thiên Sinh cũng rất là hài lòng mà đi theo chủ nhân của nhãn hàng thời trang này vào trong phòng ký kết hợp đồng tài trợ, bỏ lại cô thư ký đáng yêu đang ngẩn ngơ giữa dòng người hỗn loạn đang lộn xộn sắp xếp đồ đạc.
Nhìn trân trân vào cô người mẫu xinh đẹp vừa mới nãy, Khương Đường liền đã ngay lập tức nhận ra đó là ai.
Không hề động đậy hay kích động, Khương Đường chỉ đơn thuần im lặng mở to mắt nhìn thẳng vào cô gái đó.
Tại sao cô không kêu lên, bởi vì Thiên Sinh đã nói.
" Cái gì nên nói thì nói, không nên thì im lặng "
Tiểu bạch thỏ ngây ngô không biết cái mình vừa nghĩ có nên nói hay không, chỉ là khi cô quay mặt về phía hắn, trông thấy khóe miệng Thiên Sinh đang mỉm cười đầy vẻ đẹp đẽ như thế, cô lại ngốc nghếch không tự giác được mà nín lặng.Có khi nào Mộc Lam cũng....!" Tô Diệp ", thì thầm tên của cô, Song Tử hoảng hốt bật người đứng lên ngay khi có người đang dẫn chị ấy ra khỏi hội trường, quên béng mất lời hứa của mình mà hướng ai đó hét thật lớn " Tô Diệp " nhưng Tô Diệp không có nghe thấy .
Cả Ngôn Thần Hạo lẫn mọi người đều phải giật mình vì âm độ tiếng vọng lớn như loa phóng thanh đánh thẳng vào màng nhĩ, chỉ còn lại mỗi cái người được đích thân tiểu bạch thỏ gọi tên là ngơ ngác.Thiên Sinh sau khi ký kết xong hợp đồng liền bước chân ra khỏi phòng, quên mất mình lại để tiểu bạch thỏ ngây ngô ngồi một mình, liền thực hiện nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng đập vào mắt hắn lại chính là một cô nhóc Khương Đường u buồn cùng đáng thương bị một đám người vây quanh hỏi han này nọ.
Không hiểu vì sao, khi nhìn cô như vậy, Thiên Sinh có cảm giác không ổn, Khương Đường cứ như hạt tuyết lạnh lẽo ngoài kia, có thể tan biến khỏi tầm tay hắn bất cứ lúc nào.
Mà Thiên Sinh cũng không hề nghĩ rằng người con gái ngốc nghếch đơn thuần ấy từ khi nào đã chiếm trọn trái tim lười biếng này của hắn rồi.