Giới Hạn Của Tình Yêu


Một mảnh huyết nhục mơ hồ, Thiên Sinh đấm thôi còn chưa đủ, hắn còn gắng gượng đứng dậy dùng chân đá mạnh vào mặt tên nọ, thi thể vốn đã bất động nhưng cũng không thể nào tìm ra một chút thương xót từ hắn, cuối cùng bàn chân dừng lại trên cần cổ của đối phương, Thiên Sinh không biểu tình mà từ trên nhìn xuống , khuôn mặt bị đánh cho tới mức biến dạng lúc này chỉ còn trông thấy rõ con ngươi trống rỗng cũng đang trừng chính mình, bàn chân không nhanh không chậm vô thức dùng lực một chút.
Cổ họng kia liền tức khắc bị hắn dẫm nát.
" Tim cô ấy, ngừng đập rồi.

"
Huyết hoa nhuộm đỏ một mảnh tang thương vô độ, khoảnh khắc mọi chuyện diễn ra như định mệnh đã sắp đặt trước, giây phút mà tất cả trở về một con số không, vị quản gia già khẽ khàng nhắm chặt lại đôi mắt của mình đứng dậy, cất bước rời khỏi.


Mà trên bàn mổ, Khương Đường yên lặng nằm đó, thanh thản tới mức khiến người ta phải khóc thét lên.

Kết thúc rồi, Jun suy sụp gục đầu xuống ngay bên cạnh, trên người không nơi nào không có máu.

Lyn ngây ngốc thẫn thờ đứng đó, ngay cả nói cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.Tích tích, tiếng động rất nhỏ.
Tích tích, có ai nghe thấy không.
Tích tích, máy điện đồ vẫn đang chạy.
Bão tuyết đột ngột ác liệt nổi lên như muốn tô đen cả bầu trời Paris, trên đoạn đường sần sùi gập ghềnh của khu rừng hoang vu lạnh lẽo, Hoắc Kiến Trương đang nóng lòng phóng hết tốc lực, dù đường có sóc nảy cách mấy cậu cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm nữa.

Lúc này, gặp được Thiên Sinh nhanh nhất mới chính là điều quan trọng.

Tuy hắn không biết kẻ đứng sau những chuyện rắc rối này là ai? cũng không hề chính mắt chứng kiến vụ nổ súng ban sáng diễn ra như thế nào nhưng qua những thứ mà Al cung cấp thì dù cho ngu si đến mấy, Hoắc Kiến Trương cũng biết, Thiên Sinh đang bị người gài bẫy, mà thằng nhóc Viên Mộ kia lại vô tình lọt vào tầm ngắm làm một con cờ thí miễn phí cho kẻ chủ chốt nào đó.
Có điều, những kẻ trong cuộc thường rất đần độn.


Chết tiệt, nhìn về phía chân trời màu xám đen phía trước mắt, Hoắc Kiến Trương bực bội thầm mắng, nếu như không nhanh, e rằng không mất.Nơiđang điên dại hành hạ một xác chết thối nát.hiện tại vẫn còn đang trong lúc nửa đêm, những lá cây vì gió vút qua mà phát ra tiếng xào xạc, xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài thanh âm qụa kêu, những cặp mắt trợn to của chúng đang chăm chú nghiêng cái đầu đen thui nhìn chòng chọc vào vật thể sống trước mắt như là thèm thuồng, đói khát vì một mùa đông chưa kịp lót đầy cái dạ dày bẩn thỉu.

Chẳng biết từ đâu mà quạ lại bu quanh căn nhà gỗ mục nát nhiều đến như vậy, Thiên Sinh sau khi gϊếŧ chết tên bắn tỉa kia vẫn chưa hề động lấy một lần, chỉ yên lặng nhìn đến thi thể sớm đã chẳng còn nhìn ra hình dạng bên dưới chân, ngay cả chớp mắt một cái, hắn cũng lười.
Không biết bản thân sẽ đứng như vậy bao lâu nếu như Thiên Sinh không nghe đến tiếng đạp cửa vô cùng lớn phía sau lưng, lũ quạ cũng bởi vì vậy mà bay đi tán loạn, lại một lần nữa thanh âm như tiếng gọi của tử thần nọ lại vang lên chấn động cả khu rừng ngập tuyết, Thiên Sinh chậm chạp quay đầu, ngay tức thì đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt không thể tin nổi của ...!Hoắc Kiến Trương .
Kiến Trương ???
" Cậu...!điên rồi, một phát súng có phải nhanh gọn hơn không." Trừng lớn mắt nhìn đến đống thi thể hệt như vụn thịt bầy nhầy phía trước, Hoắc Kiến Trương vừa mới đến không thể nén nổi xúc động mà kinh ngạc phun ra một câu cảm thán, vậy mà đổi lại chỉ còn là tràng cười man dại của thằng bạn thân.

Thiên Sinh giơ lên hai bàn tay dính đầy máu mà nở nụ cười ngặt nghẽo, phải, hắn điên rồi, lại có thể dễ dàng đánh mất bản thân mình như vậy thì đúng là không hề bình thường nhưng hắn cho phép mình được làm điều đó.


Bởi vì tên khốn này chính là kẻ đã lớn mật dám đụng vào người mà hắn yêu nhất.
Làm Khương Đường đau một thì Thiên Sinh sẽ khiến cho hắn phải đau gấp mười.
Người của hắn chỉ có hắn mới được đụng vào.

Khương Đường là của hắn Vĩnh viễn là của hắn .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận