Bước đều đều trên hành lang , nhìn bóng hình Khương Đường khuất dần , tiếng giày cao gót vầng lên cộp cộp bỗng khiến tâm tình Mộc Lam lo lắng nhộn nhạo không thôi.
Cố gắng trấn an bản thân , không sao cả chỉ cần một chút nữa thôi , cô sẽ thâu tóm toàn bộ lực hoàng gia cặn bã, bắt chúng phải hứng chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng càng trấn an cô càng lo sợ .
Là sợ Khương Đường sẽ phát hiện rằng mình lừa cô ấy, hay là còn..
một cái gì đó khác đằng sau cánh cửa gỗ đen ngòm kia !!
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, huống hồ chỉ một mình cô làm sao có thể đổi phó với những con ác quỷ của hoàng gia kia .
Mộc Lam sẽ không bao giờ biết được rằng trước khi cô giao tập hồ sơ giả cho Khương Đường thì cũng là lúc tập hồ sơ thật của cô được giáo viên chủ nhiệm kính yêu dâng lên vị tổng giám đốc tinh mỹ nọ.Thiên Sinh vừa nhìn vừa đối chiếu hai tập hồ sơ khác nhau hoàn toàn về mọi mặt ở trên bàn thì không khỏi hứng thú híp lại con mắt, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên một cách đầy tà ý làm cho tên hầu đứng bên cạnh bủn rủn hết tay chân.
Giám đốc phát bệnh sao? Hôm nay cười nhiều như vậy chắc hẳn sắp có bão a.Sự tò mò thôi thúc tên hầu mở miệng hỏi :
" Cậu chủ a! bộ trong đó có cái gì hay ho sao ? "
Đúng là cái tật đánh mãi không chừa, tên hầu hoảng hồn ngay khi vừa dứt lời thì Thiên Sinh liền bật cười thành tiếng, ước gì hắn chưa từng hỏi, trời ạ! Giám đốc của hắn điên rồi .
" Thứ hay ho nhất vẫn còn chưa đến a ." Nheo mắt gấp lại hai tệp hồ sơ , tao nhã tựa đầu ra sau ghế quay lưng lại với cánh cửa phòng mình , nở một nụ cười đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chăm chú vào mặt kính đang phản chiếu toàn bộ hình ảnh trong phòng hắn.
Cứ giữ nguyên tư thế đó thật lâu thật lâu , giường như đang chờ con mồi.
Tên hầu cảm thấy không ổn , không biết nên tiến hay ra ngoài , chỉ sợ cậu chủ lại nổi thú tính a.
Hội nghị sắp diễn ra tại sao hắn còn ngồi đây thảnh thơi vậy chớ.
Đang định mở miệng gọi hắn xuống tầng hầm thì cánh cửa phòng bất chợt mở ra.
Ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra cũng là lúc môi Thiên Sinh nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.
Cánh cửa mở ra kèm theo đó là một đôi chân nhỏ nhắn xinh xinh khẽ khàng bước vào.
Ngay khi tên hầu nhìn rõ dung nhan của người nọ thì lập tức đứng hình há hốc miệng vì kinh ngạc.
Không gian trong phòng đã yên tĩnh rồi , sự xuất hiện của Khương Đường như khiến thời gian ngưng trệ lại , không một động tĩnh không một âm than.
Đâu đó trong căn phòng nhẹ vang lên tiếng cười thâm trầm đầy quỷ dị.
Tên hầu cứng ngắc quay đầu, thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là một bên sườn mặt bị che đi bởi bàn tay của Thiên Sinh cùng đường rách mờ nhạt bên khóe miệng hắn, lại cứng ngắc quay đầu thêm chút nữa tên hầu chính tại lúc này đã có thể rõ ràng mà tường tận trông thấy được khuôn mặt của chủ nhân mình phản chiếu bên trong tấm kính.Bàn tay chống tại bên sườn mặt che đi ánh mắt đang hờ hững trông như chẳng để ý người vừa tới nhưng sâu tận dưới đáy mắt đen láy nọ lại toát ra một loại khí tức bức bách người ta đến phát run, ý cười bên môi lại có cơ hội khoét sâu thêm ngay khi cô gái nọ thốt lên tiếng nói.
" Tôi là Mộc Lam , thư ký mới của ngài thưa giám đốc ."
Cái gì? Mộc Lam ? Tên hầu ngơ ngác.
Cô ta? chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Đừng nói với hắn , đây là nguyên nhân khiến giám đốc cười từ sáng đến giờ nha.
Không thể nào .
Cảm giác có gì đó không ổn,Khương Đường từ khi đặt chân bước vào thì không khỏi nghi hoặc, thứ nhất là có một tên con trai bộ dáng như trợ lý của giám đốc đang dùng ánh mắt to bằng hai cái dĩa mà trừng trừng nhìn cô như nhìn ma quỷ, thỉnh thoảng lại quay đầu trông về phía tấm kính đối diện hệt như trông tình nhân vậy , thấy cô xinh quá hay sao mà trầm trồ vậy a.
Nhưng điều khiến Khương Đường băn khoăn là điều thứ hai , điều mà Khương Đường cảm thấy khó hiểu nhất chính là, vì sao giám đốc lại quay lưng lại với cô thế kia.
Là không muốn nhìn mặt cô sao, à ha, hay là bộ dáng già sụ xấu xí tới mức không dám đối mặt với nhân viên của mình, chắc là vậy rồi.
Cô nghe nói những tên giám đốc thường rất xấu xí , đầu hói bụng phệ ..
Eo ơi mới nghĩ tới thôi đã thấy ghê rồi .Tưởng tượng đến hình ảnh giám đốc nhìn như con ếch bụng bự khiến Khương Đường không khỏi bật cười khúc khích.
Khương Đường bật cười khiến cho tên hầu có cơ hội banh to mắt thêm chút nữa.
cô ta cười cái gì chứ, bộ không biết là mình đang đối mặt với cái gì hay sao.
Sắp lên thớt rồi vẫn còn cười được , bộ cô ta bị chập mạch à.
Còn không lo chạy khỏi đây , cô ta sớm muộn sẽ hối hận a.