Giới Hạn Của Tuổi Trẻ



Sau lễ tốt nghiệp, nhà trường bao toàn bộ tầng ba của căng tin, cũng chính là chỗ ngày xưa thầy Lý mời Ngô Du Du và Thẩm Đàm ăn cơm.

Tám người ngồi một bàn dài, trên bàn có đánh tên lớp và bày sẵn các chai nước ngọt loại to.

Một đầu căng tin, chỗ vẫn hay để xếp hàng lấy cơm có đặt chục chiếc bàn tròn. Trên bàn ngoài nước ngọt còn có thêm rượu, tất nhiên là chỗ ngồi của các thầy cô.

Các lớp nhanh chóng ổn định được chỗ ngồi. Vì hồi đầu năm học, Ngô Du Du thuộc tổ 2 nên giờ ngồi bàn số hai. Bàn này chỉ có mình Ngô Du Du là nữ nên Ngô Du Du bèn ngồi xuống kế bên Lục Hạo Thiên.

“Ôi đệt! Hóa ra là vẫn ăn cơm bằng bát ô tô à, đến cái chén, cái cốc cũng không có, mẹ kiếp, chẳng lẽ cũng dùng bát ô tô nốt sao!”

Bạn nam A giơ cái bát ô tô ăn cơm trong tay lên châm biếm.

“Dùng bát ô tô mới càng hay chứ!” Bạn nam B bắt chước động tác trong phim chưởng, ba ngón giữa đặt trong lòng bát, ngón cái và ngón út kẹp phía ngoài, dốc thẳng bát vào miệng làm một hơi, hai mắt lập tức trợn to, “Ái chà! Uống thế này thật là sảng khoái!”

“Đệt! Mày đừng thấy tao ít chữ mà lòe người!”

“Tao nhiều chữ lắm, cứ tin tao đi!”

“Cút xéo!”

Trong lúc mọi người còn đang bận cãi nhau loạn xạ thì mấy bàn con trai ngồi đằng sau bỗng dưng hoan hô ầm ĩ khiến mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn.

Ngô Du Du ngồi ngoài cùng bên trái của bàn nên nhờ Lục Hạo Thiên gắp cho mình một miếng gà ở đầu bên kia.

Vừa đưa tay ra cầm thì liền cảm thấy có ai đó đi đến đứng ngay bên cạnh.

Ngô Du Du ngẩng đầu lên nhìn, là Thiệu Tuấn mặt đỏ phừng phừng, trên tay cậu chàng đẹp trai còn cầm một cái chén rót sẵn đồ uống, bị lũ con trai phía sau hò reo ép đi lại đây.

“Chuyện là…” Cậu ta xấu hổ gãi đầu gãi tai, lí nhí bảo, “Nói gì được đây…”

Mấy chiến hữu đứng cạnh cậu ta sốt ruột: “Mời uống một chén đi! Dốt thế!”

“À à” Thiệu Tuấn gãi đầu, “Ngô Du Du, tớ… tớ mời cậu một chén!”

Ngô Du Du còn đang cầm miếng thịt gà trong tay, ngại ngùng đổi sang tay kia, cầm chén lên cụng ly với cậu ta.

“Cám ơn nhé.” Ngô Du Du hơi ngại mấy vụ thế này, nhấp hờ một ngụm rồi cười với cậu ta, định bụng xoay người sang chỗ khác né đi là xong.

Không ngờ nụ cười này của Ngô Du Du lại tiếp thêm cực kỳ nhiều dũng khí cho Thiệu Tuấn: “Ngô Du Du, tớ… tớ thích cậu!”

“Ồ!!!”

“Hay!!!”

“Được lắm, hôn đi! Hôn đi!”

Đám con trai sau lưng cậu ta bắt đầu gây huyên náo.

Mặt Ngô Du Du đỏ rực, nói thật, nếu chuyện này là người mình thích làm thì có thể sẽ rất ngọt ngào, nhưng nếu không phải người trong lòng thì ngoài khó xử ra chẳng có cảm giác gì hết đâu.

Các bàn khác đều đã nhìn sang cả đây.

Tần Phương và mấy đứa bạn thấy Ngô Du Du khó mở lời nên bèn chạy qua.

“Này! Này! Làm cái gì thế! Về chỗ liên hoan đi chứ!” Văn Thù một tay để ra sau giữ vai Ngô Du Du, quay mặt nói với Thiệu Tuấn.

“Người ta đang thổ lộ tấm chân tình nhân ngày tốt nghiệp đấy, người ngoài chớ có xen vào vớ vẩn.”

“Người ngoài không được xen vào thế mấy người còn hò hét cái gì nữa!” Dương Khiết vật lại đồng thời hy vọng họ biết điều mà thôi. Dương Khiết biết Ngô Du Du nể mặt nên sẽ không nói thẳng trước mọi người.

Có điều lũ con trai tuổi này đều đang sẵn một bầu lửa nóng, nói sao mà nghe được, lại càng làm ồn hơn nữa.

Ngô Du Du định cự tuyệt đối phương theo cách kín đáo nhưng thấy chuyện bị làm ồn lên thì đành phải đáp vội luôn: “Xin lỗi…”

Tớ có người trong lòng rồi, mấy tiếng này không thể nói ra được, mặt chưa gì đã đỏ như thiêu như đốt. Ngẫm nghĩ một lát, Ngô Du Du nhẹ nhàng nói tiếp: “Trước mắt tớ không nghĩ đến chuyện này.”

Vừa dứt lời, đám con trai lập tức im bặt, mấy người đứng hóng chuyện cũng trở về chỗ ngồi.

Thiệu Tuấn xấu hổ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Bàn Thẩm Đàm vừa đi kính rượu các thầy cô về thì thấy mấy tên con trai đang vây quanh Ngô Du Du và vài bạn nữ.

“Ồ, gì kia? Chỗ đó có chuyện gì thế?” Lương Tề Sơn tò mò.

Không thể đoán được cảm xúc gì qua đôi mắt sắc sảo của Thẩm Đàm, cậu ta vẫn tiếp tục đi.

Lúc này, Lục Hạo Thiên ngồi cạnh Ngô Du Du bỗng đứng dậy, thản nhiên bảo: “Đến lượt chúng ta đi kính rượu rồi.” Nói xong cậu ta cầm cốc nước để trước mặt lên liếc nhìn Ngô Du Du vẫn còn ngồi ì trên ghế một cái: “Chưa đi đi à?”

“Ờ ờ” Ngô Du Du vội đứng dậy theo mọi người rời chỗ.

Mặc kệ những cái nhìn đằng sau lưng, Ngô Du Du chỉ muốn đi thật nhanh.

Đến bàn của thầy Mai Hiểm Phong, thầy vừa mới bị nhóm Lương Tề Sơn ép uống cạn một chén rượu trắng, giờ lại thấy một tốp nữa tới thì choáng, cởi hẳn áo com lê tiện tay vắt ra sau lưng ghê, nới lỏng cà vạt ra.

Đang định uống luôn cho xong thì bị một cậu học trò cản lại.

“Thầy à! Thầy thế này là không thể được!” Bạn nam A không còn cái vẻ e ngại ngày thường mỗi khi đứng trước mặt thầy, giờ dám ra vẻ bỡn cợt rồi, “Để tỏ rõ lòng tôn kính thầy, chúng em mỗi đứa muốn chúc riêng thầy một chén!”

Mỗi người một chén? Thằng ranh con này to gan thật.

Thầy Mai Hiểm Phong nheo mắt nhìn lại: “Vậy cũng vì tôn trọng, mấy đứa phải uống trăm phần trăm chứ?”

Bạn nam A lập tức nghẹn lời: “Dạ thưa thầy… chúng em vẫn còn là vị thành niên ạ!” Cậu ta lý do lý trấu.

“Ồ, thế à.” Thầy Mai Hiểm Phong nhìn cậu ta sắc lẹm, “Mấy cậu còn vị thành niên nhưng dám vào nhà hàng đối diện trường uống rượu đúng không?”

Thầy đang nói tới vụ liên hoan chúc mừng Bạch Tân độ trước, bạn nam A lập tức co rúm người.

Bạn nam B đánh bạo đi lên: “Thưa thầy, bọn em một chén, thầy làm ba chén đi ạ!”

Cuối cùng thầy Mai Hiểm Phong bị rót 3 chén. Ngô Du Du cười tủm tỉm xem mọi người đấu võ mồm. Lúc đến lượt Ngô Du Du, thầy uống một hơi cạn nốt chỗ rượu còn trong chén rồi bảo: “Ăn ngon miệng quá nhỉ.”

Lúc đầu Ngô Du Du không hiểu, đến khi về chỗ rồi mới phát hiện, trong tay mình đang còn cầm nguyên miếng thịt gà!!!

Xấu hổ quá!!!

Khi quay lại chỗ, nhóm Thiệu Tuấn đã về chỗ của mình, Ngô Du Du thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Lục Hạo Thiên đang chăm chú dùng bữa, may mà có cậu ta giải vây cho mình.

Chúc rượu một hồi, các thầy cô ai nấy đều mặt đỏ tưng bừng, bên ngoài cũng đã trời chiều bóng ngả về tây. Có mấy nhóm nghịch ngợm trong căng tin đứng hẳn lên ghế huyên náo. Tiếng ồn như chợ vỡ, có đứa còn vừa hát vừa cầm đũa gõ leng keng vào bát đánh phách.

Ngô Du Du ngồi gần cửa sổ nên bị nắng chiếu đỏ cả mặt, hơi mát của điều hòa trong căng tin không đủ để hạ nhiệt.

Bàn này chỉ có Ngô Du Du với Lục Hạo Thiên là hiền, từ đầu chí cuối đều không mở miệng nói mấy, nghe đám con trai tếu táo là chính.

Ngô Du Du chống cằm ngắm nhìn cảnh mọi người rộn rã, náo nhiệt ngay trước mắt.

Thật hy vọng thời gian trôi chậm lại một chút, một chút thôi.

Cuối cùng, sau khi thầy hiệu trưởng ra lệnh giải tán, mọi người cụng ly tập thể một lần cuối, ngày tốt nghiệp thế là tàn.

Chân trời một đỏ rực như lửa cháy, tại cửa chính của căng tin, từng tốp học sinh vây quanh thầy cô của mình chào tạm biệt.

Thầy Mai Hiểm Phong bị mọi người ép uống khá ác, từ sau ngày giải ngũ, lâu lắm rồi thầy mới có dịp uống nhiều rượu đến thế. Chính xác là thầy không đồng ý thì đố ai dám rót rượu ép thầy.

Thầy vắt cái áo com lê trên khuỷu tay, dựa nửa người vào cột đá, đám học sinh lớp nhất vây quanh thầy ríu ra ríu rít không ngừng. Với một người đương say rượu thì mức đề-xi-ben này thật là hơi bị ầm ĩ nhưng thầy vẫn đứng yên nghe, không chút bực mình.

Hồi lâu sau, thấy mặt trời đã sắp lặn hẳn, thầy đứng thẳng người dậy bảo: “Thôi được rồi, không còn sớm nữa đâu, mau về cả đi.”

Trời quả thực không còn sớm, mọi người đành dừng câu chuyện gẫu lại, chào tạm biệt nhau.

Sau câu chào tạm biệt này không biết có còn ngày gặp lại nữa hay không.

“Vậy thầy ơi, bọn em về trước ạ, hẹn gặp lại thầy.” Ngô Du Du và Quan Doanh cùng chào thầy.

“Ừ, về đi, đi đường cẩn thận.” Thầy Mai Hiểm Phong đáp qua loa.

Thầy cứ đứng ở đó cho đến khi đứa học trò cuối cùng chào tạm biệt rồi đi về hẳn, khuất xa tầm mắt.

Thầy Mai Hiểm Phong thẫn thờ nán lại rất lâu rồi vung vẩy chiếc com lê vắt lên vai, thở dài một cái thật sâu, giảo bước đi về phía cổng trưởng. Nắng chiều tà kéo bóng thầy đổ dài trên con đường, trên cao, ngọn lửa đỏ đằng tây đã hun cháy cả một bầu trời.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mời mọi người rảnh rỗi vào danh mục để ý xem truyện mới của ta nhé, còn có viết thêm gì đó về thầy Mai không thì… trước mắt vẫn chưa biết được ~

Có điều ~ ta đã đào hố mới rồi đó.

Truyện của ta vẫn theo lối tình cảm trong sáng như thế này thôi, có điều không đến mức phải ăn chay làm hòa thượng đâu ha ha ha ha ha

Yêu các bạn! Moa moa!

Chú thích:

*bát ô tô: vì không nói rõ là chất liệu nào nên mình chọn loại phổ biến nhất bán trên web taobao =))) có đủ mọi kích cỡ, cái nhỏ nhất khoảng gấp rưỡi bát ăn cơm bình thường.

"tb1q4g3lvxxxxxbxfxxxxxxxxxx_0-item_pic_230x230"

*rượu trắng (白酒): độ cồn trung bình của loại rượu này ở Trung Quốc là 52 độ, được ví von sánh ngang với vodka Nga. 

*Truyện tác giả nói đang viết ở trên từ cuối năm ngoái đến giờ không có thêm chương mới nên mình chưa đọc, mọi người tò mò thì vào link Tấn Giang của truyện này mình để ở Mục lục rồi click vào tên tác giả, sẽ có link dẫn đến trang tổng hợp toàn bộ các truyện của tác giả này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui