Giới Thần

"Oanh..."

"Phản đồ...súc sinh ngươi còn dám trở về!!!"

Một giọng quát lớn từ xa vọng tới, không thể nghi ngờ chính là chính chủ kẻ thù truyền kỳ của hắn xưa kia gia chủ Độc Mễ gia Độc Mễ Thiên Tầm.

Một đạo kiếm ảnh tự hư không mở ra trận pháp trực thẳng chém tới, khí thế hung ác giết người.

Cùng theo đó là một đám đại trưởng lão toàn bộ đều phả ra thánh nhân hơi thở, lĩnh vực to lớn bá đạo trực tiếp chồng chéo lên nhau trùng điệp đem Thiên vây vào giữa trấn áp.

Kinh khủng lực lượng địa ý mãnh liệt chấn sát tới đem một mảnh lớn không gian phong bế đến nghiền nát thậm chí kéo ra vô số loạn lưu.

Trong phạm vi này chỉ nội lực trấn áp cộng dồn lại đã có đủ một lực lượng đủ chấn phá không gian, chân chính đạt đến con số triệu tinh lực lượng của thần.

Trong phạm vi này dù là thần cũng bị trấn áp, và một kiếm cực mạnh của Độc Mễ Thiên Tầm chính là căn tử một đạo sát chiêu đủ để lấy đi nửa cái mạng của hắn.

Thiên Kiếm Môn từ ngàn năm lập tông tới nay chưa từng bỏ ra lực lượng lớn như thế.

Dù là trước kia gặp kẻ địch mạnh thế nào cũng chưa từng dùng tới một lượt 72 thánh nhân cùng xuất, lại càng chưa từng dùng tới đấu pháp quần chiến bậc này.

Địa ý hữu biệt, lĩnh vực có bài xích


Có thể dùng địa vực chồng lên như vậy tự nhiên phải nhờ đến áo nghĩa trận pháp, và đây chính là bí pháp mạnh nhất của Thiên Kiếm Môn.

Vốn dĩ có thể dùng để kháng được cả thần cảnh, dù Huyền Thiên Tông, Chiến Thần Đà cũng không sợ

Vậy mà sau ngàn năm lập tông, bọn họ lần đầu sử dụng lại không phải dùng cho kẻ địch mà là dùng cho đồng môn.

........

Thiên Cơ Các

Thiên Kiếm Môn tông chủ đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới trong lòng còn khó nhịn được chút thấp thỏm.

Bên cạnh hắn một thanh niên phong thần tuấn ngọc khí thế sắc bén trong mắt lóe lên một tia bất khuất bỗng nhiên nói

"Sư phụ, đại trận này không ra thì thôi một khi sử xuất, không gì có thể cản nổi...Hoàng Thanh Thiên này nhất định phải khuất nhục"

Lúc này Thiên Cơ Lão Nhân dùng giọng nói già nua nói

"Long Minh, ngươi sai rồi!!"

Thiếu niên này bản thân là đệ tử đắc ý của Bạch Vạn Kiếm đồng thời cũng là người được chúng môn nhân nịnh bợ tung hô trở thành kế thừa môn chủ vị trí tương lai, dần dà đã hình thành nên cho hắn một loại kiêu ngạo thượng vị giả.

Từ bé đã nhận hết hào quang của danh vọng, chưa từng chấp nhận thua thiệt dưới ai cũng khiến hắn sinh lòng kiêu ngạo.

Lúc trước Hoàng Thanh Thiên mở lớp giảng bài sư phụ từng gọi hắn cải trang tham dự, hắn xem thường không đi thậm chí quá khinh thường

Nào ngờ sư phụ hắn bế quan không ra lại dĩ nhiên tự phái phân thân đi ra công khai nghe giảng, càng đáng nói là kể từ lúc đó lại luôn cũng Thiên Cơ Lão mang nội dung bài giảng đó ra làm đề tài chung nói say sưa mãi không hết.

Hiện giờ thái độ của 2 lão nhân này lại dĩ nhiên phát sinh tôn kính tột đỉnh đối với thanh nien mà hắn vốn dĩ xem thường cực điểm.

Trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu.

"Thiên Cơ Lão, không lẽ ngài muốn nói hắn ngay cả thần cấp đại trận cũng không sợ, ngài là đang đánh giá hắn quá cao hay hạ thấp thần cấp đại trận quá kém đây" giọng hắn vang lên có chút ý chất vấn.

Thiên Cơ lão và Bạch Vạn Kiếm đều bị sự vô lễ này của hắn làm cho tức giận


Bạch Vạn Kiếm trong lòng có chút thở dài thất vọng

"Long Minh, ngươi thứ ngươi không làm được thì người khác ắt không thể làm được sao?"

Thiên Cơ lão nói xong lời này liền bỏ hắn lại đó không đoái hoài, quay sang lão tông chủ muốn nói chuyện.

"Không sai, trong Thiên Kiếm Môn Long Minh ta tự xưng thiên tài bậc nhất tự nhiên có tự tin của mình, ta cũng không tin thứ ta làm không được thì kẻ khác làm được"

Nhưng mà Thiên Cơ Lão đã không còn hứng thú cùng loại cuồng vọng như hắn nói tiếp, lão trực tiếp bỏ lơ

"Bạch môn chủ ngươi nói sao?"

"Ta sao?, trận đấu này ta chưa từng nghi ngờ về kết quả, một đám người ích kỷ ngu xuẩn mà thôi, đại sư muốn giết thì cứ giết"

"Thiên Kiếm Môn cơ nghiệp, không lẽ ngươi đã không cần nữa sao?"

Thiên Cơ Lão cười cười tiếu dung.

Ở bên, Long Minh nghe được vị sư phụ tôn kính nói ra lời này liền muốn phát đóa, trong lòng lửa giận phún ra không cam lòng.

"Ta nghĩ lại rồi, từ khi theo hắn học ta đã hiểu ra nhiều thứ, và từ khi hắn trở về...ta đã nghĩ lại...

"Ngươi....không lẽ là muốn"

"Không sai..."


Thiên Cơ lão già nua bỗng nhiên chốc lát im lặng sau đó phá ra cười.

"Hahahahahahaha....ah,hahahahahahaha...con người cổ hủ cứng đầu như ngươi không ngờ lại cũng có ngày vượt ra khỏi giáo lục hủ kiết, làm lão đầu ta còn tưởng mình cả đời phải cùng ngươi chết tại chỗ này ah...oa,hahahahahaha."

"Phi, cái này sao...gọi là ếch ra khỏi miệng giếng, nghe rõ ah"

"Hahahahhahahahaha, hay...không sai...là ếch ra miệng giếng, vậy tốt lão đầu ta cũng không ngại cùng ngươi xem thế giới bên ngoài"

Bạch Vạn Kiếm hơi đứng hình một lát mới nhìn lại

"Ngươi...là cũng đi theo hắn, nhưng mà ngươi..."

"Hahahahahaha, Bạch môn chủ ah...ngươi biết lén lút, không lẽ lão đầu ta không dám, ngươi nói xem ta đủ hay không tư cách"

Vừa nói Thiên Cơ Lão vừa mở ra liên hệ tại giả đan, 2 giả đan mở ra liên hệ liền như sóng điện thoại tìm thấy được nhau, dễ dàng liền phát hiện

Bạch Vạn Kiếm hơi trợn mắt ngạc nhiên một lát mới bừng tỉnh đại ngộ, phá ra cười

"Ah...hay cho lão đầu ngươi trước mặt ta giả đạo mạo, nào ngờ cũng biết lén lút ăn vụng..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận