Thiên rất là đờ đẫn,...hắn giống như 1 con côn trùng nhỏ bé bị xa vào lưới tình của 1 con nhện cái không có ý tốt
Mắt hắn đã trở nên mê li, dường như đã quên mất phản ứng chớp mắt khi nhìn Nhan Như Tuyết, bước chân cũng vô thức tiến tới
Bàn tay bẩn thỉu cũng vô thức sờ tới...
Tuy là vậy, nhưng hành vi của hắn, mỗi động tác của hắn đều ẩn ẩn có những điểm phù hợp với đại đạo rất kỳ lạ... tiết tấu và sự vụng về này....mỗi thứ đều rất là hòa hợp....1 loại hòa hợp vô cùng khó hiểu
Nhan Như Tuyết cũng hơi cảm nhận được điều gì đó, nhưng mà nàng không hiểu...1 lúc sau, nàng cũng buộc phải từ bỏ việc tìm kiếm nguyên do
Thanh niên phàm nhân này tuy là bị nàng mê đảo, bất quá, cho dù mắt hắn có mất đi tiêu cự...dù tư duy có vẻ mất đi tỉnh táo...nhưng khí độ lại không hề mất đi.
Chí ít, nam nhân này cũng không đến nỗi tầm thường....tuy nhiên, mục đích của nàng cũng đã sắp đạt được....loại nam nhân yếu đuối như này
Không đủ để cho nàng để ý 1 chút nào....
"Ah..." Khẽ lui 1 bước tránh thoát khỏi vòng tay của Thiên, Nhan Như Tuyết sợ hãi co người lại làm như 1 thiếu nữ yếu đuối nhu nhược...
Vầng trán khẽ nhăn lại, môi son xịu lại...cặp mắt long lanh
"Hic...hic..." tiếng xụt xịt ấm ức khẽ vang lên làm lòng người nghe mà thương xót
Mái tóc dài khéo léo buông thõng rồi khéo léo che gần như kín lấy thân thể
Ngay lúc này đây, bàn tay Thiên cũng chạm đến người nàng....rất khéo là lại bị mái tóc này cách li ra
Hắn ôm....cũng chỉ là 1 tấm thân mềm mại đã được ngăn cách ra mất....không chạm được vào lấy 1 tấc da thịt trên người nàng...ngay cả cánh tay cũng không...
Thiên đưa lên bàn tay định vê lấy cái cằm của nàng lên cưng nựng, nhưng bị nàng kịp cúi xuống né đi được
Dù là dựa vào ngực hắn, nhưng Thiên vẫn không chiếm được lấy 1 chút tiện nghi....có thể thấy được người phụ nữ này kín đáo và thông minh bậc nào
Cánh tay Thiên hơi xiết lại, kéo cô vào lòng....tấm thân cô bỗng nhiên trở nên gầy yếu và lắm phong trần đến thương cảm....tiếng khóc cũng lớn hơn 1 chút
"Có chuyện gì vậy....sao nàng lại khóc...."
"Thiếp....là vì thiếp cô đơn,...thiếp sợ..."
"Uhm....sao vậy...người thân của nàng đâu rồi..."
"Họ....họ đã mất hết..."
"Uhm....đáng thương vậy sao....vậy nàng không còn ai sao..."
"Không....không còn 1 ai hết...tất cả ....tất cả đều....oa..huhuhhu..."
"Được rồi....được rồi....có ta ở đây....ta sẽ ở bên nàng...chăm sóc cho nàng mà....chịu không...." Thiên rất là mê luyến dỗ dành
"Hức....hức...nhưng mà....nhưng ."
"Sao hả...còn gì nữa sao."
"Thiếp....thiếp có mấy người bạn......thiếp còn chưa đi bái tế được mộ cha mẹ....mà bây giờ họ..."
"Uhm...." Thiên nhẹ đưa tay xuống tìm lấy bàn tay mỹ nhân, cánh tay hắn vô tình tạo ra 1 loại luật động khó hiểu bắt đầu chạm nhẹ vào thân thể mềm mại của nàng
Chạm vào tay....chạm vào bụng và chạm vào mông....
Rất nhẹ....rất ôn nhu....rất tự nhiên.....nhưng đã đủ làm cho tâm hồn thiếu nữ của Nhan Như Tuyết giao động....
"Họ....mất tích mất rồi..."
"Uhm....sao lại mất tích..." giọng nói của Thiên bắt đầu nhu hòa hơn, chính giọng nói này cũng đã ẩn dấu những luật động tương tự
Âm thanh rời vào tai Nhan Như Tuyết, thấm vào tâm linh thức hải....quyện vào tam đại linh hồn
Trong xa xôi, tối tăm của vô vàn sợi pháp tắc Thiên mệnh li ti, 1 nữ tiên nhân đã dần bị 1 bàn tay xoa nắn thay đổi mất quỹ tích
"Ah...uhm...hưm .." cảm giác thấy bàn tay hắn chạm đến, tâm lý cô gái này cũng hơi chút giao động, nói năng cũng dần mất đi thế chủ động
"Uhm...sao vậy....nàng nói đi..."
"Uh...họ....là do 1 trận chiến,...họ bị chàng....chàng...bắt đi mất rồi."
Giọng nàng lộ ra 1 chút oán trách lẫn sầu thảm khiến người khác nghe mà vừa thương vừa giận.
Tới đây, cũng coi như 1 bước đi cuối cùng tới thắng lợi....là mục đích cuối cùng của nàng
Nàng không cần cứu hết tất cả toàn quân ra mà chỉ cần cứu được 1 mình thiếu gia ra...hoàn thành nhiệm vụ là đã đủ rồi
Chí ít, trong cái thất bại lớn...còn đạt được mục đích cuối cuối cùng...
Lúc này, khi mà nàng đang rất mong chờ câu trả lời mà mình mong đợi, thì cánh tay lại sơ hở lộ ra ngoài sau đó rất khéo lại bị Thiên nắm lấy được
Da thịt bị chạm vào, thân thể mỹ nữ liền run lên, tâm trạng cũng lập tức bất an....
Cánh tay dù né nhưng cũng không kịp, Thiên đã cầm được thù dễ gì hắn buông tha...sờ lấy bàn tay mềm mượt mịn màng, Thiên liền say mê quên đi hết tất cả....chủ đề đang nói chuyện cũng lập tức bị hắn làm lơ đi
"Ah....chàng....buông tay thiếp ra.....không được...." Nhan Như Tuyết giãy nhẹ nhưng thần lực có tăng tới đâu cũng không thể thoát ra được bàn tay của hắn....cô bắt đầu sinh lòng khó hiểu
Lúc này, mùi thơm trên cơ thể nàng khẽ tiết ra 1 chút vị lạ....hương vị này tựa như mùi hoa lan thơm lừng khiến tâm trí người ta lâm vào mơ hồ....
Nhưng mà dù Thiên có hơi mơ hồ thì nàng cũng không tài nào giãy thoát ra được khỏi tay của hắn....
Mùi hương hoa lan không ngừng đậm hơn....Thiên cũng càng ngày càng mê li mơ hồ hơn....nhưng sau cùng vẫn không thay đổi được gì...
Sau cùng mùi thơm hoa lan lại bắt đầu có sự chuyển biến....lần này là 1 mùi thơm vô cùng ngọt ngào như hương hoa mật ngọt....như ong bướm tầm nhụy
Hít lấy 1 chút hương thơm này thôi, hoocmon giới tính trong người liền bị kích phát ra như suối tuôn, dương khí nhộn nhạo....dương căn to lớn dưới quần bất giác dựng thẳng lên sau đó....trực tiếp không kiêng nể gì đâm vào mông mỹ nhân
Làm cho nàng sợ hãi luống cuống tay chân, gương mặt lập tức ửng đỏ, đáng hận là cánh tay vẫn không thể thoát khỏi được ma trảo của hắn....cả người vẫn đang nằm trong ngực hắn....muốn tách ra cũng khó....mà sáp lại cũng không được....
Bất chợt, 1 mùi vị nam nhân đậm đặc liền phả vào mặt....làm nàng cứng đơ sau đó quên mất cả giãy dụa
Loại mùi vị nam nhân này....không hiểu sao khi hít vào...lại dễ chịu....lại mê man như vậy....
Nó thấm vào buồng phổi là lan tỏa khắp toàn thân, không hiểu sao âm nguyên chi khí súc tích, phong ấn mấy trăm năm đè nén lại có dấu hiệu buông thả ra
Cơ thể cũng hơi nóng lên 1 chút, tâm tư loạn như ma....