Giới Thần

"Mày có biết là cha mày bây giờ ra sao không.....mày có biết tại sao nhà mình phải ở căn nhà tồi tàn thế này không....mày có biết tại sao phải ăn những món ăn bình thường đó hay không...."

"Con không cần biết....con chỉ biết là cứ như vậy ...con sống không được.....con không ăn được mấy thứ cám heo đó....cái nhà nát này con không ở được....".

"Không có xe hơi....không có gái đẹp....không có thuốc ...không có hồ bơi.....cái gì cũng không có hết...vậy thì sống làm sao....sao không chết mẹ cho rồi..."

"Mày....mày hỗn lão với ai đó hả....không có mấy thứ đó thì không sống được sao....vậy người ta cũng không có đó thì người ta sống thế nào.....sao mày không mở mắt ra mà nhìn xem người ta phải làm sao để sống...."

"Mấy cái thứ cặn bã suốt ngày chỉ biết đi làm với kiếm tiền....mấy loại người hèn kém đó mà cha cũng đi so với con sao.....con là ai mà lại phải đi nhìn mấy người ngu ngốc đó....họ có tư cách gì ....họ có tư cách gì so với con hả..."

"Bốp..." chưa nói xong thì 1 cái tát tai như trời giáng của Trương Phi Long đã tát đến

"Bình...." Khánh Lỗi té ngã ra đất

"Ngu ngốc....họ ngu ngốc....còn mày là gì.....mày không nhìn lại mình đi.....xem có cái gì hơn người..."

Khánh Lỗi bị 1 tát đau điếng, trong tâm liền bốc lên lửa giận. Cả người hắn liền vùng vằng đứng dậy, mắt hiện lên vằn đỏ nắm tay vung tới liền muốn đánh luôn cả cha mình

Nhưng mà dù Trương Phi Long có không còn công lực thì 1 thân võ nghệ cũng không phải 1 tên công tử bột yếu hèn như Khánh Lỗi có thể so sánh được


"Bốp...." lại 1 cái tát nữa giáng tới

"Kịch...."Khánh lỗi giống như 1 con chó điên lại vùng lên muốn nhào tới

"Bốp....ầm" 1 tát của Trương Phi Long đánh văng Khánh lỗi vào 1 góc

"Hôm nay ...tao sẽ đánh cho mày thông cái đầu ra...."

"Kịch...." Khánh Lỗi giống như đã bị điên

"Bốp....rầm...loảng xoảng " lại 1 cái tát tai giáng tới, Khánh Lỗi bị đánh văng luôn vào cái chạn chén, bát đũa dao nĩa rơi lẻng xẻng

"Kịch...."

"Bốp...."

Khánh lỗi bị đánh liên tục, sức cũng mệt....tay chân sắp rã rời, nhưng mà máu điên của hắn vẫn còn....hắn giống như ma nhập, đầu óc quay cuồng, tròng mắt đỏ ngầu, gân xanh khắp người lồ lộ

"Thằng mất dậy....cha mày nói mày mấy câu là liền muốn đánh lại cha hả.....tao nuôi mày từ nhỏ tới giờ, cho mày tất cả để hôm nay mày làm như vậy đó hả...."Trương Phi Long tức giận chỉ tay mắng, nhưng mà lão không hề biết, dưới lưng con trai mình, 1 cánh tay đã xiết chặt lấy con dao thái dấu kín dưới người

Tròng mắt Khánh lỗi bây giờ không còn 1 chút nào mầu đen, trắng phân minh và cảm xúc của nhân tính mà chỉ còn lại sát khí và huyết tinh bạo ngược tồn tại

Dù cha mình có chửi như thế nào hắn cũng không nghe được lấy 1 câu mà chỉ đưa lên cặp mắt đỏ ngầu lên nhìn chòng chọc tới"Sao hả....rất muốn đánh tao hả.....vì sao....vì tao đánh mày....hay là vì tao không cho mày tiền...."

"Mày sống giống hệt như cây tầm gửi, chỉ biết lấy tiền của tao để ăn chơi quậy phá khắp nơi.....hễ gặp 1 chút phiền phức liền có tao đi giải quyết.....ăn mày cũng ăn toàn thứ ngon nhất đắt nhất, mặc mày cũng mặc thứ độc nhất....tiền mày cũng xài phung phí nhất....mày nhận lấy tất cả nó là từ ai....từ aiiiii....hả...." Trương Phi Long chỉ ngón tay vào mặt hắn

"Bây giờ ....mày còn dám đánh lại cả cha mày sao ...mày có biết tao còn đang bệnh hay sao....mày có biết nhà mình bây giờ nghèo thế nào sao.....mày có biết bố mày bây giờ không còn lại cái gì hết sao.....hả..."

"Tao cảnh cáo mày....từ giờ trở đi không được đi ăn chơi nữa....lại càng không được quậy phá phạm pháp nữa.....nghe rõ chưa..." Trương Phi Long thu lại ngón tay rồi lê tấm thân mệt mỏi trở lại ghế

Ngay lúc này, Trương Khánh Lỗi liền đứng bật lên khỏi chỗ, cả người hắn giống như phát điên nhào tới, trên thân mang theo hơi thở đầy huyết tinh

Trương Phi Long chỉ kịp quay mặt lại nhìn nhưng mà do khoảng cách quá gần lại thêm bất ngờ, ông ta chỉ kịp đẩy ra cánh tay nhưng mà....đã trễ


"Phập....."

"Con....con thật...sự..." môi Trương Phi Long mấp máy liên hồi, cặp mắt trợn lên đầy sự bất ngờ

"Ông....ông dám chửi tôi....ông dám đánh tôi....trên đời này không có ai được phép đánh tôi cả....ông đáng chết....ông đáng chết...." Khánh Lỗi gào thét lên giống như ác quỷ, những sợi tóc vàng rủ xuống che đi 1 phần cặp mắt đỏ ngầu, gân xanh từng đường...từng đường lồ lộ ra trên mặt....hàm răng nghiến chặt hiện ra sự hung tàn ghê rợn

Trương Khánh Lỗi hiện giờ....không khác gì 1 con quỷ dữ ...như 1 ác ma điên cuồng

"Nhưng....nhưng cha...cha là cha của con mà....cha...cha chỉ muốn tốt...tốt...cho con..."

Trương Khánh Lỗi phá ra cười như điên....

"Ahhhh....hahahahahahha....hahahahaahaha.....tốt....tốt...muốn tốt cho tôi mà không cho tôi tiền....muốn tốt mà cho tôi ăn như vậy....tốt mà ở cái chuồng heo thế này..  ông muốn tốt cho tôi mà còn nhẫn tâm đánh tôi...."

"Con..că.c....đủ con đ..ĩ mẽ nó....muốn tốt cho tôi....hahahaha....vậy thì tôi cũng muốn tốt cho ông đó....cha ah.....hahahahaha" nói xong, sắc mặt hắn gằn lên, tay phải cầm dao xoáy mạnh

"Khực...ộc....ộc...." nhát dao xoáy 1 cái máu tươi liền ồ...ồ chảy ra, sắc mặt Trương Phi Long cũng thảm bạch

"Sực ...." con dao rút ra

Trương Phi Long giống như người mất hồn 1 tay bịt lấy vết thương người thẳng đứng ngã xuống đất


Sâu trong nội tâm ông ta bây giờ....chỉ tràn ngập 1 nỗi bi thương vô bờ vô bến

"Ahhh....hahahahahaha....hahahahaah....để tôi giúp ông sống tốt hơn.......sống tốt hơn nữa nha....hahahaahah...." nói xong Khánh Lỗi lại 1 lần nữa nhào lên người cha, tay phải cầm dao trở tay 1 cái liền đâm xuống

Trương Phi Long ánh mắt như tro tàn nhìn thấy ánh mắt như ma quỷ và cái miệng cười đầy điên cuồng của con trai....

Con trai ruột....đứa con trai ruột do ông sinh ra....đứa con mà ông vô cùng thương yêu...đứa con mà ông đã dùng vô số tiền tài công sức để bồi đắp nên....có lẽ cả đời ông cũng không thể nghĩ ra được cái ngày này....cái ngày mà chính tay đứa con bảo bối của mình sẽ từng nhát...từng nhát dao đâm vào ngực mình....

Lão vốn có thể ngăn được nhát dao này đâm xuống...nhưng mà...

Ngăn 1 nhát dao có cứu sống được sinh mạng của ông không...

Cứu được thân thể già nua này thì có cứu được tâm linh rách nát tuyệt vọng của ông hay không.....

Không có....hết rồi...kể từ khi nhát dao đó đâm xuống....Trương Phi Long đã chết....chết hẳn không còn lại chút gì

Con dao mà bình thường lão vẫn tự tay nấu ăn cho con trai ăn thì bây giờ....nó trở thành hung khí giúp con trai đâm lại vào chính lão

Tình thương quá mức người cha đã trở thành 1 con dao....1 món hung khí cho con trai làm ác với xã hội...và hôm nay....người nó giết lại chính là....cha ruột của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận